Ngày Mai Lại Bắt Đầu

Chương 12: Thật giống Vương Hoán

An Nhu mặc một bộ đồ Vương Hoán mua cho lên người, bộ đồ cũ cậu tính giữ lại để dành để mặc thay qua thay lại vì nghĩ nó vẫn còn mới.

Nào ngờ, lúc cậu định bỏ bộ áo quần cũ vào túi thì Vương Hoán đi đến, không nói nhiều lời đã ném nó vào sọt rác. Hắn còn không thèm tiếc của, cứ thế nhìn mặt An Nhu đang xót gần chết mà đáp.

" Aizz... Đồ cũ mà, không tiếc. Sau này thiếu đồ sẽ mua thêm cho em"

An Nhu xót xa đáp lời hắn.

" Nhưng...nó vẫn còn mới mà, sao anh lại vứt đi"

" Mới cái gì mà mới. Thôi ngoan nào, em đừng có nháo nữa. Chúng ta phải mau chóng mua quà cho bố mẹ, nếu không sẽ không đến kịp giờ ăn trưa mất"

Mặc dù tiếc bộ đồ kia muốn chết, nhưng nghe Vương Hoán hối thúc như vậy. An Nhu cũng thôi không câu nệ ở lại lâu nữa, cả hai cứ thế nắm tay nhau đi ra ngoài. Tìm đến các quầy khác.

An Nhu làm ruộng quanh năm, cho nên có làn da ngâm đen. Nhưng cậu nhóc này khuôn mặt lại rất có đường nét, chỉ vừa mới thay một bộ đồ gọn gàng hơn một chút đã dễ nhìn rồi.

Vương Hóa kiếp trước lúc khỏe mạnh không nhìn rõ An Nhu, kiếp này mỗi lần nhìn cậu chằm chằm là tim hắn lại nhộn nhạo khó tả.

Kìm lòng không được, Vương Hoán dùng tay lên véo nhẹ má An Nhu một cái, ngay trong lúc cậu còn đang ngơ ngác chuyện gì, hắn thỏa mãn nói.

" Quá đã!"

Sau đó, hai người thỏa mái nắm tay nhau vào đi mua sắm. Lựa chọn đồ cho hai vị phụ huynh của Vương Hoán.

Nói là quà do An Nhu tặng, nhưng bố mẹ Vương Hoán, hắn không hiểu rõ thì ai hiểu.

Cha thì thích uống rượu, nên mua một chai rượu quý là được. Còn mẹ thì thích uống trà ăn kẹo socola... Cứ thế mà mua thôi.

Mà mỗi lần nghĩ đến sở thích quái dị của mẹ, hắn lại có chút thở dài.

Ai đời đi uống trà ăn kèm với socola bao giờ? Hắn thậm chí đã nhắc rất nhiều lần về chuyện này, nhưng mỗi lần như thế. Người mẹ kính yêu lại nói.

" Sở thích của mẹ không phải sở thích của mày. Mày không có quyền ý kiến ở đây!"

Nghĩ đến mẫu hậu nhà mình, khóe môi Vương Hoán giật liên hồi.

Chọn xong thứ cần mua, Vương Hoán nhanh chóng hối thúc An Nhu.

" Được rồi, chúng ta đi thôi"

An Nhu gật đầu, nhưng ánh mắt lưỡng lự như muốn nói gì đó. Vương Hoán nhận ra điều này, lập tức hỏi cậu.

" Em làm sao vậy? Có chuyện gì cần nói sao?"

An Nhu ngập ngừng, từ trong tay chìa ra một thanh kẹo socola nhỏ. Cậu rụt rè nói.

" Có...có thể mua thanh này cho em được không? Cái...cái này cũng rẻ thôi, lần trước ở quê có người cho em ăn thử cái này... Thật...thật sự rất ngon.

Vương Hoán nhìn An Nhu một lát, rồi tự trách mình vô tâm. Cậu nhóc này dù sao cũng mới lớn, lại từ dưới quê lên. Vào khu vực bán đồ bánh kẹo hay các loại nước này nhìn thấy đồ ngọt thèm thuồng cũng đúng.

Hắn đặt thanh socola nhỏ đó lên kệ, An Nhu cứ tưởng hắn không muốn mua cho mình nên có chút hụt hẫng. Nhưng cậu không nói gì thêm.

Ai ngờ, Vương Hoán đẩy xe qua quầy bán socola, trên kệ có loại gì hắn đều lấy mỗi thứ một hộp.

Miệng còn không quên nói.

" Đã thèm thì phải ăn cho đỡ, anh cho em ăn đến tiểu đường."

An Nhu bỗng nhiên thấy lòng mình lâng lâng, cậu nhanh chóng chạy đến đi bên cạnh hắn. Cảm giác vui sướиɠ không tả được.

Hai người thanh toán xong cũng đi ra ngoài, không nấn ná ở lại lâu. Bọn họ đi về hướng bên phải, chờ đợi than máy.

Cùng lúc này, Hoại Thư và Tống Minh cũng từ thang cuốn đi lên. Trên tay Tống Minh còn cầm rất nhiều túi đồ.

Vậy mà Hoại Thư không chịu để ý đến người kia. Y tập trung ngó nghiêng xung quanh. Bỗng nhiên, y thấy một người có góc nghiêng giống hệt Vương Hoán đang đứng ở cửa thang máy.

" Sao trông có vẻ giống Vương Hoán vậy nhỉ?"

Nhìn bóng dáng người kia, thật sự rất giống Vương Hoán, Hoại Thư còn thấy người nọ đang cười nói với ai đó. Trông có vẻ thắm thiết lắm.

Y nhanh chóng lôi kéo Tống Minh đi hết thang cuốn, theo dòng người đuổi đến chỗ thang máy.

Nhưng vừa lúc Hoại Thư đến, cửa thang máy đã đóng mất rồi. Vương Hoán và An Nhu thỏa mái ra về.

Tống Minh mệt mỏi hỏi.

" Hoại Thư! Em lại làm sao vậy?"

Hoại Thư lúc này mới hoàn hồn lại, y xua tay đáp.

" Không có gì, vừa nãy tưởng gặp phải người quen, nhưng không phải"

Tống Minh không nói gì, chỉ gật đầu vài cái rồi thôi.

Hoại Thư cũng không suy nghĩ nữa, cứ thế lôi kéo Tống Minh tiếp tục đi mua sắm.

Mà bên này, An Nhu và Vương Hoán lại đang rất là vui vẻ với nhau.