Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 29: Bắt mạch 1

"Đừng lo lắng," Bạch Vãn Vãn cố tình không cho anh được như ý, nói: "Để tôi bắt mạch cho anh trước đã."

Thẩm Thời Thâm: "???"

Cô cũng biết bắt mạch sao?

Anh đã điều tra qua quá khứ của Bạch Vãn Vãn, trước hai mươi hai tuổi thì đang tiếp thu giáo dục như bao người, cho đến nửa năm trước mới tốt nghiệp, xong rồi vào công tác trong toà soạn tạp chí, đương nhiên là cụ thể mỗi ngày cô làm cái gì thì điều tra không ra.

Nhưng có thể xác định là cô không có thời gian đi học tập thuật pháp chữa bệnh gì đấy với cao nhân đại sư nào cả, những người qua lại với nhà cô cũng không có loại người này.

Nói cách khác chính là rất có khả năng biện pháp chữa bệnh này của cô là xem được từ cuốn dã sử nào đó hoặc là tự mình suy nghĩ ra.

Bởi vì vậy mà Thẩm Thời Thâm lại càng không tin tưởng vào cô.

Nhưng mà cũng không qua được việc nó thực sự có ích!

Mỗi ngày anh đều kiên trì luyện thuật hít thở, cuối cùng cũng không phải giống như Lâm muội muội(*) một trận gió thổi là có thể ngã xuống, cơ thể khoẻ hơn rất nhiều, buổi sáng có thể tự mình đi ra ngoài đi dạo mà không cần người đỡ, trước kia chỉ cần anh tự mình đi bộ mười phút là đã có nguy cơ game over tại chỗ rồi.

(*) Lâm muội muội: Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, đẹp nhưng rất yếu đuối.

Cũng sẽ không động một chút là ho đến chết đi sống lại.

Cho nên anh lại không thể không miễn cưỡng tin tưởng Bạch Vãn Vãn, nhưng hiện tại tự nhiên cô lại nói muốn bắt mạch, chuyện này Thẩm Thời Thâm không có cách nào chấp nhận được.

Kế tiếp chẳng lẽ là muốn kê một đơn thuốc! Vậy còn không phải anh sẽ bị độc chết sao!

Thẩm Thời Thâm lập tức kéo căng giới tuyến cảnh giác.

Đương nhiên là Bạch Vãn Vãn sẽ không bắt mạch giống như trong Đông y, cô muốn nhờ mạch tượng(*) để kiểm tra tình hình vận chuyển linh khí trong cơ thể Thẩm Thời Thâm, hôm nay cô phải dạy Thẩm Thời Thâm tu luyện, bởi vì linh khí ở thế giới này cũng rất loãng cho nên người tu luyện đều sẽ trồng tụ linh chú vào trong cơ thể mình, khi đó mới có thể có đủ linh khí để tu luyện.

(*)Mạch tượng: quy luật của nhịp tim thông qua mạch máu, người bắt mạch có thể từ đấy mà biết là cơ thể có bị bệnh gì hay không, phổ biến trong y học cổ truyền.

Cơ thể của Thẩm Thời Thâm không chắc là có thể chịu được món đồ chơi này cho nên cô muốn chuyển cho Thẩm Thời Thâm một ít linh khí, xem mạch tượng của anh có loạn hay không, nếu không loạn thì có thể trồng chú.

Cô thấy trên mặt Thẩm Thời Thâm có vẻ do dự, thở dài, nói: "Tổng giám đốc Thâm, đã dùng người thì không nên nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì đừng dùng, suy nghĩ này của ngài cũng hơi phong phú quá rồi phải không?"

Nhưng Thẩm Thời Thâm không bị cô khích tướng thành công, anh ho khan vài cái, nói: "Tin cô còn không bằng tin rằng heo mẹ biết leo cây."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Không biết nói gì anh có thể câm mồm, cảm ơn!

Nhưng mà giờ anh ta là Sugar Daddy, còn phải dỗ dành lấy lòng, Bạch Vãn Vãn không có cách nào mặc anh muốn tin hay không tùy anh, nghĩ nghĩ, cô nghĩ tới một cách.

"Nếu không thì vậy đi tổng giám đốc Thâm, dù sao thì kế tiếp tôi cũng phải dạy anh phương pháp mà có thể coi như là phương pháp bí truyền của nhà chúng tôi, tuy rằng tôi rất không muốn nhưng đây là tình thế bắt buộc, tôi cũng cố mà thu nhận anh làm đồ đệ, anh vào sư môn của tôi rồi thì chắc sẽ tin là tôi sẽ không hại anh."

Thẩm Thời Thâm: "???"

Đây là cô muốn bị đánh mông đúng không?

Thẩm Thời Thâm bị lời nói ba hoa chích chòe của cô khiến cho nghẹn đến mức ho một trận, một lần nữa ngồi xuống ghế, mới vươn tay tới, nói: "Không bái, đừng nằm mơ!"

Làm như tôi muốn nhận anh lắm ấy.

Bạch Vãn Vãn yên lặng trợn trắng mắt, ở trong thế giới của bọn họ thì nhận đồ đệ là một chuyện vô cùng thần thánh và đầy trách nhiệm, hiện tại cô vì lợi ích mà chữa bệnh giúp Thẩm Thời Thâm, có thể chữa khỏi hay không thì hoàn toàn dựa vào số phận của chính anh.

Nhưng nếu nhận anh làm đồ đệ thì trách nhiệm lại khác rồi cho nên nếu không phải thật sự bất đắc dĩ thì Bạch Vãn Vãn mới không muốn nhặt cái phiền toái lớn như vậy đâu.

Nếu Thẩm Thời Thâm đã không muốn thì Bạch Vãn Vãn cũng mừng được thanh nhàn, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đồng thời truyền linh khí vào trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm, lại đặt ngón tay ở trên mạch của anh, quan sát tình hình dao động của mạch.

Bởi vì bệnh lâu ngày cho nên tay của Thẩm Thời Thâm rất gầy, tuy không đến mức gầy trơ xương như que củi nhưng xương ngón tay rõ ràng, hơn nữa ngón tay của anh vô cùng thon dài, vậy mà thoạt nhìn lại đẹp ngoài ý muốn, Bạch Vãn Vãn không phải người mê tay đẹp đều không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.

Bạch Vãn Vãn cảm nhận được mạch đập của anh nhảy lên, xem sắc mặt của anh, cố ý nói: "Thật ra không bái sư phụ nhưng mà anh học phương pháp bí truyền của tôi thì cũng coi như tôi là nửa sư phụ của anh rồi, bản chất thì vẫn là sư phụ."

"..." Thẩm Thời Thâm nói cho chính mình là không cần so đo với Bạch Vãn Vãn nếu không muốn chết sớm.

Anh không mặn không nhạt quét mắt nhìn cô, bắt được trọng điểm trong lời nói của Bạch Vãn Vãn: "Học phương pháp bí truyền? Cô Vãn đang chữa bệnh cho tôi hay là dạy tôi chữa bệnh?"