Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 15: Anh Nhìn Bạch Vãn Vãn Cởi Giày (2)

Nhưng ngoài dự kiến của Chu Nham là Thẩm Thời Thâm nghe nói Bạch Vãn Vãn muốn chữa bệnh cho anh thì không từ chối mà bảo Chu Nham mang người lên… anh ở ngay trong công ty.

Thật đúng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.

Văn phòng của Thẩm Thời Thâm ở tầng hai tám, ở cao nhìn xa, nhìn từ cửa sổ sát đất sau bàn làm việc của anh xuống thì có thể nhìn đến hơn nửa cảnh quan của thành phố này, rất có cảm giác xúc động kiểu "đây là giang sơn của trẫm".

"Cô có thể trị hết bệnh của tôi?" Gương mặt Thẩm Thời Thâm có vẻ bệnh tật rõ ràng, nhìn từ thẳng vào cô gái trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp tinh xảo trước mắt, ánh mắt thâm trầm, cười nhạo nói: "Cô xác định là chữa bệnh chứ không phải hại người chứ?"

Là một người trọng sinh nên Thẩm Thời Thâm biết rõ đời trước người phụ nữ trước mặt này là người của Lãnh Dạ, cấu kết với em rể của anh đánh cắp tài liệu thương nghiệp cơ mật của công ty anh, khiến anh thất bại thảm hại, từ đó không gượng dậy nổi, cuối cùng là không bò dậy được.

Thẩm Thời Thâm tự nhận mình không phải là người tốt gì, có thể bình thản đứng đối mặt nói chuyện với cô đã tính là anh "rộng lượng" rồi.

Chữa bệnh? Cô sẽ chữa cho anh sao?

Anh có thể sống lại một lần thì tất nhiên là muốn dẫm đôi nam nữ chó má này xuống để báo thù, mưu tính lại nghiệp lớn, chỉ là không biết có phải cái giá đắt để anh làm lại từ đầu là trời sinh sức khoẻ của anh đã ốm yếu, thậm chí bác sĩ đều nói là anh không sống được quá ba mươi tuổi.

Việc sức khỏe vẫn luôn là khúc mắc sau khi anh trọng sinh, ngược lại anh muốn xem xem Bạch Vãn Vãn muốn chơi chiêu gì.

Bạch Vãn Vãn cảm giác được đối phương không thân thiện lắm, nghĩ đến có thể là anh biết trước được kịch bản cho nên cũng có thể hiểu cho thái độ lúc này của Thẩm Thời Thâm.

Tuy rằng Thẩm Thời Thâm không vào ICU như trong tin tức nói nhưng tình hình cũng không tốt hơn là mấy, sắc mặt uể oải, nói chuyện đứt quãng, nhưng bệnh đến tình trạng này rồi thế mà anh còn lết đến đi làm.

Bravo, quá chuyên nghiệp!

Anh không thiếu tiền, lại còn một đám tinh anh giỏi giang giúp anh xử lý công việc, chủ cần ở nhà ra lệnh là được rồi, cơ bản không cần tự mình đi làm làm gì.

Thế giới của các tổng giám đốc cô không hiểu!

Nhưng mà ở trong sách, Thẩm Thời Thâm là boss, đúng thật có dã tâm bừng bừng, mang bệnh rồi còn công tác cũng phù hợp với tác phong của anh.

"Tôi tin là lấy tiềm lực tài chính của tổng giám đốc Thâm đây thì có thể được chữa trị bằng bác sĩ và các loại thuốc cao cấp nhất nhưng nếu đều không có tiến triển gì thêm thì sao không nếm thử một chút nhỉ? Chuyện may rủi ai biết được."

Thẩm Thời Thâm dựa lưng vào ghế, không mặn không nhạt nói: "Cô Vãn, không bằng cô nói ý đồ của cô trước đi."

"Rót vốn." Bạch Vãn Vãn cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Mẹ của tôi có kinh doanh một tòa soạn tạp chí, hiện giờ vốn quay vòng xảy ra vấn đề, yêu cầu tiền."

Tiền? Chuyện này khiến cho Thẩm Thời Thâm vô cùng ngoài ý muốn, cô chưa hẹn hò với Lãnh Dạ sao?

Nếu không thì dựa theo tác phong của Lãnh Dạ chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn Bạch Vãn Vãn gặp vấn đề bối rối về tiền tài mà không ra tay giúp đỡ.

Chuyện này thú vị rồi đây.

Nếu anh ra tay giúp chuyện này thì về sau Bạch Vãn Vãn sẽ nợ anh một món nợ nhân tình lớn, anh rót vốn rồi thì coi như là một trong những cổ đông của tòa soạn, tương đương với việc công ty nhà bọn họ sẽ bị anh quản chế…

Trong nháy mắt mà Thẩm Thời Thâm đã suy nghĩ sâu xa chu đáo chặt chẽ, trong đầu đã phân tích hết rõ ràng lợi và hại trong chuyện này, anh âm thầm sụp mi mắt xuống, hỏi: "Bao nhiêu?"

"Nếu có thể thì," Bạch Vãn Vãn công phu sư tử ngoạm (*), "Nhiều hơn một ngàn vạn một chút được không?"

(*) Công phu sư tử ngoạm: ý chỉ tham lam, mở miệng ra đòi lợi ích quá nhiều so với giá thực.

Phải nhiều hơn Lãnh Dạ! Tức chết anh ta!

Thẩm Thời Thâm: "..."

Bạch Vãn Vãn thấy Thẩm Thời Thâm im lặng, cho rằng đối phương bị con số này dọa, nghĩ thầm thật ra không được nhiều đến thế chắc cũng không sao đâu, lúc đang muốn nói số tiền có thể thương lượng thì nghe được Thẩm Thời Thâm nói: "Có thể, tôi đầu tư một ngàn năm trăm vạn."

Bạch Vãn Vãn: "???"

Vãi lúa, lão đại, tôi quỳ.

Cho nên cuối cùng là những người này giàu đến như thế nào hả trời.

Nhưng mà có tiền là tốt rồi, cô biết Thẩm Thời Thâm đột nhiên hào sảng như vậy khẳng định không phải là cho không nhưng cô đã không còn tinh lực đi đoán vì sao đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Trước mắt cứ cố hết sức giữ được toà soạn tạp chí đã, còn những việc phía sau thì sau lại tính.

Nói xong việc rồi thì Thẩm Thời Thâm không muốn ở chung thêm với Bạch Vãn Vãn, lúc đang chuẩn bị nói tiễn khách thì Bạch Vãn Vãn bỗng nhiên đi tới, sắc mặt anh trầm xuống: "Cô định làm gì?"

"Sờ xương, không phải muốn tôi chữa bệnh giúp anh sao? Tôi muốn nhìn xem điều kiện bẩm sinh của anh như thế nào."

Thẩm Thời Thâm: "???"