Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 7: Từng Cưới Vợ Chưa (1)

Thẩm Thời Thâm không hề có chút cảm giác nào với năm chữ kia!

Mẹ nó, lãng phí tình cảm của cô.

Nhưng mà cô dám khẳng định là tên Thẩm Thời Thâm này tuyệt đối có vấn đề, là người đàn ông cầm kịch bản trên tay, còn về phần kịch bản trên tay anh biết được mấy phần trăm thì phải suy nghĩ thêm.

Nếu đối phương đã không phải là xuyên qua mà đến, Bạch Vãn Vãn cũng không muốn có quá nhiều dây dưa với anh, trùm phản diện cáo già xảo quyệt, nếu cô lộ ra quá nhiều tin tức che chắn cho mình thì là chuyện mất nhiều hơn được.

May mắn là hôm nay Thẩm Thời Thâm có vẻ rất mệt mỏi, không có hứng thú với cô, xua tay bảo "người phát ngôn" của anh là Chu Nham đưa cô đi ăn hoành thánh nhân cá mặn.

Đồng thời còn không quên cho người quay lại gây phiền phức cho Đường Hội… Đèn của ông ta thiếu chút nện vào người anh.

Không thể không nói, Thẩm Thời Thâm làm nhân vật phản diện nên trên phương diện tính toán chi li rất có thủ đoạn, nhất là đối đãi với kẻ địch của anh.

"Thật xin lỗi tổng giám đốc Đường, Thượng Đế sẽ phù hộ ông."

Bạch Vãn Vãn yên lặng sám hối trong lòng một giây vì hành vi của mình đã liên lụy đến Đường Hội, nhìn thấy Thẩm Thời Thâm cũng mang theo người khác đi rồi, chỉ để lại Chu nham ở lại định dẫn cô đi ăn hoành thánh nhân cá mặn, tự hỏi nên tìm lý do gì để thoái thác không đi ăn.

Đúng lúc này, cô gái trong đôi nam nữ vừa mới bị bắt gian cũng đi ra, rõ ràng là bị bắt quả tang tại chỗ nhưng mà người này lại mặt không đỏ tim không đập, dáng dấp đi đường yểu điệu, lắc eo như sắp cong ra hình chữ S luôn rồi.

Cô ta đi hai ba bước tới ngoài cửa, lúc gặp thoáng qua đám người của Thẩm Thời Thâm còn nháy mắt với anh một cái.

Thẩm Thời Thâm vừa nãy còn xa cách khách khí với Bạch Vãn Vãn mà giờ lại khẽ gật đầu với cô ta.

Bạch Vãn Vãn: "..."

Xong đời, hình như cô đã biết chuyện gì rồi.

Người phụ nữ này rõ ràng là do đám người bên Thẩm Thời Thâm cố ý sắp xếp đến quyến rũ tên Đường Tuấn Lai kia, nếu không thì dựa vào tính cách của Thẩm Thời Thâm thì sao lại tỏ ra thân thiện đối với người phụ nữ lẳиɠ ɭơ như thế được!

Cô phá vỡ kế hoạch của người ta, vậy có phải sẽ bị diệt khẩu hay không…

"Cô Vãn." Lúc này vừa vặn Chu nham đứng sau lưng gọi cô một tiếng, làm cho cô giật nảy mình.

Chu Nham nhìn thấy cô bị mình làm cho kinh ngạc một chút, trên mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, hù dọa cô rồi."

"Tôi...Miệng của tôi rất kín, tuyệt đối sẽ không nói lung tung." Bạch Vãn Vãn giơ tay lên cam đoan nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương vô tội, bày ra vẻ cô rất nhỏ yếu, rất thức thời.

… Đắc tội một Lãnh Dạ đã đủ nhức đầu, nếu lại thêm một Thẩm Thời Thâm nữa thì chắc là cô không sống được qua đêm nay mất.

Đúng thật là Chu Nham dễ lừa gạt hơn nhiều so Thẩm Thời Thâm, anh ta thấy cô giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhẹ nhàng cười nói: "Cô không cần khẩn trương, cô không nói thì không có việc gì, đi thôi."

Phù… Bạch Vãn Vãn nhẹ nhàng thở ra, thật là một buổi tối kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Loại đồ ăn khó nuốt như hoành thánh nhân cá mặn thì thường là quán ăn vặt cũng không bán, Bạch Vãn Vãn cũng không phải là thật sự muốn ăn, vốn định lấy cớ gì đó bảo không ăn nữa.

Kết quả là Chu Nham trực tiếp gọi điện thoại, giàu có rủng rỉnh đặt nhà hàng tư nhân làm một phần!

Có tiền đúng thật là tốt, Bạch Vãn Vãn rơi lệ.

Nếu cô có thể xuyên thành vai ác thì thật tốt, vừa có tiền lại vừa có thể làm màu, mọc thêm cái đồ chơi giữa hai chân cô cũng không ngại.

Ăn xong, Chu Nham lại tiễn cô trở về.

Chu Nham rõ ràng là thuộc về loại người rất dễ ở chung, cẩn thận đúng mực không làm giá, nho nhã lễ phép, cho nên trên đường trở về Bạch Vãn Vãn làm như vô tình hỏi:

"Tổng giám đốc Thẩm kia của các anh…"

"Suỵt." Chu Nham đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đánh gãy lời nói của cô.

"..." Có cần phải kiêng kỵ như thế hay không? Đề cập đến cũng không được sao.

Thực ra cô muốn hỏi là cơ thể của Thẩm Thời Thâm là chuyện như thế nào.

Chu Nham mỉm cười: "Cô Vãn, đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói."

Làm như kiểu cái đĩa nhạc vậy, Bạch Vãn yên lặng trợn trắng mắt, sau đó cố ý tiếc nuối nói:

"Ài, thật ra là tôi thấy tổng giám đốc Thẩm của các anh đẹp trai lịch sự, muốn hỏi nay anh ta đã bao nhiêu xuân xanh rồi, đã từng cưới vợ chưa, mấy chuyện này đều không thể hỏi sao?"

Tay Chu Nham run lên, suýt chút nữa thì lái xe đâm vào bồn hoa bên cạnh.

"Khụ khụ," Sau một lúc lâu Chu Nham mới nói: "Chuyện này… Thân thể của ngài ấy không tốt, tạm thời thì có lẽ sẽ không suy nghĩ đến chuyện này, cô Dạ không cần phải lãng phí tâm tư."