Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 2: Anh là một tên ma ốm có khí chất phi thường (2)

Vừa nãy Bạch Vãn Vãn không muốn để nam chính nhìn đến đôi mắt dẫn vào cốt truyện, không ngờ rằng vẫn không thể tránh được biến cố này, Lãnh Dạ đi tới, bá đạo vươn tay muốn bắt lấy tay cô: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần, đừng chạm vào tôi!" Bạch Vãn Vãn hất bay móng heo của anh ta.

Đậu má, anh ta cho rằng anh ta là nam chính thì có thể tùy tiện kéo tay của con gái người ta sao.

Lãnh Dạ bị cô hất tay, ánh mắt sắc bén: "Không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, phụ nữ đã thích rồi còn làm ra vẻ để cho tôi chú ý xếp hàng từ đây đến sông đào bảo vệ thành đấy."

"...." Mẹ nó, đúng là thiểu năng trí tuệ.

Bạch Vãn Vãn không muốn nói vô nghĩa với anh ta nữa, xoay người định đi thì lại bị Lãnh Dạ đè bả vai lại, sau đó ánh ta rướn người lên. Vậy mà tên này còn muốn trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa.

Sống đến lớn như vậy, Bạch Vãn Vãn chưa từng gặp loại đàn ông như này, tuy rằng anh ta đẹp trai lại có tiền, nhưng hành vi này có khác gì với lưu manh đâu cơ chứ!

Trong lòng Bạch Vãn Vãn có mười nghìn con ngựa kèm câu đậu má chạy qua, trong lúc cấp bách duỗi chân không khách khí mà đá anh ta, lợi dụng khe hở lúc anh ta né tránh, đầu ngón tay vẽ ra một chú thuật, bắn ra, tạo thành một vòng chú thuật không thể nhìn thấy được chặt chẽ vây quanh dưới chân chỗ Lãnh Dạ đang đứng.

Thứ đồ chơi này còn có thể dùng!

Trong lòng Bạch Vãn Vãn vui vẻ, làm xong chuyện xấu thì nhanh chóng chạy mất.

Phản ứng đầu tiên của Lãnh Dạ là muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện dưới chân mình giống như nặng ngàn cân, không thể bước đi được.

"Mẹ nó." Lãnh Dạ cho rằng mình dẫm phải cái gì, nhìn thấy cô chạy đi, anh ta mắng một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hừ, cô ta cho rằng cô ta đã chạy trốn được sao?

Bạch Vãn Vãn không biết mình chẳng những bị anh ta nhớ thương mà còn bị ghi hận luôn, cô kéo váy chạy về phía hội trường chính tập trung nhiều người mới nhẹ nhàng thở ra, vuốt bộ ngực phập phồng: "Nguy hiểm thật."

May mắn mình học được một tuyệt chiêu cứu mạng, nếu không hôm nay chắc chắn bị tên nam chính kia sàm sỡ mất.

Thế giới hiện đại mà cô sống hơi khác với thế giới trong tiểu thuyết này, thế giới của cô còn có thể tu tiên.

Chỉ là linh khí trong không khí của xã hội hiện đại rất loãng, rất khó để có thể tu luyện ra bản lĩnh gì lớn, chăm chỉ rèn luyện được trúc cái cơ(*), đã xem như là "thần nhân"(*) trăm năm mới có một.

(*) Trúc cái cơ: gốc là trúc cơ, một bậc trong tu tiên.

(*) Thần nhân: Người tài giỏi như thần

Xã hội hiện đại mà, mọi người đều phấn đấu vì ăn uống ngủ nghỉ, bôn ba vì để trả nợ tiền mua nhà, tu tiên khó khăn gian khổ, tỷ lệ sống mãi không già gần như bằng không, trừ phi là người có chấp niệm rất sâu với chuyện tu tiên, nếu không thì chẳng có ai bỏ việc, bỏ công tác để chuyên đi tu cái chó má gì tiên cả.

Dưới loại quan niệm như thế nên tu tiên gần như sắp trở thành di tích, đến lúc này thì phải có người đứng ra kêu gọi bảo tồn và kế thừa văn hóa, ông của Bạch Vãn Vãn chính là một vị trong hiệp hội những người thừa kế như vậy.

Từ nhỏ Bạch Vãn Vãn đã được ông ấy hun đúc nên cũng đi theo tu luyện, nhưng mà tư chất bình thường không sáng tạo ra được kỳ tích gì, miễn cưỡng cũng được tính là một người xuất sắc, nhưng như thế đã được coi là rất có thiên phú rồi.

Cũng không có biện pháp nào, linh khí loãng mà.

Nhưng mà vật hiếm thì quý, ở trong thế giới của bọn họ thì tu tiên không có gì hiếm lạ nhưng ở thế giới này thì lại khác.

Vòng chú mà cô vừa mới hạ cho Lãnh Dạ gọi là "cấm túc chú", là một loại chú sơ cấp nhất, một lát sau là có thể giải, nó có thể giúp cô tranh thủ một chút thời gian để chạy trốn đồng thời cũng sẽ không khiến cho Lãnh Dạ nghi ngờ.

Phải nhanh chạy đi, không cho anh ta cơ hội lần thứ hai để dây dưa!

"Vãn Vãn," Bạch Vãn Vãn vừa muốn thoát khỏi hội trường thì nghe được có người gọi tên cô, ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đi tới, oán trách nói: "Cháu lại chạy đi đâu đấy? Dì tìm cháu nãy giờ."

... Đúng là cái người họ hàng đã mang cô đến đây.

Bạch Vãn Vãn kêu bà ấy là dì Thích, là bạn thân của mẹ cô, mấy năm nay nhà chồng của bà ấy phất lên, giàu có, miễn cưỡng chen vào đám người "thượng lưu", mới có cơ hội tham gia bữa tiệc tối long trọng như vậy.