Hoàn Quân Minh Châu

Chương 4: Nửa phần ấm lòng

Dung ma ma lạnh lùng cười: “Nương nương sợ cái gì, ngài là nữ nhi nhà Ô Lạp Na Lạp thị, thập nhị a ca đã lớn, dù có là Ngụy thị cũng không thể dao động hậu vị của ngài, huống chi một con cung nữ nho nhỏ.”

Thấy Hoàng Hậu vẫn chần chờ, Dung ma ma đành phải thấp giọng nói: “Nương nương nếu không yên lòng, dứt khoát sai mời nàng ta đến, thưởng một chén ‘ tọa thai dược ’, chẳng phải toàn không có nỗi lo về sau.”

Hoàng Hậu sắc mặt trắng bợt, nhưng nghĩ đến bị Ngụy thị hung hăng chèn ép chính mình, còn có Hoàng Thượng không coi trọng thập nhị a ca, rốt cuộc gật đầu. Dung ma ma tuân lệnh, vội hoan thiên hỉ địa đi nghênh Tử Vi.

Về phần Tử Vi, khi Hoàng Thượng đứng dậy lúc sau cũng đã thanh tỉnh, nghe Hoàng Thượng đối với hạ nhân phân phó, nửa là ấm lòng nửa là chua xót.

Nàng mong ước phụ thân mười bảy năm, đợi mười bảy năm tình thương của cha, xác thật đã chờ được hắn ôn nhu cùng yêu quý, lại không nghĩ rằng cư nhiên sẽ biến thành như vậy.

Nàng không có cách nào trách cứ Càn Long, việc đã đến nước này, Tử Vi đối với hắn vẫn như cũ là ngưỡng mộ cùng kính trọng, Càn Long vẫn như cũ là người quan trong nhất trong lòng nàng, là phụ thân trân quý nhất.

Nhưng nàng trong lòng lại giống như có đầy lửa hận.

Nàng hận Lệnh phi dâng chén canh sâm kia tới, hận Tiểu Yến Tử lấy đi thân phận cách cách của nàng, hận Ngũ a ca vì che chở Tiểu Yến Tử không chịu nói rõ chân tướng với Hoàng A Mã, thậm chí cả Phúc Nhĩ Khang đã từng bắt đầu sinh tình nổi lên căm hận.

Đều là Phúc Nhĩ Khang tự cho là thông minh đưa ra chủ ý, mới biến thành cục diện như ngày hôm nay.

Nàng nhắm hai mắt, tùy ý Càn Long phân phó xuống dưới kêu người lấy chăn trải giường chứa hồng bạch hỗn độn đi, rửa mặt chải đầu cho nàng.

Nhìn hạ nhân cung cung kính kính, nàng biết rõ hết thảy đều không thể vãn hồi rồi.

Nàng cũng biết, nếu để Tiểu Yến Tử biết đêm qua phát sinh chuyện gì, nàng ta nhất định sẽ không quan tâm mà tìm Hoàng A Mã tính sổ.

Đến lúc đó, cha con lσạи ɭυâи loại chuyện gièm pha này nháo đến mọi người đều biết, chính mình sẽ không sống nổi, liên lụy thanh danh một đời của Hoàng A Mã cũng vì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy mất.

Cho nên, chuyện ban đêm ngày hôm qua, ai cũng không thể nói, đến Kim Tỏa cũng không thể biết.

Tử Vi hạ quyết tâm, nhất định phải đem việc này giấu cho kín.

Nhưng Sấu Phương Trai người đến người đi, Ngũ a ca Phúc gia huynh đệ lại thường xuyên ra vào, Lệnh phi cũng thường xuyên lại đây, dễ dàng lộ ra dấu vết.

Nàng hiện tại cần người khác trợ giúp, rời khỏi Sấu Phương Trai.

Mới vừa buồn ngủ liền có người đưa gối đầu, bên ngoài người tới thông truyền, Dung ma ma mang theo người tới đón nàng.

Tiểu Yến Tử bọn họ đi Ngự Hoa Viên chơi, không ai ngăn trở Dung ma ma.

So với Lệnh phi, Tử Vi lúc này càng tin tưởng Hoàng Hậu ít khi nói cười hơn.

Vì thế nàng cũng không làm bộ làm tịch, thực mau thay quần áo Dung ma ma mang đến, đi theo nàng ta rời đi.

Trên đường đi qua Ngự Hoa Viên, nàng xa xa mà nhìn đám người Tiểu Yến Tử, bọn họ ở trong đình uống rượu mua vui, bỗng nhiên sinh ra một tia phiền muộn.

Khôn Ninh Cung cao lớn trang nghiêm, Hoàng Hậu như cũ là bộ dáng phân phó ngồi nghiêm chỉnh.

Tử Vi thông minh quỳ trên mặt đất, không có làm ầm ĩ không có ỷ vào thịnh sủng thịnh khí kiêu ngạo, tuy rằng dấu vết ở trên cổ nàng thực sự chướng mắt, nhưng không khỏi đối với nàng xem trọng vài phần.

“Đứng lên đi, ngươi mới thừa sủng, quỳ lâu như vậy chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ tìm bổn cung phiền toái.”

Lời này nếu là đổi là người khác nói ra chính là âm dương quái khí, nhưng là Hoàng Hậu nói ra liền có vẻ lời lẽ chính đáng.

Tử Vi biết nên nghe lời, cúi đầu dập đầu phía dưới, Hoàng Hậu nhìn không ro sơ hở, cũng không tra tấn nàng, cho nàng ban tọa.

“Hoàng Thượng khẩu dụ, muốn tấn vị ngươi. Đây là phúc phận của ngươi, cũng là hoàng ân. Tuy nói còn chưa hạ chỉ, nhưng không có Hoàng Thượng người còn cùng cách các ở chung một chỗ nào có đạo lý. Bởi vậy, bổn cung liền sai Dung ma ma đi đón ngươi.”

Có lẽ là tâm cảnh thay đổi, Tử Vi nghe Hoàng Hậu nói không mang theo cảm tình, cũng không cảm thấy nàng so với người trước giống nhau không kể tình người.

“Trước khi thánh chỉ truyền xuống, ngươi tạm thời ở thiên điện Khôn Ninh Cung đi. Tuy cũng không hợp quy củ, nhưng với với ở Sấu Phương Trai hợp đạo lý hơn. Chờ có phân vỉ, phân cung thất, ngươi cũng có thể đơn độc một chỗ.”

Khôn Ninh Cung lúc này tự nhiên so với Sấu Phương Trai tốt hơn, Tử Vi quỳ xuống tạ ơn. Hoàng Hậu xem nàng vẫn là có chút không thuận, vẫy vẫy tay để nàng an trí đi xuống.

Tử Vi đi theo cung nữ đi xuống, liền thấy Dung ma ma vẻ mặt hưng phấn mà tiến đến bên người Hoàng Hậu.

“Nương nương, Diên Hi Cung cùng Hoàn Châu cách cách quả thực không biết chuyện của nha đầu này, đối với chúng ta quá có lợi!”

Hoàng Hậu gật đầu, nghĩ đến bộ dáng Lệnh phi ngày sau bực mình, khó được bộ dáng tươi cười.

“Phân phó xuống, Tử Vi tất cả cung ứng đều ấn phi vị cung cấp, trước đó cứ tạm ứng từ tư khố của ta ra đi.”

Dung ma ma liên tục khen ngợi, nói thẳng Hoàng Hậu rộng lượng.

Càn Long sáng sớm liền phải thượng triều, sau khi hạ triều vội vàng gọi Ngô Thư Lai tới.

“Chuyện của nha đầu Tử Vi như thế nào rồi?”

Ngô Thư Lai cười trả lời: “Tử Vi cô nương được Hoàng Hậu nương nương nhận vào Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu nương nương còn làm chủ, để Tử Vi cô nương lãnh phân lệ phi vị trước, tất cả đều lấy từ tiền tiêu hàng tháng của Khôn Ninh Cung ứng.”

Hoàng Hậu một phen động tác động đến đáy lòng Càn Long, hắn liền cao hứng nói mấy câu khen, sau đó sổ con đều không rảnh lo xem, nhấc chân vội đến Khôn Ninh Cung thăm Tử Vi.

Tử Vi được cung nữ Khôn Ninh Cung dẫn đến thiên điện, Khôn Ninh Cung là cung điện lớn nhất tốt nhất hậu cung, cho dù là thiên điện, so với Sấu Phương Trai một cái sân khấu đổi thành sân viện đều tốt hơn nhiều.

Phong cảnh tuyệt đẹp, Hoàng Hậu còn thưởng cho rất nhiều thứ tốt từng nhìn ở chỗ Lệnh phi, rất nhiều thứ hắn là Tiểu Yến Tử chưa từng thấy qua.

Tử Vi không cảm thấy cao hứng chút nào, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Tiến đến hầu hạ chính là cung nữ nhỉ đẳng trong cung Hoàng Hậu, lanh lợi cơ linh, an bài thỏa đáng sau đó cung cung kính kính cúi đầu với Tử Vi mới lui ra.

Tử Vi không giống trước kia đều phải dập đầu, trong lòng vô hạn mờ mịt cùng bất lực.

Càn Long tới Khôn Ninh Cung, nại hạ tâm khen Hoàng Hậu vài câu, còn phá lệ hỏi han thập nhị a ca.

Hoàng Hậu sớm biết rằng Càn Long chuyến này đến là vì chuyện gì, sớm có chuẩn bị, trả lời vài câu liền để Càn Long đi tìm Tử Vi.