Không biết qua bao lâu, Túc Bách tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm ở một chỗ xa lạ.
Sau khi tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ lại thêm mấy phần hoảng hốt, nhìn căn phòng bày biện hoàn toàn xa lạ, Túc Bách không khỏi trừng mắt nhìn, đây là nơi nào?
Vừa mới hoảng hốt thì ký ức bắt đầu ập đến, hồi tưởng lại tất cả chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, Túc Bách cảm thấy máu khắp người đều bị đông lại, xương tủy đều rét run.
Anh vội vàng ngồi dậy từ trên giường, bên tai lại truyền đến âm thanh kim loại va chạm, lúc này anh mới chú ý đến mắt cá chân phải của mình đang đeo một xiềng xích màu bạc, xiềng xích trên tay nối với một sợi xích dài, đầu kia kéo dài tới cuối giường.
Vì cơ thể rét run nên lúc đầu anh không để ý đến xiềng xích buốt lạnh, Túc Bách hoảng sợ, nhìn xiềng xích ở dưới mắt cá chân, không khỏi rùng mình, anh bị bắt cóc rồi sao?
Túc Bách hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, anh nhìn xung quanh một lần nữa, ánh mắt bị một vật cách bàn không xa hấp dẫn, đó là điện thoại di động của anh?
Anh không hiểu được tại sao điện thoại của mình lại ở trên bàn, còn tưởng rằng trước đó điện thoại rớt xuống đất, không biết có bị rớt hỏng không.
Túc Bách vội vã xuống giường, vì căng thẳng mà hai chân như nhũn ra, lúc chạm đất còn không thể đứng vững, anh ổn định lại cơ thể, tận đáy lòng có chút hy vọng mà cẩn thận đến gần chiếc bàn nhỏ.
Túc Bách đứng trước bàn, tay đang vươn tới điện thoại hơi run, đợi đến khi cầm được điện thoại trên tay, trong lòng anh mới có chút cảm giác yên ổn.
Hô hấp anh dồn dập, mở điện thoại ra, khi thấy điện thoại có thể khởi động bình thường thì suýt chút nữa vui đến phát khóc, điện thoại không hỏng! Chỉ là chưa được bao lâu, nụ cười trên mặt Túc Bách đã cứng đờ, không có tín hiệu! Tại sao lại không có tín hiệu!
Tia hy vọng vừa dấy lên đã bị đánh tan, trong nháy mắt, tâm trạng như đang ở giữa Thiên đường và Địa ngục, lông mi Túc Bách khẽ run lên, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, tầm mắt mơ hồ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt tủi thân không tả được.
“Bà xã muốn làm gì? Báo cảnh sát sao?”
Túc Bách giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, không biết người đàn ông cao lớn kia đã đứng ở cửa từ lúc nào, khuôn mặt người đàn ông cực kỳ đẹp, nhưng Túc Bách chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta bao giờ, nếu không thì không thể không có ấn tượng được.
Người đàn ông đứng ở cửa đi vào, nhìn chằm chằm vào Túc Bách không chớp mắt.
Trái tim Túc Bách căng lên, hoàn toàn cứng đờ, như đang đối diện với một chiếc xe đang lái tới, đại não tự nhủ phải chạy đi, nhưng cảm giác nguy hiểm cực lớn lại khiến cơ thể anh không thể động đậy.
Người đàn ông đi tới trước mặt anh, trừng mắt nhìn anh, “Tôi đưa bà xã tôi về nhà, cảnh sát quản được sao?”
Túc Bách theo bản năng lùi về sau hai bước, anh hít sâu một hơi, giọng run run: “Anh này, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải vợ anh.”
Người đàn ông cũng bước về trước hai bước, tóm lấy cổ tay trắng nõn của Túc Bách, không để anh tiếp tục lùi về sau nữa, “Hình như vợ rất sợ tôi, vì sao vậy?”
Cơ thể Túc Bách khẽ run, bị người đàn ông nắm lấy cổ tay hai lần, có giãy giụa cũng không thoát ra được: “Tôi, tôi là nam, tôi thật sự không phải vợ anh.”
“Em chính là vợ tôi!” Người đàn ông gầm nhẹ.
Cơ thể bị anh ta tóm lấy kịch liệt run rẩy, phát hiện làm vợ hoảng sợ, người đàn ông lại dịu giọng, nói: “Vợ, là em nói, chỉ cần tôi tìm được em thì cái gì em cũng đáp ứng tôi.”
Người đàn ông như nghĩ tới gì đó, sắc mặt anh ta bỗng trầm xuống, giọng điệu chất vấn mang vẻ nguy hiểm, “Lẽ nào là em lừa gạt tôi?”
Câu “Cái gì em cũng đáp ứng anh” lóe lên trong đầu Túc Bách.
“Vậy em có thể làm vợ tôi không?”
“Vợ có thể cho tôi cᏂị©Ꮒ không?”
“Nếu lần sau ngài lại gọi đến xin tư vấn mà tôi tiếp điện thoại, tôi đều có thể đáp ứng.”
Trái tim Túc Bách run lên một cái, hình như anh đã biết người đàn ông này là ai, lại cảm giác như chân lại mềm nhũn, nếu không phải người đàn ông luôn nắm lấy cổ tay anh, có thể anh đã không thể đứng vững mà ngã xuống đất rồi.
Người đàn ông thỏa mãn nhìn phản ứng của Túc Bách, kéo anh vào trong ngực, dựa vào cổ anh, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng vợ cũng nhớ ra chồng rồi.”
“Vất vả lắm chồng mới tìm được vợ.” Người đàn ông áp hung khí nóng rực cứng rắn bên hông Túc Bách, “Chồng nhịn đến sắp chết rồi, bây giờ vợ có thể cho chồng cᏂị©Ꮒ không?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm như đang nhìn vào con mồi, ánh mắt như đang nói với Túc Bách, em nhất định phải được.