Câu Lạc Bộ Bóng Rổ

Chương 62

Mọi chuyện có vẻ như đã được mấy nam sinh ngầm quyết định, còn nhân vật nữ chính thì vẫn đang không biết gì, nằm ngủ một mạch đến giữa trưa mới có dấu hiệu của sự tỉnh giấc.

- Uhm... Tử Thanh...

Theo thói quen mấy ngày nay đều thức dậy trong vòng tay của học thần nên La San mắt còn chưa mở mà tay đã quờ quạng tìm người. Người bên gối rất nhanh đã phát hiện ra hành động này của cô gái nhỏ, vô cùng thuần thục mà ôm cả người vô vào l*иg ngực.

- Mấy giờ rồi? Em đói quá.

Nũng nịu, ngọt ngào và ỷ lại có thừa khiến cho hai mắt người con trai tối sầm lại trong phút chốc. Không nghe thấy tiếng trả lời quen thuộc, La San lúc này mới mơ hồ cảm nhận hình như có gì đó sai sai đang xảy ra ở đây. Cánh tay đang ôm cô...vừa có chút quen thuộc...lại vừa khác lạ so với mấy ngày trước.

- Á...

Hai mắt cô mở lớn, ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng ngủ của mình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, mạch não còn chưa kịp nghĩ thông thì đã vội vàng hét lên thất thanh.

Hầu Thạch không ngờ bạn gái nhỏ của mình lại phản ứng lớn đến thế, anh dùng một tay bịt miệng cô lại, tay kia ôm chặt cả người cô để tránh cho cả hai cùng té ngã lăn quay xuống dưới đất.

- Là anh đây, San San.

Giọng nói quen thuộc vang lên cuối cùng cũng đã khiến La San bình tĩnh trở lại, cô nhìn người con trai đã ở bên cạnh mình từ lúc nào, muốn trách anh nhưng lại chẳng trách được.

- Sao anh lại ở đây chứ? Còn không nói với em tiếng nào nữa?

Bọn họ đã mấy tuần chưa được gặp nhau, đột nhiên nhìn thấy bạn trai mình khiến La San có muốn giận thì cũng bị sự vui mừng lấn át. Nói không nhớ anh thì quá ư là dối lòng, nhưng cô lại chẳng biết phải thể hiện tình cảm của mình thế nào cho phải, luẩn quẩn một hồi lại chỉ biết lăn vào trong lòng anh thân mật.

Sự chủ động của cô chẳng khác nào con mèo nhỏ đang cầu xin chủ nhân xoa đầu làm cho trái tim Hầu Thạch mềm nhũn trong tích tắc, bao nhiêu phiền muộn trong lòng cũng trở nên nhẹ bẫng như mây.

- Ngoan, bảo bối có nhớ anh không?

Gương mặt La San đỏ ửng như cánh hoa đang kỳ nở rộ, cô khẽ gật gật đầu, xong lại cảm thấy mình quá mức lạnh nhạt nên chủ động hôn lên yết hầu của người ta một cái thật kêu.

Hầu Thạch làm sao chịu nổi sự quyến rũ ngọt ngào này, thân mật hôn qua hôn lại một hồi mới lưu luyến thả cho cô xuống giường.

- Bọn Hứa Minh và Phùng Thư Vạn cũng đến, đang đợi em dậy rồi ăn cơm đấy.

La San ủ rũ gật đầu, sau phút giây vui sướиɠ vì gặp lại Hầu Thạch thì cô cũng đoán được chuyện tiếp theo mình phải đối mặt là gì, cô lo lắng nhìn người thanh niên bên cạnh mình.

- Mọi người...biết hết rồi sao?

Sự bất an trong lòng cô mỗi lúc một lớn, cô mất bao công sức suy nghĩ rồi lại né tránh, cuối cùng cũng chẳng thể nào chống lại được kết cục này. Không biết người cô trước kia trong gia phả nhà họ La có trải qua hoàn cảnh tương tự cô bây giờ? Người ấy phải hành xử như thế nào mới tránh được ánh nhìn và sự đánh giá của người đời chứ?

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên một nụ hôn phớt nhẹ lướt qua trên trán cô. La San nhìn Hầu Thạch một cách đáng thương như con thú nhỏ đang sắp bị gia đình bỏ rơi.

- Nghĩ cái gì thế?

- Em...sợ...

Bàn tay đang buông thõng của cô đột nhiên được một bàn tay khác nắm chặt, nam sinh thường xuyên chơi bóng rổ nên từng ngón tay hiện rõ những vết chai sạn, nắm lấy tay cô lại mang đến cảm giác vững chãi đến an lòng.

- Anh cũng sợ.

- ???

- Sợ em suy nghĩ lại, sợ em rời bỏ bọn anh, sợ em không đủ dũng cảm để đi trên con đường khác biệt này.

Gương mặt Hầu Thạch hiện rõ sự hoang mang tột cùng, một nam sinh xuất sắc như anh chưa bao giờ phải trải qua hoàn cảnh lo được lo mất như thế này. Anh đã quen với sự tính toán từng đường đi nước bước, cuộc đời anh đã sớm được lên kế hoạch từ lâu, nhưng La San lại chính là biến số anh chẳng thể nào ngờ được.

Nhìn nam sinh trước mặt, lại nghĩ đến những người còn đang ở phòng khách đợi cô thức dậy, đột nhiên La San hiểu ra...người lo lắng trong cuộc tình này đâu chỉ có mỗi mình cô.

Bản thân cô có sự băn khoăn, thì bọn họ cũng có những đắn đo của riêng mình. Cũng đúng thôi, làm gì có người trưởng thành nào mà lại vô tư vô lự được chứ. Cô sợ...bọn họ, chắc cũng lo sợ nhỉ?

Nghĩ đến đây tự nhiên trái tim La San như bị ai bóp nghẹt. Cô sống bao nhiêu năm, đã làm được gì đâu mà lại đủ may mắn để gặp được những người sẵn sàng bao dung mình nhiều đến thế chứ.

- Em muốn nói chuyện với mọi người.

La San vừa khóc nấc, vừa nói.

Hầu Thạch thấy cô như vậy thì quýnh quáng hết cả lên, anh vội đưa tay lay nước mắt lem nhem trên mặt bạn gái nhỏ, vừa dắt cô đi ra ngoài phòng khách.

Ở ngoài phòng khách lúc này là bầu không khí u ám đến nghẹt thở, ba nam sinh ngồi ở ba góc ghế sofa, chẳng ai nói chuyện với ai, tất cả đều thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ như đang chờ mong một điều gì đó.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, Hứa Minh vội vàng la lên:

- Ra rồi.

Sáu con mắt đổ dồn về phía La San, khi thấy cô đang khóc thì lập tức nhìn Hầu Thạch trách móc.

- Anh làm cái gì thế hả?

Hầu Tử Thanh chẳng chút nể nang anh trai mình, nhanh chóng đi lên muốn lôi La San ra khỏi tay người anh cùng cha cùng mẹ kia.

La San còn chưa kịp định thần thì đã bị kéo vào giữa ba người Hứa Minh, Phùng Thư Vạn và Hầu Tử Thanh.

- San San, tên kia làm gì em hả? Nói ra đi, để bọn anh đòi lại công bằng cho em.

Hứa Minh lanh chanh lên tiếng trước, ngay lập tức đã bị Hầu Thạch đứng cạnh đó đập cho một cái vào đầu.

- Đừng nói nhảm, nghe cô ấy nói đi đã.

Không khí vẫn có chút nhí nhố ồn ào như mọi khi bọn họ ở bên nhau, tự nhiên là La San thở phào nhẹ nhõm. Cô hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng, nhìn từng người ở đây một lượt rồi mới kể lại câu chuyện mà bà nội đã nói với mình mấy hôm trước.

Nói không bất ngờ thì quá là dối lòng, nhưng bốn nam sinh ở đây đều là người tài giỏi, khả năng tiếp nhận câu chuyện rất nhanh, thế nên chỉ một lát sau bọn họ đã nắm được vấn đề cốt lõi.

Phùng Thư Vạn luôn là người tiên phong phá vỡ thế cục, lúc này cũng bình tĩnh lên tiếng đầu tiên:

- Vậy có nghĩa là San San của chúng ta sợ bản thân sẽ trở thành người như cô của em sao?

Cô gật gật đầu.

- Lúc đó mọi người nhất định sẽ ghét em lắm, chẳng ai lại đi thích một cô gái lúc nào cũng chỉ biết ...

Chuyện đó quá mức ngại ngùng khiến La San chẳng thể nào nói rõ ra được, nhưng bốn nam sinh ở đây đều nhìn nhau cười ẩn ý.

Hứa Minh xoa xoa đầu tóc còn bù xù của La San, an ủi cô một cách thẳng thắn.

- Bọn anh lại càng thích em dâʍ đãиɠ như vậy đấy.

- Em không có mà...

La San đáng thương cãi lại, dù lời nói càng lúc càng nhỏ vì đuối lý thì cô cũng không thể thẳng thắn thừa nhận mình chẳng thể sống thiếu hơi đàn ông được.

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy đấy, mình hiểu bản thân là một chuyện, bị người khác vạch trần thì lại là chuyện khác. La San như tâm can bảo bối được cả bọn họ cưng chiều, chẳng ai dám là cô khó chịu cả, thế nên rất nhanh bầu không khí trong phòng khách đã trở nên vui vẻ như bình thường.

- Hôm nay là 30 Tết rồi, mọi người cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu cơm tất niên đi.

Hầu Thạch vừa đề nghị thì cả bọn nhao nhao lên đồng ý. Năm mới sắp đến, gia đình ai cũng sum vầy, bọn họ cũng đang được ở bên cạnh những người thân yêu nên đương nhiên phải ăn mừng thật lớn.

- Em muốn ăn mì hoành thánh.

La San lẩm nhẩm trong miệng món mình thích ăn.

- Sao lại là mì chứ? Bình thường cũng không thấy em hay ăn món này.

La San mỉm cười một cách bí ẩn, mãi đến khi cùng cả bốn nam sinh ngồi xuống ăn bữa cơm đón giao thừa thì cô mới nói.

- Đây là phong tục của gia đình họ La. Ăn một chén mì, cả năm đong đầy hạnh phúc. Ăn với người mình thương, trọn đời thương thương viên mãn.

Đúng vậy, cô chẳng mong cầu gì nhiều, bình an, hạnh phúc bên cạnh người mình thương, như thế đã là quá đủ. Vận mạng là thứ chẳng thể thay đổi được, thay vì lo lắng chi bằng cứ tận hưởng cảm giác hiện tại, sung sướиɠ vui vẻ là tốt rồi.