Do bản tính nhát gan nên sáng nay La San đã giả vờ ngủ, chờ cho Hầu Tử Thanh rời khỏi ký túc xá thì mới dám mở mắt. Mọi chuyện đêm qua cứ lần lượt tua lại trong đầu, dù cảm xúc lâng lâng vẫn còn nguyên vẹn nhưng sự hổ thẹn đã lấn chiếm tất cả. Cô cuộn chăn quấn quanh người mình, xấu hổ đến mức muốn cầm điện thoại lên xoá kết bạn với Hầu Tử Thanh ngay lập tức.
Chuyện phát sinh quan hệ thân mật với Hầu Tử Thanh hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của La San, cô thừa nhận là bản thân mình rất có thiện cảm với người bạn này, dạo gần đây bọ họ lại thường xuyên gặp gỡ nên mối quan hệ cứ thế càng một đường đi lên. Chính cô cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể phóng đãng đến mức đó, ra tay với cả học thần – người mà xưa giờ chỉ biết đến học tập và nghiên cứu.
La San càng nghĩ càng nhức hết cả đầu, chỉ muốn quay trở lại tối hôm trước đập cho bản thân một trận ngất xỉu luôn càng tốt. Tại sao cô lại làm như thế với một thanh niên nhân tài của đất nước, đối tượng được toàn bộ giảng viên trường đại học A nâng niu cơ chứ. Với tâm trạng rối bời này, La San kiên quyết trốn tránh, ít nhất thì tuần này cô sẽ không lên thư viện nữa, đến tuần sau là chính thức thi cuối kỳ, sau đó là quãng thời gian nghỉ Tết dài đằng đẵng, tổng cộng hết lại thì cũng cả tháng trời, đủ để giúp cô bình tâm và hối lỗi.
Mọi thứ theo sắp xếp của cô đã có vẻ tạm ổn, nhưng cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi của những bất ngờ vi diệu, nên khi La San vừa mới tắm rửa xong thì có tiếng động ngay ngoài cửa phòng. Ai vậy nhỉ? Bạn học bây giờ chẳng phải đều đang lo ôn luyện điên cuồng, làm gì có ai rảnh rang đến tìm cô lúc này chứ.
Còn chưa kịp chạy ra mở cửa thì cánh cửa gỗ nặng nề đã bị đẩy từ bên ngoài vào. Sáng nay Hầu Tử Thanh đi lúc La San còn đang giả vờ ngủ, đương nhiên là chẳng có ai khoá trái cửa lại rồi, nên bây giờ chỉ cần hơi đẩy nhẹ thì cửa phòng đã mở rộng toang hoác, thân hình Hầu Tử Thanh cũng từ từ hiện ra trước sự kinh ngạc xen lẫn lo sợ của La San.
- Sao cậu còn quay về?
Trên tay Hầu Tử Thanh đang cầm mấy túi đồ ăn sáng, trong căn tin hoặc xung quanh trường đều có rất nhiều hàng quán nhưng Hầu Tử Thanh sợ không vừa miệng cô nên đã bắt xe vào tận trung tâm thành phố, mua đúng món há cảo nổi tiếng lâu đời của khu vực này. Há cảo vẫn còn nóng, vừa mở ra đã có mùi hương đặc trưng khiến La San nuốt nước miếng.
- Sợ em ngủ đến trưa rồi lại không ăn sáng.
Thực ra thì cách nói chuyện của học thần xưa giờ đều ngắn gọn đơn giản như thế, La San đã quen từ lâu, nhưng tự nhiên hôm nay cứ thấy là lạ thế nào ấy. Người này mới hôm qua còn cùng với cô… vậy mà bây giờ…Động tác kéo ghế ngồi xuống bàn của La San khựng ngay tại chỗ, cô có mặt dày thế nào đi chăng nữa thì cũng là con gái, cũng biết xấu hổ đó có được không hả?
Có vẻ như Hầu Tử Thanh chẳng hề cảm thấy bọn họ có gì khó xử cả, anh thản nhiêu đưa hộp há cả đến trước mặt La San, giọng điệu vẫn khô khan như mọi ngày, nhưng để ý kỹ thì anh đã cố gắng dịu dàng hơn một chút.
- Mau ăn đi, quán này ngon lắm.
- Uhm…
La San dù đang đói muốn xỉu, nhưng nhìn hộp há cả ngon miệng trước mắt lại cứ cấn cấn trong lòng. Hầu Tử Thanh nhận thấy điều đó, anh kiên quyết nhét đôi đũa vào tay cô ra lệnh.
- Ăn đi.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, La San vội vàng cúi đầu xuống, cô đắn đo mãi mới lí nhín nói.
- Xin lỗi cậu.
Gương mặt của Hầu Tử Thanh lạnh đi trong phút chốc, anh vốn dĩ đã lạnh nhạt, bây giờ thái độ lại càng thêm hờ hững.
- Tại sao phải xin lỗi?
- Chuyện hôm qua…
Như sợ La San sẽ nói ra điều gì đó mình không muốn nghe, Hầu Tử Thanh vội cắt ngang lời cô.
- Để sau hãy nói, em mau ăn đi.Hầu Tử Thanh chỉ lầm lì ít nói chứ anh đâu phải người không hiểu nhân tình thế thái. Chuyện xảy ra giữa hai người hôm qua, chỉ cần nhớ lại cũng đủ cho anh mãn nguyện đến hết đời này, thế nhưng đó chỉ là cảm giác từ một phía, anh không tài nào biết được La San sẽ nghĩ như thế nào. Đơn giản là anh muốn đối xử với cô thật tốt, dành những thứ tốt nhất có thể trong khả năng của mình cho cô, chứ một người như anh nào dám đòi hỏi thêm những điều xa xỉ khác từ cô gái này chứ. Trong mắt anh La San không chỉ xinh đẹp, học giỏi, mà tính tình cũng rất dễ chịu, cô chủ động kết thân với anh, luôn vui vẻ và mang đến năng lượng tích cực mỗi lần bọn họ gặp mặt. Người tốt như thế…sao có thể chọn một người suốt ngày chỉ biết đến học hành và nghiên cứu chứ.
Với tâm trạng đó nên Hầu Tử Thanh rất sợ nếu tiếp tục nói chuyện thì bọn họ thực sự sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Thế nên anh mới chủ động ngắt lời cô, một phần vì sợ cô gái nhỏ đang đói bụng, phần còn lại chính là sự ích kỷ cố hữu trong con người anh bấy lâu nay.
Nếu Hầu Tử Thanh đã không muốn nhắc đến chuyện kia ngay lúc này thì đương nhiên La San cũng sẽ như vậy, cô lặng lẽ cầm đũa chiến đấu với món há cả thơm ngon trên bàn. Dù sao thì đồ ăn ngon cũng không có tội, chuyện gì dễ mình nên ưu tiên trước, còn vấn đề khó khăn quá cứ để lại sau. Với tâm lý nhẹ nhàng đó nên bữa sáng của hai người cũng trôi qua trong yên bình, cho đến khi dọn dẹp xong xuôi thì hai người mới nghiêm chỉnh ngồi xuống nói chuyện một cách cẩn thận.
La San chủ động mở lời trước, một phần vì cô luôn cảm thấy bản thân mình quá mức phóng túng nên mới dụ dỗ học thần đi vào con đường sắc dục, một Hầu Tử Thanh điên cuồng tối hôm qua là một người hoàn toàn khác với Hầu Tử Thanh lúc bình thường.
- Thực ra…mình chỉ muốn nói lời xin lỗi cậu. Chuyện ngày hôm qua do mình không đúng, mình…
Không còn cách nào có thể nói tiếp được nữa, lần đầu tiên La San cảm thấy bản thân mình miệng lưỡi ngu ngốc đến mức này. Cũng may là Hầu Tử Thanh không muốn làm khó dễ cô.
- Em không có lỗi gì cả. Chúng ta đều là nam chưa vợ nữ chưa chồng, cùng nhau làm chuyện đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?