Câu Lạc Bộ Bóng Rổ

Chương 27

Bài đăng trên diễn đàn trường như một viên đá thả xuống hồ nước phẳng lặng khiến cho những sinh viên thường ngày chỉ biết đến học và thực tập cũng xôn xao một phen. La San vừa bước vào lớp đã cảm nhận được tầm quan trọng của chuyện lần này. Người đầu tiên chạy lại hỏi cô chính là Mẫn Mẫn.

- Cậu có biết nữ sinh đang làm mưa làm gió trong trường chúng ta là ai không thế?

La San dở khóc dở cười nhìn cô bạn thân bình thường chả mấy khi đến lớp mình chơi mà hôm nay còn có lòng đợi cô sẵn ở bàn học thế này. Phải nói thêm rằng trường học của cô rất thoải mái, chỉ cần là sinh viên muốn đến nghe giảng thì bất kể là ai giảng viên cũng sẽ vui vẻ chấp thuận, thế nên thỉnh thoảng trong lớp vẫn xuất hiện một vài trường hợp đến nghe ké, chỉ khác một điều là họ đều vì kiến thức mới đến chứ không phải do muốn hóng chuyện như cô nàng Mẫn Mẫn này.

- Làm sao tớ biết được chứ.

Không chỉ Mẫn Mẫn mà dường như 2/3 sinh viên trong lớp đều thở dài thất vọng sau câu trả lời của La San. Vốn dĩ chuyện của câu lạc bộ người ta thì người bên ngoài khó nắm được tình hình lắm, chỉ có nước đi hỏi những người làm việc trong đó mới có thể hóng hớt được ít nhiều tin tình báo nội bộ. Ấy thế mà La San đã nhanh chóng dập tắt hy vọng của biết bao nhiêu con người ở đây chỉ bằng một câu nói.

Đã mất công đến tận đây nghe giảng, nên Mẫn Mẫn vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà hỏi thêm.

- Đương nhiên tớ biết cậu mới vào câu lạc bộ được vài ngày thì làm sao mà nắm được thông tin cơ mật, nhưng ý tớ là sau này...nếu mà đội bóng rổ có họp bàn để lộ ra tin tức gì thì cậu nhớ báo tớ ngay nhé.

Báo cậu để cho toàn trường đều biết ngay lập tức chắc. La San vừa tức vừa buồn cười với tâm tư của người bạn thân này. Thực lòng cô cũng muốn biết ai là người có can đảm đưa chuyện này lên diễn đàn trường, tin đồi về câu lạc bộ xưa nay đã âm ỉ trong đám sinh viên, nhưng đưa ra ánh sáng như bây giờ thì đúng là lần đầu tiên xảy ra.

- Yên tâm, tớ mà biết thì nhất định sẽ báo lên nhóm lớp, cho mọi người đều đọc được luôn.

Ánh mắt của tất cả sinh viên trong lớp đều đồng loạt nhìn về La San vô cùng chân thành tha thiết. Khoa cô chọn học là khoa máy tính, nam nhiều nữ ít, thế nhưng tinh thần hóng chuyện quả là chưa từng thuyên giảm bao giờ.

Mẫn Mẫn nghe được bạn thân cam đoan thì mới hài lòng mở sách vở ra chuẩn bị học bài. Cô ấy học bên khoa báo chí, đi nghe về máy tính thì khác nào nước đổ đầu vịt, thế nên sách vở trên bàn cũng toàn về chuyên ngành cô ấy đang theo học. Mọi người xung quanh cũng hiểu điều này, nhưng đều nhắm mắt bỏ qua. Dù sao thì một cô gái xinh xắn dễ thương như vậy đến lớp mình học ké cũng đủ để cho đám nam sinh trong lớp vui mừng hớn hở rồi, đâu thể yêu cầu người ta đi học máy tính giống như mình được chứ.

Tiết học dù nhàm chán và khô cứng thì vẫn phải gồng mình trải qua, mãi đến khi chuông báo tan học vang lên thì đám sinh viên mới quay trở lại tuổi thanh xuân vốn có, ai nấy đều nhanh chóng biến mất khỏi lớp học với tốc độ tên lửa. La San và Mẫn Mẫn trở thành hai người cuối cùng rời khỏi lớp, vừa ra đến cửa đã có người đứng ở đó đợi bọn họ.

La San nhìn thấy Hầu Thạch thì hơi bất ngờ, anh chưa bao giờ đến tận lớp học đợi cô như thế này cả.

- Đội trưởng, có chuyện gì vậy?

Kể từ khi vào làm hậu cần thì cô cũng nhiễm thói quen của mấy anh chàng trong đội, cứ gặp Hầu Thạch thì đều kêu anh bằng hai tiếng “đội trưởng”.

Hầu Thạch gật đầu chào Mẫn Mẫn trước, rồi mới thông báo cho La San về lịch họp:

- Biết em đang học nên không kiểm tra tin nhắn được, anh tiện đường qua đây thì nói với em luôn. Chiều nay nhóm mình sẽ họp để hỏi ý kiến mọi người một số chuyện. Thời gian cụ thể anh sẽ nhắn cho em sau.

Mặc dù bản thân là người không liên quan nhưng khi nghe Hầu Thạch nói thế thì tự động trong đầu Mẫn Mẫn đã vẽ ra biết bao nhiêu tình tiết gay cấn còn hơn tiểu thuyết trên mạng. Mãi đến khi La San lay lay người cô thì mới bừng tỉnh.

- Cậu lại đang mơ màng gì thế hả?

- Mình đang nghĩ xem làm cách nào để có thể tham gia họp chung với cậu chiều nay. Hay là cậu giả vờ ốm, mình đại diện tham gia thay có được hay không hả? Mình chỉ đến ghi âm nội dung họp về cho cậu nghe thôi.

La San nhìn gương mặt hớn hở cười híp mí của Mẫn Mẫn mà bó tay.

- Mơ đi. Cậu mà mò đến đó với lý do thần kỳ kia thì chỉ sợ đến cánh cửa câu lạc bộ bóng rổ cũng chẳng đi vào nổi thôi.

Bài đăng kia đã bị xóa trên diễn đàn trường từ hôm qua, mặc dù vậy thì hầu hết sinh viên đã biết chuyện nên tin đồn râm ran trong các hội nhóm là chuyện không thể nào tránh được. Hầu Thạch là đội trưởng câu lạc bộ, khỏi cần nói cũng biết là anh đang đứng ở đầu sóng ngọn gió như thế nào. Sinh viên bây giờ đều có cuộc sống cá nhân rất phong phú, xét về độ hỗn loạn cũng chẳng tầm thường chút nào. Tuy nhiên thì dù là thời đại nào thì con người ta vẫn thích hóng chuyện, chuyện càng ồn ào thì người bên ngoài nhìn vào lại càng vui.

Ai cũng hiểu là chuyện nam nữ qua lại đều là người tình ta nguyện, các anh chàng trong câu lạc bộ chẳng cưỡng ép cô gái nào cả, thế nhưng một khi bị phanh phui thì câu chuyện lại đi theo hướng bọn họ đang dùng hào quang của đội bóng rổ để dụ dỗ những nữ sinh nhẹ dạ cả tin. Đời sống tìиɧ ɖu͙© hỗn loạn của mọi người cũng bị đem ra bàn tán xôn xao, dù trên thực tế thì có khi sinh viên bình thường cũng đang sống hỗn loạn không kém. Chuyện này ai cũng hiểu, nhưng chẳng một ai chịu cảm thông, đều đồng loạt chĩa mũi rìu dư luận về hướng câu lạc bộ. Thân là đội trưởng, Hầu Thạch không chỉ phải lo giải quyết vấn đề lần này, mà còn phải tìm cách tạo dựng lại niềm tin với sinh viên, duy trì vị thế của đội bóng rổ.

La San thông cảm với tình hình khó khăn hiện tại của Hầu Thạch, lại nhớ đến gương mặt căng thẳng của anh khi đứng đợi cô trước giảng đường, không nhịn được mà nhắn tin cho anh.

“Đội trưởng cố lên nhé”.