_ Đội trưởng làm gì mà ngẩn người ra thế hả? Hồn phách đã bị yêu tinh nào câu mất thì mau mau về lại đây.Hứa Minh nhìn Hầu Thạch cầm điện thoại một lúc lâu như bị bỏ bùa thì cầm lấy đồng phục mới vung qua vẩy lại như thầy pháp phong ấn trên đầu Hầu Thạch. Bọn họ vốn rất thân thiết nên hành động trêu đùa này chẳng có gì quá đáng, các thành viên khác cũng nhìn thấy rồi chẳng ai để ý nữa. Thế nhưng Hứa Minh đã cầm cái áo tung tẩy đến năm phút rồi mà Hầu Thạch vẫn đứng ngẩn người như bị yểm bùa thật, cảm giác này hơi sai sai thì phải.
_ Cậu làm sao thế? Đội bóng phải giải tán hay gia đình bị phá sản hả? Có gì cũng phải chia sẻ với bạn bè để mọi người còn giúp đỡ chứ, đừng im lặng một mình thế…
Lời nói của cậu phải dừng lại đột ngột bởi ánh mắt sắc lạnh của Hầu Thạch liếc qua đây.
_ Dạo này cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ. Không cần cải thiện thành tích lên rổ nữa hả?
Người này chỉ nói mà Hứa Minh cảm thấy như có vài mũi giao đang hướng về phía mình. Cậu cười giả lả cho qua chuyện.
_ Chẳng phải do mình lo lắng cho cậu hay sao. Thế mà cũng khó chịu nữa.
Vừa nói vừa cầm lấy quả bóng rổ lao vào sân tập, ai ngờ động tác xoay người của Hứa Minh quá nhanh, không may va phải một thứ gì đó nhũn nhũn mềm mềm.
_ Ai da, anh Tiểu Mình, anh làm đau người ta rồi.
Da đầu Hứa Minh rợn hết cả lên, nhưng bản thân mình va phải người ta thì sao có thể làm ngơ được. Anh vội vàng lấy chiếc áo đồng phục mới che trước người, dáng vẻ vô cùng hối hận chuộc tội với người kia.
_ Tiểu Nị tỷ tỷ, là em đây có mắt mà không nhìn thấy thái sơn mới đâm vào chị. Chị độ lượng bỏ qua cho em chứ giờ em phải đi tập luyện rồi.
Tiếng vừa dứt thì người cũng chạy nhanh như thỏ ra sân tập. Bỏ lại Hầu Thạch đang lúng túng đứng ở đó với Tiểu Nị.
Sở dĩ anh lúng túng là vì Tiểu Nị đang đảm nhiệm chức vụ trưởng nhóm cổ vũ, bản thân anh lại là đội trưởng đội bóng. Công việc hai người thường xuyên phải tiếp xúc nhưng Hầu Thạch lại hận không thể tránh xa cô nàng này được ngày nào hay ngày đó. Việc Tiểu Nị công khai quyến rũ anh cả câu lạc bộ đều biết, nhưng chuyện Hầu Thạch tuyệt đối không qua lại với người trong nhóm cổ vũ thì cũng đã là định luật mà không chỉ đội bóng, đến sinh viên toàn trường có khi cũng nắm được điều này. Ấy thế mà Tiểu Nị vẫn ngó lơ các hành động vạch rõ quan hệ của Hầu Thạch, chỉ cần anh xuất hiện ở câu lạc bộ thì vài phút sau Tiểu Nị cũng lò mò đi đến. Từ trước đến nay Hầu Thạch đều hành xử thân sĩ với con gái, huống hồ người ta cũng xem như một nửa đồng đội của mình nên anh càng khó xử khi đối mặt với sự chủ động kia.
Ban đầu Hầu Thạch chọn chiến lược né tránh, nhưng tránh thế nào cũng chẳng được. Đã thế Tiểu Nị còn liên tục bóng gió với mới người việc chỉ chung tình với anh, không phải đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ thì quyết không nói chuyện yêu đương. Thế nhưng một ngày đẹp trời đang đi về phòng, tự nhiên Hầu Thạch để quên đồ nên quay lại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ. Anh có chìa khóa nên mở cửa đi vào vô cùng nhẹ nhàng, đột nhiên từ phòng thiết bị vang lên những tiếng động ám muội.
_ Người ta bắt đền anh đấy, mau đi vào đi nào.
_ Đĩ da^ʍ, nước chảy tung toé thế này chắc là đang thèm ©ôи ŧɧịt̠ lắm rồi nhỉ. Mau dạng chân ra cho bố cᏂị©Ꮒ nào.
Hầu Thạch không có hứng thú nghe lén chuyện người khác làʍ t̠ìиɦ, anh nhanh chóng lấy đồ rồi đi ra, mặc kệ Tiểu Nị và huấn luyện viên đang điên cuồng chơi trò xếp hình ở bên trong. Từ đó trở đi anh nhìn Tiểu Nị càng thêm chán ghét, nửa muốn vạch mặt cô ta, nửa lại muốn giữ mặt mũi cho đội cổ vũ nên cứ lúng túng chẳng biết làm thế nào cho phải.
Trong lúc Hầu Thạch còn đang phân vân suy nghĩ thì Tiểu Nị nhìn thấy anh hai mắt liền sáng rực lên, cả người lập tức xáp lại gần anh.
_ Anh Hầu Thạch cũng ở đây ạ? Thế mà em không biết, em cũng đang muốn bàn với anh về lịch tập vũ đạo mới của học kỳ này.
Hầu Thạch nghe đến đó là đau đầu. Cô ta cứ lấy lý do công việc khiến anh chẳng có cách nào từ chối được. Mỗi kỳ nhóm cổ vũ đều linh hoạt thay đổi bài nhảy, anh thân là trưởng câu lạc bộ bóng rổ khó tránh khỏi việc đưa ra góp ý nhận xét để đảm bảo hình ảnh câu lạc bộ được hoàn hảo nhất.
_ Em cứ chọn lịch đi, anh sẽ đến xem mọi người tập.
Câu trả lời rất ổn, nhưng thái độ lạnh nhạt của Hầu Thạch chẳng khác nào đang tạt nước lạnh vào sự nhiệt tình của Tiểu Nị. Cô rất nhanh che giấu sự mất mát trong mắt, cố tỏ ra vui vẻ đáp lời.
_ Vâng, đến lúc tập anh cứ nhận xét thật tình vào. Bọn em lập nhóm nhảy là vì đội bóng rổ, mọi chuyện đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.
Người đẹp dù bị Hầu Thạch đối xử phũ phàng nhưng vẫn ngoan ngoãn cam chịu thật là một hình ảnh khiến tụi con trai trường đại học A ai nhìn thấy cũng đau lòng. Một số thành viên đội bóng cũng nhìn anh chỉ trỏ, Hầu Thạch chỉ khẽ cười hờ hững.
Nụ cười lạnh lùng đó của anh khiến Tiểu Nị bất giác run sợ. Không lẽ Hầu Thạch biết được chuyện gì sao? Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu rất nhanh đã bị Tiểu Nị gạt đi. Cô đã làm mọi chuyện rất kín kẽ, sao có thể để lộ sơ hở được. Hít sâu một hơi để lấy lại sự tự tin, Tiểu Nị cười híp mí đi phân phát đặc sản quê nhà cho các thành viên đội bóng.