Ứng Ẩn không hiểu tại sao mọi người đều thay đổi sắc mặt, cô chỉ cho là mình tới quá trễ, nên chọc người khác thấy phiền. Ứng Ẩn thẳng lưng đi về phía trước, bộ dạng vô cùng tự nhiên, ngón tay cong cong, hào phóng mà thuần phục chào hỏi mọi người xung quanh.
Thương Thiệu cảm thấy hứng thú, Ứng Ẩn diễn trò, bộ dạng dối trá, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, vô cùng thạo nghề. Hắn đã quá quen với những chuyện này, nhưng không ngờ có một ngày lại gặp phải một người diễn đến vô cùng lưu loát. Có nhiều người dối trá, nhưng lại ra vẻ mình hào phóng. Nhưng Ứng Ẩn lại hào phóng nói cho cả thế giới biết mình dối trá.
Thương Thiệu bỗng dưng hiểu rõ, đây là sự ngạo mạn của cô. Giới giải trí nơi nơi đều là danh lợi, cô không thể không lấy lòng, nhưng lại lười đi nịnh hót người khác. Hắn cười, nhưng âm thanh lẫn vào trong tiếng ăn uống linh đình, bên tai lúc này truyền tới một âm thanh lễ phép: "Hoàn thành nhiệm vụ. Tiên sinh, hẹn gặp lại."
Thương Thiệu bước chân ngừng một chút, còn chưa kịp trả lời, Ứng Ẩn đã mặt mày hớn hở, quay đầu về phía một cô gái gần đó.
"Bảo bối, chị cũng ở đây sao?" Ứng Ẩn thuần thục mà bắt chuyện, đôi tay còn nắm lấy cánh tay đối phương.
Cô ấy nhìn thấy Ứng Ẩn vui vẻ mà đi tới, biểu tình có chút cứng đờ, nhưng lại nhấp môi, đồng ý hùa theo: "Đã lâu không gặp, bảo bối. Em nhìn gầy hơn lúc trước."
Người đàn ông bên cạnh hoa mắt, thấy hai mỹ nữ vui vẻ yểu điệu, giống như hai con Thanh Xà Bạch Xà mới lạc xuống nhân gian, hắn cười đến run rẩy trái tim, liếʍ môi hỏi: "Thừa Vãn, giới thiệu một chút."
Trương Thừa Vãn nâng tay, phong tình vạn chủng mà lên tiếng: "Tô tổng, đây là đại minh tinh của chúng ta, Ứng Ẩn. Hai lần đoạt giải Ảnh hậu, một lần đạt được Nữ chính."
Cả người Ứng Ẩn nổi lên từng đợt da gà, trong lòng căng thẳng, nhìn người đàn ông trước mặt gật đầu: "Hân hạnh được làm quen, Tô tổng cứ gọi tôi là Tiểu Ẩn."
Tên họ Tô này không biết là ngu thật hay là giả vờ, bị Trương Thừa Vãn nũng nịu làm cho quên đầu quên đuôi, hắn nắm tay Ứng Ẩn, cười đến cả đống thịt mỡ trên mặt đều run run: "Tiểu Ẩn. Hôm nay em không đi cùng Tống tổng, anh nhất thời không dám nhận, sợ nhận lầm người."
Hai người họ người qua người lại một câu, cuối cùng cũng đem hắn đuổi đi.
Trương Thừa Vãn dứt khoát rút tay ra khỏi tay Ứng Ẩn, ngoài cười nhưng trong lòng thì không: "Cô cũng không cảm thấy bản thân kinh tởm sao?"
Ứng Ẩn cầm lấy một ly rượu Champagne: "Cảm ơn chị Vãn đã giúp em giải vây, cheers."
Trương Thừa Vãn vào nghề đã lâu, so lai lịch hay địa vị đều cao hơn Ứng Ẩn. Nhưng mà, hôm nay cô ta tới đây không phải với vị trí một nữ minh tinh, mà là cầm theo danh phận Chu phu nhân dự tiệc. Vì vậy mà Trương Thừa Vãn cảm thấy Ứng Ẩn không cùng đẳng cấp với mình, một câu nói dư thừa cũng không thèm nói.
Ứng Ẩn kiến thức rộng rãi, trong lòng đã nhớ rõ lai lịch của những người ở đây. Người đàn ông nào trong giới hào môn đã có vợ, ai là người thừa kế, ai trông như thế nào, thích phong cách gì, cô đều rõ ràng. Cô nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người mình đang tìm, liền nhẹ nhàng chạm vào cánh tây Trương Thừa Vãn, nhỏ giọng: "Chu Mang không tới sao?"
Lấy chữ "Mang" làm tên, ngụ ý không thể nào tích cực. Ở trong gia đình tầm trung, chữ "Mang" này có ý nghĩa kỳ vọng. Đúng rồi, người ta thường mong con mình khi trưởng thành sẽ trở thành Long thành Phượng.
Nhưng người đứng ở trên đỉnh cao của kim tử tháp kia, lại cầu chúc cho con cháu mình cả đời ngây thơ, hoang "Mang", mờ mịt.
Trương Thừa Vãn cả người vi diệu, ngữ khí có lệ: "Anh ấy không khỏe, tôi tới đây một mình."
Ứng Ẩn không tiếng động mà gật đầu, biểu tình tươi đẹp: "Hai người chưa kết hôn, có thể thay nhau dự tiệc sao?"
Trương Thừa Vãn bị một câu này của cô làm cho tức giận, cả người đỏ bừng, thanh giọng nói: "Không cần hâm mộ, nếu như tương lai cô bắt được Tống Thời Chương, thì nói tiếp."
Ứng Ẩn biết người khác nghĩ mình như thế nào, cô cùng Tống Thời Chương là không có quan hệ. Cô cũng không nóng nảy làm sáng tỏ, chỉ không lên tiếng mà cười cười.
Năm năm trước, mỗi một năm liên hoan phim quốc tế ở Bắc Kinh, giải thưởng Ảnh hậu hay Nữ chính xuất sắc, cô và Trương Thừa Vãn đều đấu đến sống còn. Hai người có thói quen coi đối phương là đổi thủ, Trương Thừa Vãn mở miệng nói chuyện: "Người lúc nãy vào cùng cô là ai vậy?"
Cô hỏi, ánh mắt liếc về phía người đàn ông bên cạnh Trần Hựu Hàm, trong lòng tò mò, giống như những người khác trong yến hội, không hẹn mà cùng nổi lên suy đoán.
"Không quen biết." Ứng Ẩn trả lời.
Trương Thừa Vãn nhíu mày: "Không quen biết? Không quen biết mà vào cùng nhau sao?"
Ứng Ẩn không giải thích được, đành qua loa cho xong: "Nói ra thì rất dài, chị hỏi nhiều như vậy làm gì, chọc cho Chu tiên sinh tức giận thì không hay."
Trương Thừa Vãn hừ một tiếng. Cô cười nhạo Ứng Ẩn, cũng không biết là cô ấy không hiểu hàng hay là không biết nhìn hàng. Hôm nay ở yến hội, ai mà không vì người đàn ông kia mà tới? Chu Mang nếu ở đây, không những không sinh khí, còn nhất định lôi kéo cô đi hỏi han ân cần người ta.
"Cô có biết người tên Thương Thiệu không? Trương Thừa Vãn hỏi.
"Từng gặp qua một lần." Ứng Ẩn thuận miệng trả lời, "Nhưng hắn đứng quá xa, tôi không thấy rõ. Làm sao vậy?" Cô đứng thẳng người, kinh ngạc hỏi: "Người đó hôm nay cũng tới sao?"
"Trời ơi, cô tới đây cho có phải không?" Trương Thừa Vãn chế nhạo.
Ứng Ẩn sửng sốt, lần thứ hai nhìn xung quanh, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, dưới ánh đèn mờ ảo, cô phân biệt thực mau. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thương Thiệu. Hắn thoạt nhìn rất thân với Trần Hựu Hàm. Ứng Ẩn không ý thức được ánh mắt của mình dừng lại quá lâu, chỉ chú ý tới hắn cầm trong tay một ly Whiskey trong suốt, tư thế tản mạn như cầm một ly cà phê, khuôn mặt lạnh lùng có chút ý cười. Ôn hòa chu toàn, cũng biết điều vừa phải.
Hắn thoạt nhìn, vô cùng thành thạo với những bữa tiệc này.
"Rốt cuộc là có tới chưa?" Trương Thừa Vãn thúc giục.
Ứng Ẩn thu hồi ánh mắt: "Không có, hắn trông thực bình thường. Bất quá, tôi nhớ không rõ lắm."
Một lần tham dự hôn lễ, hiện trường toàn là người nổi tiếng tụ tập, Ca hậu trong giới tới đó bất quá cũng chỉ hát để mua vui. Ứng Ẩn với cô dâu có một chút giao tình, mới được mời tham dự, nhưng vị trí cô ngồi cách xa với bàn khách quý. Dòng người lúc đó xô đẩy chen chúc, bầu không khí nhiệt liệt bỗng nhiên im lặng, ai đó khắc chế nói nhỏ bên tai, có người còn kéo tay cô nói: "Thương Thiệu tới."
Ứng Ẩn ngước mắt nhìn, nhìn sâu vào đám đông trước mắt, cô nhìn thấy ai nấy đều là tây trang giày da, bọn họ không phú cũng thực quý, người ở giữa có dung mạo bình thường. Cô chỉ nhìn sơ qua một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn tôm: "Cũng thường."
Trương Thừa Vãn lúc này mới ý thức được Ứng Ẩn không có giỡn, "chật" một tiếng: "Cô luôn nói mình kiến thức rộng rãi, một người cũng không nhận ra. Còn đòi gả vào hào môn. Cho dù bày sẵn đường cho cô, chắc cô cũng không biết tranh thủ."
Ứng Ẩn cắn môi, bị Trương Thừa Vãn quở trách một hơi, cố quật cường đáp lại: "Dù sao cũng không phải người đang đứng cạnh Trần Hựu Hàm."
Trương Thừa Vãn cũng không gấp gáp, trong lòng lại ra sức chửi thầm, Thương gia trước giờ không phô trương trên mặt báo, tuy rằng sản nghiệp đã giao hết cho con trai con gái xử lý, nhưng hai người họ cũng hiếm khi xuất đầu lộ diện. Mỗi khi công ty có họp báo, không phải quản lý cấp cao, thì là Thương gia Thương Kềnh Nghiệp tham dự. Năm người con của Thương Kềnh Nghiệp không bao giờ lộ diện ra ngoài, hình ảnh cũng rất ít. Cho tới khi, Thương gia nhị công tử Thương Lục gia nhập giới giải trí làm đạo diễn. Thông tin về bọn họ mới được hấp thụ ánh sáng.
Có vài người lại tiến tới bắt chuyện, Trương Thừa Vãn và Ứng Ẩn ứng phó một hồi, mới chuyển đề tài đến người Tống Thời Chương: "Tống tiên sinh thật là chăm sóc em gái nhỏ."
Ứng Ẩn đã sớm phát hiện, Nguyễn Duệ đang ở bên cạnh Tống Thời Chương. Đáy lòng cô vô cùng bình tĩnh, không có một tia cảm xúc dư thừa. Cô và Tống Thời Chương thật thật giả giả, không có một phần thiệt tình. Bất quá, Tống Thời Chương vừa mới ly dị, thân phận hay địa vị đều vô cùng trong sạch, cô mới thuận theo mà mượn hắn làm lá chắn một thời gian, chỉ muốn né tránh những ánh mắt không hay.
Ai nấy đều nói, ảnh hậu Ứng Ẩn muốn gả vào hào môn, nhưng tâm tình cao ngạo. Chính là, một cô gái xinh đẹp, một lòng chỉ lo làm việc kiếm tiền. Nhân khí càng cao, càng chọc nhiều phiền toái.
Bề ngoài thanh cao nhưng nội tâm sa đọa. Tâm cao khí ngạo nhưng lại cúi đầu trước tiền tài danh lợi. Ai mắt cao hơn đầu, ai bán rẻ tiếng cười. Trong thế giới của người giàu, người làm giải trí như bọn họ chỉ là những kẻ bất kham, là một món đồ chơi không bao giờ biết mệt. Càng xinh đẹp càng dễ ra giá. Mấy năm nay, có người đàn ông sáu mươi tuổi nào không ở bên ngoài nuôi dưỡng ba bốn tình nhân đâu.
Ỷ mình có chút tiền, còn dám mơ ước cô, muốn bao nuôi cô. Đám người này, một người cô cũng không đắc tội nổi. Cô diễn được vài bộ phim nổi tiếng, trở thành ảnh hậu thì sao? Một bộ phim đóng máy nhận được mấy ngàn vạn tiền lương thì thế nào?
Bọn họ muốn kết thúc liền kết thúc. Sau đó cô vẫn phải cúi đầu, giúp bọn họ bưng trà đổ nước. Ở trên sân khấu được người ta khen một hai câu lấy lòng, xuống dưới rồi vẫn phải cười mồi cho người khác.
Ứng Ẩn ngại phiền, nên mới lấy Tống Thời Chương làm bình phong.
Ứng Ẩn hiếm khi nói ra lời thật lòng, cô nhìn Trương Thừa Vãn: "Tôi không muốn phim giả tình thật."
Ứng Ẩn đối với Tống Thời Chương là giả.
Còn Tống Thời Chương đối với Ứng Ẩn thế nào, cô quả thực nhìn không thấu.
Hắn càng lúc càng muốn chiếm hữu cô, cho dù hành động của hắn có bao nhiêu lỗi thời.
Ứng Ẩn đúng là sợ, cô sợ mình đùa với lửa, chơi quá trớn. Tống Thời Chương không phải cái đèn cạn dầu, hắn ở trong vòng đã sớm gầy dựng sự nghiệp, thống lĩnh một phương. Chưa nói, hắn và ông chủ công ty Ứng Ẩn còn rất thân cận.
Vô luận là thế nào, cô cũng không đắc tội nổi.
Trương Thừa Vãn đạm nhiên mà thở dài, dùng tiếng Quảng Đông hờn dỗi, không biết là cảm khái hay là móc mỉa cô: "Ngu ngốc, người khác đều giả vờ thanh cao. Còn cô thì ngược lại."
Sau đó liếc nhìn trang phục của Ứng Ẩn: "Tống Thời Chương chuẩn bị cho cô lễ phục xinh đẹp như vậy, chính là muốn tuyên bố chủ quyền."
Ứng Ẩn vì vậy mới phiền lòng, đơn giản giận dỗi nhưng không dám nói.
Qua một lát, ước chừng thấy đám đàn ông không ngừng ve vãn Ứng Ẩn, Tống Thời Chương nhịn không được, bỏ lại Nguyễn Duệ, đi tới bên cạnh cô.
"Sao lại không tìm anh?" Hắn hỏi, ngữ khí ôn nhu.
Trương Thừa Vãn thức thời, tìm cớ tránh ra, Ứng Ẩn nhấp môi cười: "Không dám làm phiền."
Tống Thời Chương hiểu lầm Ứng Ẩn đang ghen tuông với Nguyễn Duệ, trong lòng thực hưởng thụ.
Dưới ánh đèn thủy tinh thanh thấu ấm áp, nhan sắc cho dù có trang điểm kĩ càng cỡ nào cũng bị nó làm cho lộ ra nguyên hình. Huống chi người trước mặt hắn lúc này, cô yểu điệu đoan trang, cho dù đã trang điểm, nhưng ngũ quang thanh lệ vẫn nổi bật như thường. Môi đỏ mộng, mắt đen láy, tóc đen dài càng khiến cô mạnh mẽ, giống như người phương Đông, vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Ứng Ẩn chờ Tống Thời Chương hỏi tội mình, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ nói: "Váy rất hợp với em."
Người đàn ông lúc nãy cũng nói như vậy. Ứng Ẩn nhớ tới, ánh mắt nhu hòa, khóe môi mỉm cười. Điệu bộ thất thần của cô khiến Tống Thời Chương không vui, hắn trầm giọng: "Sao không hỏi anh tại sao không đợi em mà vào đây cùng Tiểu Nguyễn?"
Ứng Ẩn nghĩ thầm, cái này có gì đâu mà phải hỏi, chân là chân của hắn, hắn muốn đi cô cũng không ép được. Bất quá, cô biết Tống Thời Chương muốn chơi đùa một chút, liền không giả vờ nữa, nói thẳng ra: "Hỏi thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ hỏi anh một câu, lần sau anh sẽ ở lại sao?"
Tống Thời Chương quả nhiên hài lòng mà híp mắt, thoải mái vô cùng. Nhân viên tạp vụ lúc này đem tới một khay rượu mới, hắn cầm hai ly, đưa một ly cho Ứng Ẩn: "Cùng anh đi chào hỏi một chút."
Khách tới phải mời rượu chủ nhà, đây là đạo lý đơn giản. Tống Thời Chương cũng không che giấu nội tâm. Càng tới gần bàn tiệc chính, hắn dường như không có việc gì mà lên tiếng: "Nghe nói, em từng có ý với Trần Hựu Hàm."
Cũng không biết là chuyện cũ năm nào, cô cũng ngại nhớ lại. Ứng Ẩn bất động thanh sắc mà hít sâu, âm thanh nhẹ nhàng như gãi đúng chỗ ngứa: "Khiến mọi người chê cười, lúc đó tôi không hiểu chuyện."
"Theo như anh biết, Trần tổng lúc đó có đeo nhẫn cưới."
Ứng Ẩn xấu hổ thật: "Trần tổng bề ngoài phong lưu, tôi không biết đó là nhẫn cưới."
Cô không biết Tống Thời Chương muốn gì, một hai phải đem chuyện cũ này đào ra nấu lại. Huống chi, Ứng Ẩn là người có tà tâm nhưng không có tặc gan, tất là dám nghĩ nhưng không dám làm. Khi đó cô thấy Trần Hựu Hàm đẹp trai, nên muốn chinh phục hắn, nếu thật sự Trần Hựu Hàm đồng ý với cô, sợ là cô đã trốn so với ai còn nhanh hơn.
Rốt cuộc, cô ở phương diện kia không có kinh nghiệm, nên không thể tùy tiện bò giường.
Tống Thời Chương cúi đầu liếc nàng: "Vậy sao không thấy em có ý với tôi?"
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Ứng Ẩn vang lên liên tục, nghe được hắn tiếp tục câu nói: "Làm sao? Là tại tôi không đẹp trai như hắn? Hay là căn bản em không hề có hứng thú với tôi?"
Cho dù có ngốc, cũng hiểu được những lời này. Tống Thời Chương không phải đơn giản chỉ là ghen tuông hay tức giận. Hắn xuất hiện ở đây không cho cô biết, sau đó còn ép cô phải thay đồ. Hết thảy những chuyện hắn làm, nguyên nhân là muốn ở trước mặt Trần Hựu Hàm, đánh một hồi chuông.
Hắn muốn tuyên thệ chủ quyền, hắn muốn mọi người đều biết, Ứng Ẩn là người của hắn.
Tống Thời Chương điên rồi, hắn thật sự coi cô là người của hắn.
Tống Thời Chương thích cô thông minh, nhưng phiền chán cô không an phận. Hắn nhìn đàn ông bên cạnh Trần Hựu Hàm, cả người lạnh lùng. Hắn không ngờ, đối với hành động chạy ra ngoài dầm mưa của cô ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng vừa quay lưng, cô lại tận dụng nó mà leo lên người một người đàn ông quyền cao chức trọng khác.
"Làm sao em quen biết hắn?" Tống Thời Chương không nói rõ tên họ, nhưng hai người lại hiểu ý lẫn nhau.
Ứng Ẩn ăn ngay nói thật: "Tôi nói sợ anh lại không tin. Chỉ là tình cờ gặp được, anh ấy nói lạc đường, nên tôi dẫn vào đây."
Tình cờ gặp được trong mưa, hay là tình nghĩa một cây dù gì đó, nói tóm lại là không cần đề cập tới.
Tống Thời Chương trầm mặc đi tiếp, như là đang suy nghĩ về mức độ đáng tin của những lời nói này. Càng tới gần bàn tiệc của Trần Hựu Hàm, trái tim Ứng Ẩn càng đập mạnh mẽ. Ly rượu trong tay bị cầm tới nóng hổi. Bởi vì sợ hãi mà lòng bàn tay đều ướt đẫm.
Cho tới khi hai người họ đi tới rồi, Thương Thiệu mới kết thúc cuộc trò chuyện với người bên cạnh. Hắn xoay người, ánh mắt nhìn thấy Ứng Ẩn và người đứng bên cạnh. Tống Thời Chương cùng Trần Hựu Hàm chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Vic."
Hai người khách sáo vài câu, hắn tự nhiên chuyển lời tới người bên cạnh, nhìn Thương Thiệu sau đó nâng ly: "Vị này là?"
Hắn đương nhiên biết Thương Thiệu là ai. Nhưng cái bật thang này cần phải có người đồng ý cho hắn đi xuống. Trần Hựu Hàm vừa định lên tiếng, Thương Thiệu lại mở miệng, khóe môi không chút ý cười: "Lady first, chi bằng chúng ta hỏi qua quý cô duy nhất ở đây trước."
Tống Thời Chương ngừng một lát, ôm chặt bả vai Ứng Ẩn: "Vị này là Ứng tiểu thư, Ứng Ẩn." Ngay sau đó giả vờ cười: "Vừa rồi không phải hai người cùng nhau tiến vào sao?"
Thương Thiệu lúc này mới chân chính cùng Ứng Ẩn chào hỏi: "Ứng tiểu thư."
Hắn đã sớm biết được tên cô, nhưng phải đợi người ta giới thiệu, mới nhẹ giọng mà lên tiếng.
Ứng Ẩn không nghĩ danh tiếng của mình lớn tới mức nhà nhà đều biết, cho nên cô nghĩ người đàn ông trước mặt không biết mình. Ứng Ẩn tươi cười xinh đẹp, đang muốn lên tiếng trả lời thì lại nghe hắn nói, âm thanh lãnh đạm mà khen: "Ứng tiểu thư, đêm nay thật động lòng người."
Bị người khác khen xinh đẹp, một ngày Ứng Ẩn có thể nghe được tám trăm lần. Nhưng nghe được ba chữ "động lòng người" này, khiến cho cô không biết phải làm sao, cả mặt đều hồng.
Cô đúng là không biết phải làm sao, giống như em gái lần đầu tiên được khen.
Tống Thời Chương cúi đầu, liếc mắt đưa tình nhìn Ứng Ẩn, không biết là hắn cố ý hay là thế nào, đem tay nhẹ nhàng đặt lên eo Ứng Ẩn, kéo cô vào lòng. Nói nhỏ bên tai: "Còn không cảm ơn người ta."
Cả người Ứng Ẩn cứng đờ, hô hấp không xong, khiến cho ly rượu trong tay lắc nhẹ.
"Cảm ơn...." Cô khựng lại: "....Tiên sinh thật là tinh mắt."
Thương Thiệu lần đầu tiên cười thành tiếng, hắn cúi đầu, vươn tay, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua những người khác, ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Hân hạnh được làm quen, Thương Thiệu."
Khuôn mặt tươi cười của Ứng Ẩn nháy mắt đều biến mất, cả người dại ra.
Cái nào Thương, cái nào Thiệu?
Trên thế giới này nhất định có nhiều người trùng tên trùng họ. Nhưng tuyệt đối không có một Thương Thiệu thứ hai, thân thế phô trương như vậy. Là Thương Thiệu mà ai nấy đều nôn nóng nịnh hót, là Thương Thiệu được một đám người vây quanh tôn kính.
Cho tới khi Thương Thiệu bước tới gần cô, chạm nhẹ vào cằm cô, Ứng Ẩn mới bừng tỉnh, ngu ngốc mà nắm tay hắn. Lòng bàn tay dày rộng khô ráo, càng khiến cho lòng cô bất an, giống như là trong lòng có quỷ.
Nhưng mà cô có làm gì đâu? Cô chỉ đi khắp nơi bịa đặt, nói Đại thiếu gia Thương Thiệu của tập đoàn Thương Vũ có một dung mạo bình thường mà thôi.
Hẳn là, không đáng tội chết đi?