Mùa thu ở thành phố Ninh hiếm khi có mưa, độ ẩm tăng hơn ba mươi phần trăm so với ngày thường, thoải mái đến độ khiến người ta sinh ra ảo giác. Thành phố Ninh chỉ cách HongKong một cánh rừng, không khí quanh năm ẩm ướt, gió mùa thường lao xao, nhưng người dân ở đây đều đã quen thuộc với nó, cảm thấy rất bình thường.
Sau khi hóa trang xong bước ra ngoài, trợ lý nhắc nhở tối nay độ ẩm còn tăng cao, muốn cô chú ý thân thể, đừng để cảm lạnh. Ứng Ẩn nghe xong, cũng không để trong lòng. Xe bảo mẫu chạy được một đoạn, thì dừng lại ở một cửa hàng gần đó đón người, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía quốc lộ Tân Hải.
"Chị Ẩn, phiền chị tới đây một chuyến đón em." Một giọng nữ lúc này vang lên, âm thanh rất êm tai, nhưng vì ngữ khí quá nũng nịu, khiến người nghe cảm thấy co quắp. . TruyenHD
Ứng Ẩn đem tầm mắt từ cửa sổ bên kia quay sang, nhìn Nguyễn Duệ: "Không sao, công ty chưa sắp xếp xe riêng cho em, chị cũng tiện đường."
Nguyễn Duệ là hậu bối mới vào công ty. Nghệ danh này có chút khó đọc, nhưng thầy bói nói hai chữ này vừa đủ, có thể vượng cô trong con đường sự nghiệp. Vừa mới tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi, đã diễn qua một hai bộ web drama vai nữ chính, tích lũy được một ít danh tiếng.
Nguyễn Duệ lần đầu tiên ngồi cùng xe với Ứng Ẩn, không nghĩ cô dễ nói chuyện như vậy, không một chút phòng bị, muốn cùng cô nói chuyện phiếm: "Chị Ẩn, chị ra ngoài một mình không cần trợ lý hay bảo vệ đi theo sao?"
Nguyễn Duệ tuy chỉ mới nổi tiếng, nhưng ra cửa cũng được không ba thì bốn người nhận ra.
Ứng Ẩn cười cười: "Vậy trợ lý với bảo vệ của em đâu?"
Nguyễn Duệ bĩu môi: "Ban tổ chức không cho."
"Thì là vậy đấy."
"Chị Ẩn, chị không phải là trường hợp đặc biệt sao?" Nguyễn Duệ hỏi, đôi mắt lóe sáng khát khao.
Ứng Ẩn ở công ty được coi là nhất tỷ, hai mươi bảy tuổi đạt được hai cúp Ảnh hậu, một cúp Nữ chính xuất sắc. Cho dù là tiểu hoa đi chăng nữa, đạt được trình độ này, ra ngoài không thể không có trợ lý đi cùng.
Ứng Ẩn chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Chị cũng không ngoại lệ."
"Còn không phải chỉ là yến hội của kẻ có tiền sao..." Nguyễn Duệ lẩm bẩm một chút: "Có tiền thì ghê lắm chắc."
"Có tiền đúng là ghê gớm nha." Ứng Ẩn đơn giản đáp lại, nhướng mày, biểu tình so với trước kia còn sinh động hơn.
Nguyễn Duệ cười, miệng lưỡi giống như một đứa nhỏ: "Nhưng mà chị rất có tiền mà."
"Tiền sao," Ứng Ẩn nói chuyện nhẹ nhàng, có phần bâng quơ: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt."
Quốc lộ Tân Hải nối dài, nhìn xa không thấy điểm cuối. Xe bảo mẫu hòa vào làn xe đông đúc, cảnh tượng trước mắt cuối cùng thay đổi.
Nơi đến là một bến cảng.
Cho dù báo trước sẽ mưa, nhưng bốn giờ hơn bờ biển vẫn không có sương mù, tầng mây nhè nhẹ thả xuống những tia nắng trong suốt. Phía bến cảng, hàng trăm hàng ngàn thuyền buồm đã được bỏ neo, bởi vì báo động mưa lớn mà được xếp lại ngay ngắn, tập hợp chắc chắn trước cột buồm.
Đây là thú vui tiêu khiển của nhà giàu, bến cảng cũng là sân chơi của họ.
Hai tháng trước, nơi này được mua lại bởi một người giấu tên. Chủ nhân mới không ai biết là thần thánh phương nào.
Tời gần bến cảng, cũng có nghĩa là rất nhanh họ sẽ tới khách sạn.
Bến cảng đối diện một dãy núi cao, một tòa kiến trúc màu trắng hòa hợp với thiên nhiên, cửa sổ sát đất ánh lên màu nước biển xanh ngát, đèn treo thủy tinh huy hoàng đã được thắp sáng, từ xa nhìn lại, nơi này giống như một đóa hoa sen mọc lên giữa biển.
Xe bảo mẫu từ bên ngoài bến cảng chạy vào trong đường chính, Nguyễn Duệ nằm bò lên cửa sổ xe, quay đầu nhìn lại phía sau. Hai mắt trừng lớn. Cô thấy được chiếc du thuyền xa hoa nhất bên cảng, một màu trắng nguy nga, thậm chí còn không đếm được số tầng. Nguyễn Duệ kích động muốn hét lên, nhưng Ứng Ẩn một bên cơ hồ như không hề chú ý, cô đành ngoan ngoãn im lặng, sợ làm phiền người khác.
Cùng lúc đó.
Ở tầng cao nhất của khách sạn, phòng tổng thống, chủ nhân của yến hội hôm nay Trần Hựu Hàm đứng trước cửa sổ, đang nói chuyện điện thoại.
Âm thanh bên kia trầm thấp thân sĩ: "Trời sắp mưa, sân bay dự báo sẽ có sấm, phi cơ sợ là không được cất cánh."
Trần Hựu Hàm bật cười lắc lắc đầu: "Đừng nói mình biết là cậu còn ở HongKong?"
Bến cảng Victoria, HongKong. Du khách như dệt, gió êm sóng lặng.
Từ phía cảng Victoria, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời chen lấn nhau mọc lên giữa Trung Hoàn. Hợp thành những đường chân trời nổi danh thế giới, mà một trong số đó, tập đoàn Thương Vũ nằm ở trung tâm, cao bốn trăm sáu mươi ba mét.
Rất ít người biết, ở tầng cao nhất trong văn phòng chủ tịch, có một cái cửa sổ có thể ngắm được toàn cảnh HongKong. Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, màu xanh nước biển ánh lên thân ảnh hắn. Một con cá mập lớn nhanh nhẹn bơi qua, nước biển lay động, mơ hồ hiện lên khuôn mặt. Người kia quay đầu châm thuốc, ngọn lửa mạnh mẽ bừng lên rồi dịu xuống.
"Còn ở Trung Hoàn, mới vừa họp xong." Hắn hu một ngụm thuốc, theo thói quen đợi chờ mấy giây rồi mới nhả khói.
"Phi cơ không bay được, thuyền còn ở bên này. Làm sao cậu tới đây đúng giờ được?" Trần Hựu Hàm hỏi.
Trong điện thoại ý cười không rõ ràng, tảng ra một loại ung dung hương vị: "Mình còn phải tới đúng giờ sao?"
Cúp điện thoại, quản lý yến hội vội tiếng lên hỏi thăm: "Thương thiếu gia vẫn còn ở công ty sao? Từ bên Trung Hoàn tới đây cũng muộn hơn tám giờ."
Trần Hựu Hàm không quá lo lắng, hắn biết người đàn ông kia làm việc so với hắn còn cẩn thận chu đáo hơn, hắn nói là đến trễ, bất quá chỉ là trò cười của bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, hơn nửa tiếng sau, máy bay công vụ G550 được phép cất cách, rời khỏi đường băng. Hoàn thành tốt nhiệm vụ tới thành phố Ninh trước khi mưa to kéo tới.
Trước cửa khách sạn, xe bảo mẫu được mở ra, một đôi chân thon dài từ làn váy đen bằng lụa lộ ra ngoài, chạm nhẹ lên nền đá cẩm thạch.
"Ứng tiểu thư." Lễ tân khom lưng thăm hỏi.
Ứng Ẩn xuống xe, bóp nhỏ được cô khéo léo để trước bụng. Chờ cho làn váy tự nhiên buông xuống, mới nâng mắt lên, nhìn người nọ lễ phép gật đầu: "Chào buổi chiều."
Nguyễn Duệ xuống xe bằng cửa khác, nhóm lễ tân thấy cô mang đôi giày cao ngất, vô cùng chăm sóc mà tiếng lên đưa cánh tay cho cô trụ vào.
Ứng Ẩn chờ cô đi tới bên cạnh, mới nhìn cô cười: "Lần đầu tiên dự tiệc, em đừng khẩn trương, có chuyện gì có thể tới tìm chị."
Nguyễn Duệ biết thân biết phận, một là nhờ vào mặt mũi của Ứng Ẩn mới có cơ hội tới đây. Hai là người đại diện coi trọng cô, muốn cô học hỏi rèn luyện thêm. Nguyễn Duệ muốn biểu hiện thật tốt, nhưng rốt cuộc không có kinh nghiệm, lại làm lơ sự phản đối của quản lý, trong lúc nhất thời dùng nhiều sức, cộng với bộ váy bồng bềnh cô mặc hôm nay, đi đường không thể thảnh thơi, chỉ lo ôm váy, nhìn qua vô cùng vụng về.
"Buông váy ra." Ứng Ẩn nhỏ giọng nhắc nhở.
Không biết vì sao, tâm lý Nguyễn Duệ sinh ra một chút ảo giác, cô cảm thấy thời điểm mở cửa xe bước xuống, trước mắt đột nhiên biến thành một chiến trường, mà quân địch lúc này đã đứng sẵn hai bên chờ cô tiến vào.
Nguyễn Duệ nghe lời mà buông váy, tiếp theo cô nhìn thấy Ứng Ẩn quay đầu lại, nhìn nhóm lễ tân gật đầu mỉm cười: "Làm phiền các vị."
Một câu nói ít chữ nhưng nhiều nghĩa. Ba người lễ tân lập tức hiểu ý mà ngồi xuống, một trước một sau giúp Nguyễn Duệ điều chỉnh lại váy, sửa sang lại phần đuôi cá. Một vị quản lý chính đã đứng đợi sẵn một bên, đợi khi mọi việc xong xuôi, vội vàng dơ tay dẫn đường: "Mời hai vị bên này."
Đường chuyên dụng an tĩnh lạ thường, thang máy lạnh lùng mùi sương, bốn phía là vách tường kim loại, đều đặn mà ánh lên khuôn mặt của ba người họ. Nguyễn Duệ trộm đánh giá, Ứng Ẩn mặc một cái váy dài màu đen bằng lụa đơn giản, nhưng dáng người vẫn cứ như cũ, đẹp đến lạ lùng.
Thang máy dừng ở tầng yến hội, quản lý lên tiếng: "Còn vài vị khách vẫn đang trên đường tới. Ứng tiểu thư, chúng tôi có chuẩn bị phòng nghỉ cho cô. Nếu cô cần tôi có thể dẫn đường."
Ứng Ẩn nhìn Nguyễn Duệ, nghĩ đến vị trí của Nguyễn Duệ vẫn chưa đủ lớn để được an bày phòng riêng, chỉ có thể đi cùng cô. Để tránh Nguyễn Duệ xấu hổ, Ứng Ẩn chủ động mời. Nguyễn Duệ bĩu môi, còn chưa lên tiếng, một giọng nam vang lên sau lưng bọn họ: "Tiểu Ẩn."
Ứng Ẩn cứng đờ.
Nhưng theo bản năng chỉ là cái chớp mắt, Ứng Ẩn điều chỉnh tốt biểu tình, xoay người vui vẻ mà hàn huyên: "Tống tổng tới rồi sao."
Tống Thời Chương, nhà sản xuất phim có danh có tiếng.
Chờ bọn họ đi tới bên này, Tống Thời Chương vươn tay, Ứng Ẩn nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay hắn.
"Sao lại mặc đơn giản như vậy." Hắn hỏi, nhưng mắt lại nhìn xuống cổ xương quai xanh tinh tế của cô.
Đây là lễ nghi xã giao cơ bản, cô không có lý do cự tuyệt, Ứng Ẩn cười nhẹ, trả lời: "Cũng không phải dự thảm đỏ."
Tống Thời Chương hừ cười: "Em thật là, cô gái lúc nãy cũng không thông minh bằng em."
"Con bé còn nhỏ." Ứng Ẩn không nói nhiều, tùy ý kéo tay Tống Thời Chương, nhưng tổng thể vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.
Cửa chính được nhân viên mở ra, bên trong yến hội rộng lớn sáng ngời, nhìn qua vô cùng lộng lẫy. Ứng Ẩn liếc mắt, thấy được vài người quen trong giới giải trí, tuy không nhiều, nhưng đều là nam thanh nữ tú, bọn họ cũng giống như cô. Được mời tới đây để tô thêm màu sắc.
Vài âm thanh mơ hồ vang lên.
"Cố ấy lại đi cùng Tống Thời Chương sao?"
"Tống tổng thật thiên vị, xem ra công phu không phụ lòng người."
"Cô nói xem ai mới là người có tâm đây?" Có người che miệng cười nói.
"Tống Thời Chương đang độ tuổi xuân, vóc dáng lại không tệ. Cho dù hắn nguyện ý cho cô danh phận, cũng phải coi cô có bản lĩnh trở thành bà chủ hay không."
Ứng Ẩn nghe được rõ ràng, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng đôi mi không lừa được người, nhẹ nhàng mà nhíu lại trong giây lát.
"Tôi có chuẩn bị quà cho em." Tống Thời Chương đối với mấy lời bàn tán kia chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ giọng nói chuyện với Ứng Ẩn.
"Ân?" Ứng Ẩn sửng sốt, cảm thấy bất an: "Quà gì?"
"Tôi từ sớm đã cho người chuẩn bị, một bộ lễ phục càng thích hợp với em."
Ứng Ẩn giật mình, biểu tình có chút cứng đờ: "Món quà quý giá như vậy, chi bằng để cho liên hoan phim tháng sau..."
"Tôi muốn em mặc nó hôm nay." Tống Thời Chương nói chậm, lặp lại một lần nữa: "Làm bạn nữ đi cùng tôi, đây là đãi ngộ cơ bản."
"Nhưng mà..." Ứng Ẩn cố vắt hết óc mà tìm cớ.
Tất cả mọi người đều thấy cô mặc bộ váy này vào trong, vô duyên vô cớ đổi một bộ khác, ai mà không hiểu đó là quà của Tống Thời Chương chứ?
Hắn nhất định là cố ý.
Ứng Ẩn thầm mắng, nhưng khi ngẩng mặt lên, đôi mắt lại vô cùng đáng thương: "Thay quần áo rất phiền phức, tóc sẽ loạn hết, son môi sẽ cọ lên váy..."
"Không sao hết." Tống Thời Chương cắt ngang, nhẹ giọng: "Em biết hôm nay có ai tham dự không?"
"Ai?"
Tống Thời Chương úp úp mở mở, dựng thẳng ngón trỏ, để lên môi Ứng Ẩn: "Lễ phục và châu báu, tôi đã cho người để trong phòng nghỉ. Tôi hy vọng em có thể mặc lễ phục tôi đưa, trở thành người xinh đẹp nhất ở đây. Chỉ đứng bên cạnh tôi."
Bên ngoài mưa to tầm tã.
Ông trời đúng là không hề lỡ hẹn, báo trước chạng vạng sẽ mưa, mưa bão liền đúng giờ kéo tới. Mây đen che kín cả bầu trời, đem khung cảnh lúc sáu giờ chiều nhuộm đẫm như nửa đêm. Ứng Ẩn đẩy cửa chính, trong sự chú ý của nhóm lễ tân bước ra ngoài. Cô không thay quần áo, búi tóc và trang sức vẫn y như cũ. Ứng Ẩn khoanh tay đứng nhìn, bên ngoài màn mưa xám xịt.
Nhìn xa là hạt mưa dày đặt, không còn cảnh đẹp hoàn mỹ như chiều.
Trong không gian ngập tràn tiếng mưa, vài người bảo an nghi hoặc mà liếc nhìn cô vài lần, không biết cô gái xinh đẹp này, vì cái gì cứ đứng ở cửa thẩn thờ không chịu vào trong. Sau đó bọn họ trừng lớn đôi mắt, nhìn thấy một màn mà cả đời khó quên.
Dáng người mảnh khảnh kia, mặc trên người một cái váy đuôi cá màu đen tinh tế, cứ như không hề lo sợ mà đi vào trong mưa.
"Ứng tiểu thư!" Nhóm bảo an la lên.
Ứng Ẩn nâng tay, không cho họ tiến tới. Âm thanh mơ hồ bị tiếng mưa nuốt hết, cô bình tĩnh trả lời: "Không có việc gì."
Cô chỉ là muốn tắm mưa một chút, nếu có thể tắm tới sốt cao té xỉu, thì quá tốt.
Ứng Ẩn là minh tinh, cô vì bảo trì dáng người, mà kiên trì tập luyện thể hình, sức bền khá ổn, nên không thể bỗng nhiên ngất xỉu được. Ứng Ẩn chỉ muốn phát tiết một chút, tốt nhất là làm cho lớp trang điểm trôi hết, tóc cũng loạn, váy đang mặc cũng hư, khiến Tống Thời Chương chán ghét cô, mắng cô là không biết tốt xấu.
Cô có đôi khi, chính là quá biết tốt xấu.
Bên dưới sảnh chính của khách sạn đã vắng tanh, chứng minh khách khứa đã tới đông đủ. Ứng Ẩn thoáng yên lòng, mong là không có ai đột nhiên xuất hiện.
Cũng đúng, ai dám ở trong yến hội của Trần Hựu Hàm mà tới trễ chứ?
Mưa lớn làm thành phố Ninh trở nên rét lạnh, mưa nặng hạt như mũi dao đâm vào trong da thịt cô, Ứng Ẩn một bên mắng Tống Thời Chương, một bên quật cường mà chống lại cái lạnh trong thân thể. Cô không chú ý tới, bên ngoài màn mưa, có một chiếc xe Maybach màu bạc, đang chậm rãi đi về phía cửa chính.
Siêu xe được điều khiển không có tiếng động, bên trong xe càng yên tĩnh, đem tiếng mưa rơi bên ngoài ngăn cách hoàn toàn, chỉ còn vài tạp âm nho nhỏ. Cần gạt nước bận rộn không ngừng, đem nước mưa từ trên mặt kính quét đi hết.
Maybach dần thả chậm tốc độ, muốn báo cho người ngồi phía sau địa điểm đã tới gần. Người đàn ông ngồi phía sau như cảm nhận được gì đó, vào giờ phút này mở mắt ra.
Khóe mắt nhìn thoáng qua, sau đó dùng tiếng Quảng Đông lên tiếng: "Dừng lại."
Xe theo căn dặn mà ngừng lại, tài xế là người có kinh nghiệm, hắn quay đầu nhìn qua, cũng dùng tiếng Quảng Đông hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Người kia nghiêng mắt nhìn ra ngoài, sau đó thu hồi, ánh mắt không chút gợn sóng. Hắn khôi phục bộ dạng lãnh đạm của mình, đơn giản mà phân phó: "Đưa cho cô ấy một cây dù."
Tài xế liếc mắt nhìn ra ngoài, im lặng mà làm việc.
Hắn đi xuống xe, cầm theo một cây dù lớn màu đen, chuẩn bị căng dù đi thì cửa sổ phía sau lại mở xuống, ung dung thong thả mà đưa ra ngoài một cái thảm mỏng bằng nhung. Năm ngón tay thon dài, xương ngón tay cân xứng, bị màu đỏ thẩm của chiếc thảm nhung làm cho nổi bật, giống như một chuỗi ngọc trai nổi bật giữa thanh đảo.
Âm thanh bên trong xe trước sau trầm ổn, không có một tia dư thừa. Hắn nói: "Coi chừng cảm lạnh."
Cho tới khi có người bung dù tới gần, Ứng Ẩn mới ý thức được chính mình bị thất thố, chỉ là giờ cô có muốn né đi cũng không kịp. Người nọ tới gần, cầm theo một cây dù lớn màu đen, ước chừng sáu mươi tuổi. Ứng Ẩn thở dài, độ tuổi này, sẽ không có nhiều người nhận ra cô. Huống chi, cả người cô ướt sũng, so với quỷ còn đáng sợ hơn. Đối phương đưa cho cô một cây dù khác. Cán dù làm bằng gỗ hắc đào, sạch sẽ đến sáng bóng, nhìn qua vô cùng quý trọng và nhã nhặn.
Ứng Ẩn theo bản năng mà nhận lấy, cả người sững sờ, giây tiếp theo, cô lại được nhét cho một cái thảm bằng nhung màu đỏ, mềm mại ấm áp.
"Mưa thu rất lạnh." Hắn nói.
"Cảm ơn." Ứng Ẩn không hỏi nhiều, chỉ nói cảm ơn.
Trong không khí còn ngập tràn mùi mưa, Ứng Ẩn ngửi được, một mùi vị nước hoa rất nhẹ. Thứ này không chắc là nước hoa, bởi vì rất khó để miêu tả. Mùi nước hoa thường nồng, nhưng thứ cô ngửi được bây giờ lại có nhiều mùi mộc trong gỗ. Nếu phải hình dung cho bằng được, thì chính là một mùi vị rất "thanh tịnh".
Sạch sẽ mát lạnh, thanh khiết lạnh lẽo. Giống như mùi vị ở vùng cao vào mỗi sáng sớm.
"Là của tiên sinh phân phó." Người nọ nghiêng người, chỉ về phía xe: "Tiên sinh muốn nói, bên ngoài mưa lớn, không cần chịu thiệt chính mình."
Bên ngoài mưa lớn, không cần chịu thiệt chính mình.
Ứng Ẩn tâm niệm, cả người giống như một trái chuối xanh bị úng nước, phát ra âm thanh đã hiểu. Theo như lời nói mà nhìn về phía chiếc xe đằng xa.
Cô nâng dù, nhìn xuyên vào màng mưa dày đặt. Cô nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau xe. Cho dù ngồi, cũng thấy rõ thân hình ưu việt, cằm chẻ, mũi cao.
Ứng Ẩn đợi tới khi ánh mắt của hai người giao nhau, thông qua ánh mắt hàm chứa sự khách khí, bày tỏ lòng biết ơn, truyền đạt một cách dứt khoát. Nhưng người ngồi bên trong xe từ đầu đến cuối vẫn ung dung dựa vào ghế sau, hai mắt hơi nhắm, giữa mày nhíu lại, chỉ chừa cho cô bộ dạng trầm mặc, thêm một chút không kiên nhẫn.
Cô ở trong mưa, hắn ngồi trong xe.
Một người ướt đẫm, một người không dính bụi trần.
Màn mưa làm cho bóng dáng kia không còn rõ ràng, có một loại trời sinh cao quý, lệnh người ta cảm thấy xa xôi. Hắn coi giúp người là niềm vui, tay cũng không cần động, tùy tiện giao cho trợ lý thực hành.
Ứng Ẩn tự nhiên không đem hắn cùng với đám người bên trong bữa tiệc gộp lại thành một. Tất cả mọi người đều mong chờ đại công tử của tập đoàn Thương Vũ đại giá quan lâm, sau đó nhón chân mà nịnh nọt. Rốt cuộc, người trong giang hồ đồn đãi Thương Thiệu có khuôn mặt bình thường. Nhưng người đàn ông ngồi trong xe lúc này, chỉ dựa vào sườn mặt cùng khí chất, cũng khiến người khác tâm thần bất định, một lần khó quên.