Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

Chương 29

37

Ngày có thành tích, tôi đến bệnh viện thăm Quý Vân Bạch, anh ấy vẫn phải nằm trên giường.

"Anh nói xem, chọn Chiết Đại, hay là Giao Đại đây?"

Tôi đùa với anh.

Nhưng Quý Vân Bạch không tỉnh dậy chút nào.

Tên khốn này.

Tôi vẫn đang hỏi ý kiến của anh đây này.

Chỉ là khi tôi đọc đến Giao Đại, nhịp tim của anh ấy nhanh hơn một chút.

Được rồi, vậy Giao Đại đi.

Một tháng sau, tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học, tôi lại đi xem Quý Vân Bạch.

"Quý Vân Bạch, em được nhận rồi."

"Trường học rất xa, em đi rồi sẽ không trở lại."

Tôi nói rất nhiều lời, anh ấy đều thờ ơ.

"Quý Vân Bạch, anh là đồ lừa đảo, lúc trước anh nói cùng em đi thật xa, anh giỏi thì đứng lên đi?"

"Anh thử nhìn lại bộ dáng mình hiện tại xem, xấu cay cả mắt em rồi."

Tôi mắng anh thật lâu, lâu đến nước mắt cũng mơ hồ.

Trong mơ hồ tôi giống như nhìn thấy khóe miệng anh nở nụ cười.

Nhưng cũng chỉ có một giây, thế cho nên bọn họ đều nói tôi nhìn thấy là ảo giác.

"Nhưng cô thấy rồi đấy, chứng tỏ cậu ấy vẫn có cơ hội tỉnh lại, là hiện tượng tốt." Bác sĩ nói cho tôi biết.

Ngày hôm đó tôi rất vui mừng, nghe được anh ấy có thể tỉnh lại, so với tôi nhận được thư thông báo còn cao hứng hơn.

Tôi đúng là điên rồi.

Khi về đến nhà, tôi đã chuẩn bị thật nhiều thật nhiều lời muốn nói với anh, tôi muốn bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đi bệnh viện phiền anh, phiền đến anh chán ghét tôi, nhảy dựng lên đánh tôi.

Đêm đó tôi hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.

Còn mơ một giấc mơ.

Trong mộng, tôi cùng Quý Vân Bạch nói chuyện, anh cái gì cũng không nói, chỉ là sờ sờ đầu của tôi, nhìn tôi dịu dàng cười.

Ngày hôm sau, tôi hăng hái bừng bừng đi bệnh viện, xe còn chưa tới bệnh viện, đã nhận được tin anh ngừng thở.

________________

Sau đó tôi tự trách mình không nên ngủ nướng, nên đi sớm một chút. Đi sớm một chút, có phải kết cục sẽ thay đổi hay không?

Tôi hối hận vì sao tối hôm qua không ở lại bệnh viện, ở lại nơi đó, có phải kết cục cũng sẽ thay đổi hay không?

Tôi thậm chí còn than phiền xe taxi chạy quá chậm, nếu không ít nhất tôi cũng có thể nhìn anh lần cuối.

Nhưng đến cuối cùng, tôi hối hận nhất vẫn là gặp được Quý Vân Bạch.

Quý Vân Bạch, em hối hận.

Em thật sự hối hận vì đã gặp anh, anh làm lại được không?

Quý Vân Bạch, em thật sự muốn đi học đại học, em thật sự sẽ không bao giờ trở lại, anh không sợ sao?

Tất nhiên anh sẽ không sợ, cỏ trước mộ anh cũng sắp hai mét rồi đấy thôi.

Tôi viết vào nhật ký: "Vậy thì, tạm biệt, tuổi thanh xuân của tôi, tạm biệt, Quý Vân Bạch.