Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 22: Nàng Phản Quốc

Ngày đại hôn của Thái tử cùng Lan tướng quân diễn ra vào giữa mùa Đông, hôm ấy pháo hỉ rộn rã khắp Kinh Thành nơi Hoàng Cung lại được trang hoàng màu đỏ tươi thắm với chữ song hỉ rực rỡ.

Các Quan đại thần và những Phi tần cùng Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu sớm ngồi nghiêm chỉnh ở trong đại điện rộng rãi, ai nấy đều mang vẻ mặt chờ mong các nghi thức thành hôn được diễn ra.

Rồi tiếng trống kèn vang dội bên tai người xung quanh lúc sau cặp tân nhân từ cửa lớn bước vào, cả hai mang hỉ phục bên trên dùng chỉ ánh kim thêu dệt ra đôi uyên ương sinh động, từng đường may tinh xảo tạo nên bộ y phục hoàn mỹ vừa vặn tô thêm vẻ đẹp đẽ cho tân lang tân nương hôm nay.

Tiếp diễn đến các nghi lễ quan trọng nhất, riêng Nam Lăng Tử ngồi chỗ gần Hoàng thượng trông bọn họ hoàn thành mỗi một bước, tuy nhiên thỉnh thoảng ánh mắt chàng hướng về phía Thái tử Hạ Quốc âm thầm chú ý cử chỉ của đối phương.

Nhưng qua hồi lâu hắn ta cũng không làm gì khác ngoài nắm tay người đứng bên cạnh đó là nữ nhân mang màn che mặt, sở hữu thân hình mảnh mai kèm dáng vẻ thiếu nữ thơ ngây, Thái tử Hạ Quốc thì vô cùng vui vẻ trêu đùa nữ nhân.

Có điều khi Nam Lăng Tử quan sát hai con người ấy bỗng đám hắc y nhân từ cửa xông vào chúng cầm đủ loại vũ khí dính máu tươi còn nhỏ giọt xuống đất dường như đã gϊếŧ vô số lính canh ngoài cung, phần người trong đại điện thấy tình cảnh này lập tức hoang mang thay nhau trốn chạy về một góc, vẫn có kẻ bạo gan lên đứng chắn trước Hoàng thượng.

Thái giám nào đó hô to tiếng hộ giá nào ngờ bị hắc y nhân chém lìa đầu, tức khắc khiến mấy Phi tần yếu đuối sợ hãi tới ngất xỉu và Hoàng thượng cau mày cao giọng nói: “Các ngươi là do ai phái đến dám cả gan bạo loạn ở đây như thế?”

Hắc y nhân dẫn đầu nghe xong chỉ cười nhạt chĩa kiếm sang Hoàng thượng ngạo mạn trả lời: “Chúng ta còn muốn gϊếŧ thêm cẩu hoàng đế là ông đấy!”

“Dám ăn nói hỗn xược để trẫm xem đám các ngươi làm được gì!” Hoàng thượng vừa nói ánh mắt trở nên âm trầm quan sát bọn hắc y nhân đã không thèm nhiều lời mà lần lượt xông pha tiến lên đây.

Nam Duệ Khang và Nam Lăng Tử đồng loạt ra tay ngăn chặn hắc y nhân, tiếp theo đoàn hộ vệ chạy vào cung điện cứu giá Hoàng thượng bảo vệ mọi người vô tội. Rồi tiếng chém gϊếŧ cùng vũ khí va chạm nhau làm chói tai vang vọng khắp đại điện, không biết bao nhiêu thi thể nằm tại đất cả thảm đỏ dưới chân trải cho đôi tân nhân cũng nhuốm đầy huyết ấm.

Tráng cảnh hết sức hỗn loạn Thái tử Hạ Quốc nhân lúc chẳng ai chú ý tiến đến chỗ Hoàng thượng, khoảnh khắc sắp bước tới gần tự nhiên một mũi kiếm chĩa qua thành công để hắn ta dừng lại.

Thái tử Hạ Quốc đưa mắt nhìn chủ nhân thanh kiếm kia không ai khác là Lâm Kha, hắn ta nghiêng người tránh đi giả vờ hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

“Câu này nô tài hỏi sứ thần mới đúng, ngài không đứng yên chỗ của mình để hộ vệ che chở sao lại lén lút đi ra đây hả. Định mưu đồ gì!” Lâm Kha chẳng chút kiêng dè thăm dò kẻ đối diện.

Ngoài mặt Thái tử Hạ Quốc cười trừ nhưng lòng cảm giác đây chẳng phải là bản thân sơ xuất lộ liễu càng giống như người bên Dạ Quốc chuẩn bị chờ sẵn từ lâu, đúng lúc này hướng Hoàng thượng truyền sang tiếng kêu thu hút tất cả quay đầu chú ý.

Họ trông thấy vị Hoàng hậu bị người thiếu nữ nãy đứng cạnh Sứ thân kề dao trước cổ, ai nấy đều ngơ ngác khó hiểu vì loạt sự tình xảy ra, còn chưa kịp phản ứng thì nghe giọng Lan U Cơ quát: “To gan, mau buông mẫu hậu ra!”

Nữ nhân kia cong mắt cười nói: “Tiểu nữ gϊếŧ hoàng hậu rồi tiết lộ toàn bộ thân phận mục đích của đám người này có được không?”

Câu chữ rơi xuống thành công để sắc mặt Thái tử Hạ Quốc đại biến, khiến Lan U Cơ nhất thời nghẹn lời, tới mức Nam Lăng Tử dừng tay đáp trả thay: “Chúng ta biết rõ tất cả, đừng hòng dùng việc đấy làm trao đổi.”

Nữ nhân không nói thêm gì ngoài cuồng loạn cười, tay gia tăng sức cố ý ghim lưỡi dao sâu vào cổ Hoàng hậu làm bà ta hoảng sợ kêu lên sau gắng gượng vùng vẫy đáng tiếc không thoát khỏi được vòng kìm hãm từ kẻ đằng sau.

Tuy nhiên khi giằng co nhau Hoàng hậu lại giật phải khăn che trên mặt nữ nhân, thời điểm dung nhan đó bại lộ bà ta kinh sợ cao giọng nói: “Ngươi là Sương Lam Nhi? Không thể đâu, rõ ràng Sương Lam Nhi chết rồi!”

“Sao người bất ngờ như vậy? Hay hoàng hậu sợ chuyện năm xưa bại lộ.” Nữ nhân nói lời ẩn ý dưới cái nhìn chăm chú của vị Sương thượng thư ở xa, tiếp tục thì thầm câu dở dang: “Hồ nước bình thường có cung nhân ngang qua nhưng ngày hai thiếu nữ xô đấy lại không ai bén mảng, hoàng hậu để tiểu nữ chết oan quá, người thật nhẫn tâm!”

Từng câu chữ nhẹ nhàng rớt xuống ngữ điệu bình thường có điều Hoàng hậu vẫn sởn tóc gáy, ánh mắt bà ta chứa đầy sự sợ hãi liên tục lắc đầu bảo: “Người chết chẳng thể sống lại, ngươi là giả nên đừng nghĩ lừa bổn cung.”

“Giả hay thật cũng không cần thiết, mà quan trọng rằng hoàng hậu đang ở trong tay tiểu nữ, một vết khứa lấy mạng đủ trả cho những cái xấu xa người gây.” Nữ nhân dứt tiếng liền đâm bà ta sâu hơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dòng máu đỏ tươi tại vùng cổ chảy dài.

Nam Lăng Tử trông thấy Hoàng hậu chịu tổn thương xá© ŧᏂịŧ thì nhăn mày chàng quay đầu hướng về nơi Thái từ Hạ Quốc nháy mắt ám chỉ thuộc hạ mình, Lâm Kha lập tức hành động tung đòn bắt kẻ đối diện.

Là Thái tử Hạ Quốc nhanh hơn tránh đi mọi chiêu thức sau cùng hắn ta nhảy lên chạy đến cạnh nữ nhân bực dọc thấp giọng nói: “Diệu Phương Sinh, mục tiêu của chúng ta không phải hoàng hậu!”

“Do thái tử chậm chạp khiến tiểu nữ thay đổi kế hoạch đó thôi.” Diệu Phương Sinh lạnh nhạt đáp trả đối phương, Thái tử Hạ Quốc đen mặt mất vui.

Nữ nhân này là người sửa chữa từng kế hoạch bản thân gây dựng lên, mục đích giúp hắn ta đi tới nước cờ hôm nay nhưng đến bước cuối cùng lại không giống dự định.

Thái tử Hạ Quốc nhớ lần đầu gặp gỡ Diệu Phương Sinh khi ấy nàng sử dụng mọi thù hận với Hoàng hậu Dạ Quốc để tỏ bày muốn kết liên minh, xong đem hết thảy những điều Nam Lăng Tử toan tính người Hạ Quốc đổi lấy lòng tin từ hắn ta.

Cơ mà ngay bây giờ hắn ta cảm giác chẳng thể tin nữ nhân cạnh mình nữa vì câu nói thật giả lúc nãy kia thể hiện quá mưu mô, chỉ tiếc tất cả người Hạ Quốc đã bước vào đường cùng bọn họ nhất định gϊếŧ chết Hoàng đế Dạ Quốc!

Thái tử Hạ Quốc suy tính cách hoàn thành đại nghiệp, phần Lâm Kha đã phát hiện gương mặt y hệt Sương Lam Nhi, khiến hắn ta đỏ mắt đánh mất lý trí xông thẳng lên mặc kệ người khác hô to ngăn cản cứ thế chĩa mũi kiếm về Diệu Phương Sinh, con ngươi giăng đầy sự căm hận mở miệng vạch trần: “Ngươi là Diệu Phương Sinh chứ không phải Lam Nhi.”

Câu nói vang vọng đại điện để người tứ hướng nghe rõ, rất mau cả thấy đám đông mở to mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn sang Nam Lăng Tử như muốn giải đáp thắc mắc, cơ mà không chờ chàng kịp phản ứng Diệu Phương Sinh nhếch môi hỏi: “Ta làm vị thuộc hạ trung thành như ngươi nổi điên à?”

Lâm Kha tức tối trả lời: “Ngày đó hay tin vương phi rời khỏi phủ còn tưởng rằng đi thật rồi, giờ mới thấu tỏ ngươi bỏ rơi vương gia để về với kẻ Hạ Quốc, tính ra những mưu tính bẫy rập chúng ta bày sẵn kia là do ngươi tiết lộ cho bọn họ. Tóm gọn một câu Diệu Phương Sinh phản quốc!”

Từng chữ Lâm Kha liên kết thành tội hoàn toàn làm tất cả người xung quanh ngờ vực, Diệu Phương Sinh bình thản trước cái danh bất trung bất nghĩa được gắn lên thân mình, đôi mắt nàng kiên định khóe miệng cười tươi nhận mọi thứ và bảo: “Ngươi nói đúng ta phản bội quốc gia giúp đỡ Hạ Quốc gϊếŧ hoàng đế, ý định muốn hủy hoại tiền đồ địa vị của họ!”

Nàng nâng tay chỉ vào Hoàng hậu cùng Nam Duệ Khang xa xa tiếp diễn nói: “Kẻ muốn thành thái hậu người mong ngồi lên ngai vàng quan trọng hơn rằng khi bọn họ bước tới điểm đích đều đạp lên máu thịt Diệu Phương Sinh này! Tại vì ta là thê tử Nam Lăng Tử vị vương gia mà hoàng thượng xem trọng nhất cùng vật ngáng đường họ đi!”

“Sao tội ác riêng hai người đó lại cho cả Dạ Quốc gánh chịu? Diệu Phương Sinh, ngươi ở cạnh Tử nhi bấy lâu chẳng lẽ không học nổi một đạo nghĩa hay tấm lòng rộng lượng ư?” Hoàng thượng xen ngang vừa nói vừa tiếc hận rèn sắt không thành.

Nghe thế Diệu Phương Sinh cười thành tiếng giễu cợt đáp trả: “Đạo nghĩa hả, năm xưa hoàng thượng cũng vì đôi chữ ấy khuyên ta nín nhịn sự sỉ nhục từ Sương gia, hôm nay vẫn tiếp tục muốn ta làm theo?”

Hoàng thượng nghiêm mặt lạnh lùng tuôn câu: “Chuyện kia ngươi chỉ ảnh hưởng tinh thần nhưng Sương gia mất mát mạng người, kẻ thấu đáo sẽ biết nên làm gì.”

“Sương gia mất một mạng người thì có thể chuyển sai thành đúng? Cho bọn họ tự tiện nguyền rủa đứa con trong bụng ta, hoàng thượng đánh mất công bằng rồi hay người chỉ để ý bên nặng bỏ qua bên nhẹ.” Diệu Phương Sinh lớn giọng chất vấn Hoàng thượng chưa đáp thì Sương thượng thư tiến lên chỉ trích: “Tiện nhân, năm xưa ngươi hại Sương Nhi nhà ta hôm nay dùng gương mặt con bé đi phản quốc! À ta biết rồi, chính ngươi là kẻ phá mộ phần Sương Nhi!”

Diệu Phương Sinh nheo mắt cuối cùng thuận thể thừa nhận: “Phải, ta thiêu hủy thân xác Sương Lam Nhi trả lại nỗi khổ sở mất con do các người nguyền rủa đấy, còn Lâm Kha từng đêm ngươi trải qua kia cũng không có gì ngoài lớp da giả này!” Nàng nói xong lột chiếc mặt nạ để lộ dung nhan thánh tú thuộc về bản thân.

Chốc lát khiến Lâm Kha giận dữ run rẩy cả người đôi mắt giăng kín tơ máu, hắn ta gào lớn: “Diệu Phương Sinh, ta gϊếŧ ngươi!”

“Tới đây xem kiếm ngươi nhanh hay dao ta sắc!” Diệu Phương Sinh ghì xuống cổ Hoàng hậu.