Thời Hoan

Chương 18

Sở Ngự Hành đeo thêm cho Trác Trà một cái đuôi thỏ tròn trịa đáng yêu, khoác cho cậu một cái áo mỏng qua mông một tẹo rồi mới bế cậu rời khỏi phòng.

Trác Trà tự ngậm sợi dây nối với vòng cổ của mình trong miệng, vùi đầu vào vai Sở Ngự Hành, len lén nhìn mọi người xung quanh.

Lâu rồi cậu mới thấy nhiều người như thế nên trong lòng có chút lạ lẫm.

Sở Ngự Hành vốn không định xuống sảnh ăn, dù vị hôn phu của hắn rất đẹp, rất đáng để khoe khoang nhưng hắn biết cậu nhút nhát, có nhiều người nhìn thì cậu ăn cơm cũng dè chừng. Tuy nhiên, mấy người bạn kia của hắn đều đã xuống, hắn không tiện từ chối, hơn thế hắn cũng muốn nhiều người biết đến sự tồn tại của Trác Trà.

Khi hắn bước vào sảnh ăn liền nhận được rất nhiều sự chú ý, một phần là vì thân phận của hắn trong giới kinh doanh, một phần là vì vị hôn phu được hắn nâng niu ôm trên tay kia quả thực rất bắt mắt.

Dù không nhìn đến được khuôn mặt nhưng dáng vẻ đó, cặp chân dài trắng mịn đó, đôi gò đào căng mọng ửng đỏ đó, thật sự đủ khiến người khác ngoái đầu lại nhìn.

Song tính vốn ít ỏi, chỉ thuộc về giới thượng lưu, nhiều người trong số họ có cầu cũng khó kiếm được một người đẹp đến vậy, vẻ đẹp đến từ khí chất dịu ngoan của một song tính được dạy dỗ từ thuở ngây ngô.

Trác Trà lại nhìn thấy vài song tính đang bò theo chủ phu của họ trong sảnh ăn, cậu cảm thấy có chút chột dạ. Nhưng eo cậu mỏi lắm, chân cũng đau, hai lỗ d*m kia thì không cần nói đến, cậu có bò có lẽ cũng không bò đẹp như người ta, chỉ sợ khiến phu chủ của cậu mất mặt.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của Trác Trà hơi trùng xuống, Sở Ngự Hành cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, từ tốn hỏi:

"Sao thế? Em sợ sao?"

Trác Trà không thả sợi dây trong miệng ra nên chỉ có thể lắc lắc đầu, tay thì bám chặt hơn vào cánh tay mạnh mẽ kia, tựa như nói có chủ nhân ở đây thì cậu sẽ chẳng lo lắng điều gì.

"Không được chú ý đến kẻ khác, không được bận tâm về bất cứ thứ gì bên ngoài. Nhìn tôi, trong đầu em chỉ nghĩ đến tôi, có biết không?"

Trác Trà ngơ ngác gật đầu, cậu còn chưa kịp hiểu hết thì bọn họ đã đến bàn ăn của bọn Tề Trấn Hy.

Sở Ngự Hành ngồi xuống ghế của mình, hắn không thả Trác Trà xuống tấm đệm dưới chân, vẫn cứ thế ôm cậu trong lòng.

Hà Yếm Kha chậc lưỡi một tiếng, nhìn qua bảo bối trong lòng cậu bạn thân, rồi cười cười trêu chọc:

"Quấn nhau cả đêm chưa đủ sao? Sáng ra còn muốn làm bé đáng yêu của mày trên bàn ăn à?"

Sở Ngự Hành gọi phục vụ lấy thêm một món cá, sau đó bắt chước Hà Yếm Kha chậc lưỡi một cái mới nói chuyện:

"Làm bên dưới bàn hay bên trên thì có khác gì sao?"

Hà Yếm Khá nhìn xuống song tính đang quỳ bò làm gác chân cho mình, hắn thu chân đá đá mông Tề Chanh hai cái, để cậu chổng mông lên cao hơn, sau đó hắn đưa tay cầm lấy d*ơng cụ giả đang nằm trong âʍ ɦộ của Tề Chanh, rút ra gần 8 phần rồi tàn bạo cắm vào lút cán trong nháy mắt.

Từ khi Sở Ngự Hành nói mấy lời kia, Trác Trà đã không dám nhìn loạn nữa, chỉ chú tâm lên một mình phu chủ của cậu, nhưng ngay lúc này, từng tiếng một rêи ɾỉ vụn vặt đầy kiềm nén của Tề Chanh vẫn chui vào tai cậu. Cậu tò mò hạ tầm mắt xuống một chút, vừa vặn thấy cây d*ơng cụ giả sần sùi kia đang ngang ngược tách mở môi âʍ ɦộ sưng đỏ.

Nghe Tề Chanh rêи ɾỉ, Hà Yếm Kha mới nói nhún vai tiếp tục nói với Sở Ngự Hành:

"Này, đây mới là "làm" này, vừa rồi chỉ hầu hạ sinh hoạt đơn giản thôi mà, mày đừng vu oan cho tao"

Sở Ngự Hành không nhìn xuống như Trác Trà mà quay qua nhìn Hà Yếm Kha, cũng không biết tâm trạng hắn thế nào nhưng lại lạnh nhạt hỏi bạn mình rằng:

"Trông mày có vẻ vui?"

Hà Yếm Kha mở miệng vốn định đáp trả câu gì, nhưng sau cùng lại im lặng, hắn cúi đầu nhìn người dưới chân mình, không biết nghĩ gì lại dịu dàng vuốt ve đầu Tề Chanh một cái.

Sở Ngự Hành không quan tâm, hắn vẫn không buông Trác Trà xuống, cứ thế ôm cậu đường đường chính chính ngồi trên bàn ăn, thậm chí thuận tay đút cậu miếng trứng hấp trong bát sứ mình đang dở.

Hàm Quân lần này cũng không lên tiếng hoà giải, hắn nhìn chằm chằm Sở Ngự Hành và Trác Trà, mang theo ý đánh giá không hề che giấu, sau đó lại chậc lưỡi một tiếng nói:

"Mày định kết hôn với cậu ấy sao?"

Sở Ngự Hành đương nhiên hiểu từ "kết hôn" ở đây có nghĩa gì.

"Đúng vậy, tao sẽ kết hôn với em ấy"

Tề Trấn Hy vốn im lặng từ đầu, lúc này cũng có chút bất ngờ:

"Nhà mày..."

"Cha tao không phản đối, ý kiến của người khác không quan trọng"

"Mày sẽ hối hận"

Trác Trà trốn trong lòng ngực Sở Ngự Hành, cậu không biết ai nói câu vừa rồi, cũng chẳng hiểu được bản thân có phải là gánh nặng đối với phu chủ hay không. Thế giới này quá phức tạp, Trác Trà nghĩ rằng tốt nhất mình vẫn ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông này là đủ.

Món cá thơm ngon cũng chỉ đủ no lửng bụng, Trác Trà xem xong một bộ phim hoạt hình thì bụng nhỏ đã bắt đầu kêu đói.

Cậu đang nằm trên giường, mặt gương đối diện đã biến thành một cái tivi siêu lớn, lúc này nó đang phát nhạc đệm sau khi phim kết thúc.

Cách giường không xa là Sở Ngự Hành đang ngồi trên sô pha cùng với một cái laptop, hắn chăm chú làm việc, dù là ngày nghỉ cũng chẳng thảnh thơi.

Trác Trà nhìn Sở Ngự Hành mấy giây nhưng lại như bị thôi miên mà lăn xuồng giường, bò đến gần phu chủ.

Sở Ngự Hành lúc đầu còn tưởng cậu lăn té, vừa đưa mắt nhìn qua đã thấy Trác Trà háo hức bò tới chỗ mình.

Hắn buông tay khỏi bàn phím, ngã người ra sau ghế, vương chân xoa xoa đầu vị hôn phu bé nhỏ:

"Làm sao? N*ng l*n à?"

Trác Trà hai má ửng đỏ, không dám lắc đầu vì sợ chân phu chủ rơi xuống. Cậu thấp thỏm:

"Em có chút đói, em có thể ăn một ít vụn bánh có được không ạ?"

Trên bàn có một ít bánh tráng miệng, Sở Ngự Hành vẫn chưa đυ.ng đến, bánh vẫn còn nguyên, vụn bánh mà Trác Trà nói thực chất là dừa sấy khô mà đầu bếp cố ý bỏ vào trang trí.

Sở Ngự Hành bỗng nhiên nhận ra mình rất ít cho Trác Trà ăn bánh ngọt, vì bản thân hắn không thích ăn nên trong nhà cũng không có.

Hắn nhịp nhịp mấy ngón tay trên sô pha, Trác Trà hiểu ý bò lên trên.

Sau đó, cậu được hắn ôm vào lòng, khuyên v* được tháo xuống. Núm v* đã giảm sưng khá nhiều, nhưng vẫn đỏ rục.

Sở Ngự Hành kẹp lấy đầu v* vểnh cao của cậu nắn bóp. V* nhỏ rỉ ra một chút sữa, chỉ một xíu, Trác Trà còn chẳng kịp nhận ra, thì Sở Ngự Hành đã hài lòng hôn nó một cái.

So với các song tính đã dùng thuốc thì cậu chẳng khác gì không có sữa, nhưng Sở Ngự Hành cảm thấy khá ổn, hắn không muốn biến cậu thành phụ nữ, cũng chẳng ham thích gì mấy song tính ngực bự biết phun sữa như bò cái.

Cứ thế này, về sau có em bé, ra nhiều sữa hơn một chút, là đã đạt chỉ tiêu.

"Muốn ăn bánh ngọt có đúng không? Cho em ăn, mấy ngày tôi đi công tác sẽ có mấy chị đến khám sức khỏe thường niên cho em, em phải ngoan, có biết không?"

"Không phải hôm trước em mới...?"

"Đó là kiểm tra hàng tháng, đây là kiểm tra hàng năm"

Nhìn thấy ánh mắt không vui của Sở Ngự Hành cậu ngoan ngoãn sửa lời:

"Dạ, em biết rồi ạ"

Hôm trước là khám sức khỏe tổng quát để kê đơn thuốc sinh sữa, lần này Sở Ngự Hành muốn khám sức khỏe tổng quát để làm thủ tục kết hôn với Trác Trà. Đợi có em bé rồi chuẩn bị cũng mất khá lâu, Sở Ngự Hành không muốn phí thêm một chút thời gian nào.