Trứng trong âʍ ɦộ chỉ còn lại ba cái, nhưng thứ dễ rơi ra đã rơi rồi, phần còn lại thì chen sâu vào trong, hai chân Trác Trà mềm nhũn, cặp đùi trắng nõn vì cố quỳ thẳng mà đôi lúc khẽ run.
Sở Ngự Hành ngồi tựa vào đầu giường, để Trác Trà vùi mặt vào khối cơ bụng cứng rắn của hắn, một tay hắn vuốt đầu Trác Trà như an ủi động vật nhỏ, một tay lại tàn ác lúc mạnh lúc nhẹ nắm lấy đầu v* sưng đỏ chơi đùa.
Đôi mắt Trác Trà ngập ánh nước mơ hồ, đầu v* bị day kéo vừa đau vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có chút ngứa muốn được vuốt ve, nhưng cũng có chút đau, sợ bị chơi hỏng.
Cậu hạ eo, tay vòng ra sau kéo cánh mông mềm mại đầy thịt sáng hai bên, phô bày hai lỗ thịt đầy dụ hoặc. Một nơi thì lấp ló sau hai mép thịt ướt đẫm d*m thủy, nhìn qua như chưa trải sự đời, chỉ có mỗi Sở Ngự Hành biết nơi đó mỗi đêm đều bị hắn mạnh mẽ khai phá, bơm vào tận cùng không biết bao nhiêu là t*nh d*ch, có khi làm đến độ chỉ biết co thắt theo bản năng. Một nơi thì sưng đỏ, vẫn chưa kép lại nổi, nhìn qua đã biết bị chơi chín, bọt gel hoà cùng dịch thể của giống đực biến cậu không khác gì một con thú cái đang trong kỳ động dục.
Sở Ngự Hành cầm một cây roi da bản lớn, đánh nghe rất vang nhưng thật ra cũng không đau lắm, chỉ để lại một vệt mơ hồ.
Hắn cũng không có ý kiểm soát nhịp độ,
tay vun roi mười phần tùy tiện. Lưng Trác Trà lúc này đã phủ đầy dấu vết đỏ hồng, tuy không đau lắm nhưng vẫn châm chít khó chịu, lại thêm âm thanh hù dọa, mỗi lần roi hạ xuống hai vai cậu đều rụt lại.
Trác Trà cố ý làm ngơ xúc cảm trên lưng, tập trung đẩy trứng ở tận sâu trong âʍ ɦộ ra ngoài. Cửa tử ©υиɠ bị trứng chạm tới cọ sát, trứng vừa trơn vừa mịn, không tàn nhẫn như d*ơng v*t của Sở Ngự Hành, cảm giác không dồn dập chèn áp mà có chút lạ lẫm.
Quả trứng tiếp theo dần dần bị âʍ ɦộ co thắt đẩy ra ngoài. Trứng cùng nước d*m rơi xuống giường, âm thanh không quá rõ, d*m thủy vẫn còn chảy dài từ lỗ nhỏ không khép nổi kia, Trác Trà không nhìn tới nhưng vẫn cảm nhận được bên dưới cậu lầy lội đến độ nào.
Chẳng rõ có phải vì nhiệt độ của máy điều hoà phả xuống hơi thấp hay không mà Trác Trà lại cảm thấy âʍ ɦộ bị thổi có chút lạnh, cậu bất lực muốn đóng lỗ nhỏ lại nhưng cơ thể không nghe lời, nơi đó đỏ ao cứ co bóp rồi lại dãn ra.
Trác Trà sợ mình bị chơi hư, tâm tình có chút phát hoảng.
Sở Ngự Hành không rời mắt khỏi tấm gương đối diện, thấy Trác Trà run rẩy khép dần hai chân, hắn không hài lòng vùng tay cao, một vệt roi đậm màu lắp tức in xuống cặp mông trắng mịn.
"Mở chân ra, sắp đẻ thêm quả nữa rồi đấy, em không muốn đẻ trứng cho tôi xem à?"
Trác Trà lúc này mới tỉnh táo hơn, thì ra cậu không đóng cửa được là vì quả trứng thứ 4 này cũng đã trôi đến mép âʍ ɦộ.
Không hiểu sao Trác Trà cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người cậu đỏ bừng, mắt rớm đầy nước.
Sở Ngự Hành nắm lấy gáy Trà Trà đè đầu cậu xuống hạ bộ mình.
"Ngậm vào"
Trác Trà nào dám không nghe, cậu tạm thời thả lỏng âʍ ɦộ một chút, thuận theo tay Sở Ngự Hành mà vùi xuống bên dưới, hai tay cầm lấy vật nam tính đã cứng rắn từ lâu, nhanh chóng xoa liếʍ vài cái rồi gấp gáp ngậm vào thật sâu.
Sở Ngự Hành hít một hơi, khẽ nheo mắt, khoang miệng Trác Trà vừa ấm nóng, vừa chật hẹp, không biết đêm nay học được ở đâu kỹ năng ăn sâu như thế, hắn thậm chí còn cảm nhận được qυყ đầυ của mình đã tiến vào cuốn họng cậu một đoạn, đội cổ cậu nhô lên thành cốc thủ d*m của riêng hắn, vừa vặn đến lạ.
Thật ra Trác Trà vẫn không thể ngậm hết, bên ngoài còn một đoạn, cậu đành dùng tay vuốt ve.
"Chát"
Roi rơi xuống thắt lưng Trác Trà, buộc cậu phải hạ eo thật thấp, mông cong lên cao, lỗ nhỏ trước gương càng quyến rũ.
Giọng của Sở Ngự Hành cũng đã tràn ngập du͙© vọиɠ:
"Không được lười biếng"
Trác Trà dồn sức xuống phía dưới, nhưng trứng chỉ ra được phần đầu rồi lại chui vào, phần vì trứng nhỏ và trơn, phần vì sức Trác Trà kém, cậu nín thở đẩy ra một chút lại phải hít sâu vào thả lỏng, nên mãi một lúc cũng không sinh được trứng.
"Em còn 10 phút"
Sở Ngự Hành lạnh lùng thông báo.
Nước mắt Trác Trà như mưa đầu hạ, chưa kịp chuẩn bị đã chảy rào xuống, cậu sợ phu chủ tức giận nên vừa nén nước mặt vừa ra sức ngậm d*ơng v*t trong miệng vào càng sâu. Cậu biết mình không thể đẻ trứng kịp, cậu cũng không có gì để cầu Sở Ngự Hành thương sót lần hai, ngoài cơ thể của chính mình.
Sở Ngự Hành cũng đoán được Trác Trà không làm nổi, hắn ngồi thẳng người, vói tay ra sau Trác Trà sờ sờ quanh mép âʍ ɦộ, sau đó đâm hai ngón tay vào trong, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu bới móc, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, vách thịt càng cố co chặt thì càng bị hành hạ đến mềm ra.
Trác Trà chỉ khẽ rên vài tiếng, hai vai căng cứng cố giữ vững thân mình, cậu chẳng dám khép chân nhưng không biết từ khi nào hai gối đã chạm vào nhau, cảm giác bên dưới cũng không rõ là sung sướиɠ hay thống khổ, âʍ ɦộ bị chơi đùa ác ý lại d*m đ*ng đạt cao trào.
Trác Trà đạt cao trào vẫn không nhả d*ơng v*t trong miệng, tuy nhiên lưỡi không còn biết động, cổ họng không còn biết co bóp lấy lòng, vì thế Sở Ngự Hành cũng không chút lưu luyến rút ra.
Trác Trà ngẩng đầu, đôi mắt mê mang nhìn theo d*ơng v*t vừa rời đi, không phải là luyến tiếc cũng không phải là mừng rỡ, nếu phải miêu tả thì chắc là ngơ ngác.
Sở Ngự Hành cuối cùng cùng dừng lại, hắn quấy nát bên trong Trác Trà gần năm phút, thành công giúp Trác Trà sinh thêm một quả trứng.
Vẫn còn một quả nhưng Trác Trà đã rã rời nằm bẹp trên giường, phía dưới vẫn còn đang phun nước.
Sở Ngự Hành nắm tóc Trác Trà kéo đầu cậu lên, bắt cậu nhìn vào mình, tay còn lại thì xoa xoa gậy thịt nhỏ còn đang mềm của cậu.
"Còn một quả bên trong, em tự lấy ra đi"
Trác Trà bị lật ngửa lại, hai chân mở rộng, lộ ra hai lỗ thịt sưng đỏ, nước d*m dưới ánh đèn làm nơi đó được phủ một lớp bóng loáng đầy mị hoặc.
Quả trứng cuối cùng ở tận cửa tử ©υиɠ, Trác Trà cố sức co thắt âʍ ɦộ một hồi cũng chỉ có thể làm nó di chuyển chút ít, ngược lại lỗ nhỏ đóng mở phun đầy d*m thủy.
Sở Ngự Hành giúp cậu tách cánh hoa mềm mại sang hai lên rồi trầm giọng ra lệnh.
"Đưa ba ngón tay của em vào lấy ra đi"
Mấy ngón tay mảnh khảnh dè dặt từ từ nhét vào lỗ thịt, nơi đó lập tức xiết lấy vật xâm phạm, chẳng ngoài dự đoán của cậu, nơi đó quả nhiên đã ướt đẫm.
Tay Trác Trà cũng nhỏ, ba ngón tay đi vào cùng lúc cũng không thành vấn đề, chỉ là tự mình kiểm soát nhịp độ vẫn khiến Trác Trà khá hoang mang, cậu nhíu chặt mày, lấy can đảm bắt đầu cử động lung tung mấy ngón tay bên trong.
Vách thịt ẩm ướt không chịu nghe lời, cứ co bóp, nghiền ép, nhưng chỉ cần nặng tay với nó, thì tay chân Trác Trà sẽ bị rút hết sức lực, bên trong trống rỗng, nhộn nhạo, vừa tê xót lại vừa ngứa ngáy.
Ngón tay cậu ngắn quá, không chạm tới trứng, Trác Trà phải một mặt tự đào móc âʍ ɦộ, một mặt tự lấy sức đẩy trứng ra.
Trứng đã dính đầy nước d*m nên rất trơn, nhiều lần cậu chạm tới cũng chỉ bất lực đẩy nó vào sâu hơn, không thể lôi ra được.
Sở Ngự Hành nhìn một lúc cũng cố chen hai ngón tay vào cái lỗ tham ăn kia, cùng Trác Trà làm loạn bên trong để giúp cậu lấy trứng.
Năm ngón tay cùng một quả trứng hành hạ âʍ ɦộ xinh đẹp đến bất kham, banh mở nó căng tròn, mỗi lần cử động đến nghe rõ tiếng nước hoà cùng tiếng rêи ɾỉ đầy kiềm chế.
Nhiều lần Trác Trà không nhịn được khẽ nảy hông lung tung đều bị Sở Ngự Hành nhẹ nhàng kéo về đè lại bắt cậu thừa nhận.
"Em rút một ngón tay của em ra tôi sẽ thay em nhét một ngón tay của tôi vào"
Tay của Sở Ngự Hành đương nhiên lớn hơn của song tính như Trác Trà nhiều, hắn chơi cũng tàn nhẫn hơn cậu, để hắn đưa 5 ngón tay vào thì hắn chắc chắn sẽ nhét cả bàn tay vào trong, Trác Trà nghĩ thôi đã sợ đến phát khóc, cậu cố lắm cũng nhất quyết giữ được một ngón không rời đi.
Đến khi thành công lấy quả trứng cuối cùng, cậu chẳng còn sức quằn quại, chỉ có thể yên lặng nhìn Sở Ngự Hành cầm d*ơng v*t chuẩn bị cho đợt làʍ t̠ìиɦ mới.
"L*n của em rộng quá rồi, nằm sấp lại tôi muốn đ* lỗ phía sau"