Thời Hoan

Chương 11

Lần đầu tiên được Sở Ngự Hành mang đi gặp bạn hắn, Trác Trà rất căng thẳng, đến cả bò ra xe cùng không vững, loạng choạng sắp té đến mấy lần.

Sau cùng để không chậm trễ thời gian thì Sở Ngự Hành đã bế cậu nhét vào trong xe.

Sở Ngự Hành lái xe, Trác Trà ngồi dưới ghế lái, cậu tựa đầu vào chân Sở Ngự Hành ngẩn đầu nhìn ra ngoài đường.

Bên ngoài ngập tràn ánh đèn lấp lánh, xe và người nô nức, âm thanh có chút ồn ào, trời lại vừa tạnh mưa, Sở Ngự Hành mở cửa kính xuống, không khí mát mẻ tràn vào trong, làm cả người khoan khoái.

Dừng đèn đỏ, Sở Ngự Hành rút một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi sâu, sau đó mới cúi người nhìn Trác Trà đang ngây ngốc, hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hướng lên trên, sau đó xoa xoa đầu Trác Trà hỏi:

"Có từng đi chơi khuya như thế này chưa?"

Trác Trà lắc đầu:

"Em chỉ từng đi dự các buổi tiệc đêm"

Đèn vừa chuyển xanh, xe phía sau đã bấm còi hối thúc, Sở Ngự Hành rít thêm một hơi thuốc, sau đó mới bắt đầu chạy lên.

"Chắc cũng chưa mặc thành bộ dáng này ra ngoài bao giờ nhỉ?"

Trác Trà đỏ mặt:

"Dạ chưa ạ"

Sở Ngự Hành đánh tay lái qua trái, chạy vào một con đường vắng xe hơn.

"Sẽ quen thôi, sau này đại đa số thời gian khi ra ngoài cùng tôi đều như thế"

Có một chàng trai chạy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, chạy vụt lên sóng vai với xe của Sở Ngự Hành, hắn bấm chuông hai cái, khi Sở Ngự Hình nhìn qua thì cười tươi hỏi:

"Bé đáng yêu của anh mua ở đâu thế?"

Sở Ngự Hành nhìn qua Trác Trà, thấy cậu đang rúc vào chân mình trốn thì cũng mỉm cười trả lời:

"Là vị hôn phu trong nhà tìm cho"

Trác Trà vốn nghĩ gặp bạn Sở Ngự Hành thì sẽ đến các quán bar, clup, nơi tụ tập ăn chơi của các vị thiếu gia nhiều tiền, hoặc chí ít là những nơi tương tự như thế. Dù sao đi nữa thì chủ nhân của cậu cũng còn rất trẻ, mà nhìn qua cũng không phải dạng hiền lành gì.

Ấy vậy mà Sở Ngự Hành lại dừng xe ở một nhà hàng tương đối sang trọng, hắn cũng không để Trác Trà bò xuống như người khác, mà đưa dây xích bắt Trác Trà ngậm, còn hắn thì bế cậu lên.

Vừa đặt chân xuống đường đã có người chu đáo tiếp đón.

Thấy Trác Trà được Sở Ngự Hành ôm trong lòng cũng chỉ bất ngờ một chút, rồi nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp của mình.

Sở Ngự Hành đưa chìa khóa xe cho người phụ vụ, sải bước tiến vào cửa, vừa đi vừa nói với quản lý đang cúi đầu theo sau bước chân mình:

"Phòng cũ, đã có mấy người?"

Trác Trà lén lút nhìn quanh qua khe áo Sở Ngự Hành, thấy xung quanh có không ít người, cậu biết người mặc đồ giống nhau là nhân viên, còn những người mặc đồ sang trọng là khách.

"Thưa Sở thiếu, Tề thiếu và Hà thiếu đã lên phòng."

Nhà hàng nhưng tầng chệch không có một bàn ăn nào, toàn là quầy chờ và quầy phục vụ.

Trác Trà thấy có một vài song tính giống cậu được chủ phu dắt vào đây, nhưng người ta đều quỳ và bò, chỉ có một mình cậu bị ôm trong lòng.

Trác Trà cũng chỉ như một đứa trẻ, thấy mình không giống người khác liền có chút tủi thân.

Khi Sở Ngự Hành cắt đuôi quản lý, bế Trác Trà vào thang máy, liền sờ sờ mông Trác Trà hỏi:

"Căng thẳng?"

Trác Trà lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu:

"Dạ, có một chút thôi. Nhưng mà em bò không tốt sao, vì sao mọi người đều bò còn em thì không ạ?"

Sở Ngự Hành phì cười, lại đánh mạnh lên hai cánh mông mềm mại kia lần nữa:

"Em còn dám nghĩ mình bò tốt? Là ai bò ra xe mà cũng muốn ngã lên ngã xuống hả?"

Trác Trà nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Sở Ngự Hành nói không sai, trong lòng cậu vì tự trách mà càng thêm khó chịu, giọng có chút nức nở:

"Là do em... Hức... Bây giờ tất cả mọi người đều biết em không bò tốt rồi... Phải làm sao đây? Người ta sẽ nghĩ... Huhu..."

Sở Ngự Hành không chê cậu khóc phiền, mà còn hôn hôn lên má Trác Trà dỗ dành:

"Bò không tốt mà còn được ôm, người ta chỉ hâm mộ em được yêu thương thôi. Đừng lo lắng."

Sở Ngự Hành vừa dứt lời, cửa thang máy đã mở ra.

Bên trong rất rộng, được phủ một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, giữ phòng có một bàn ghế sang trọng, ở đó đã có 3 đang trò chuyện.

Không đúng, là hai người đang trò truyện và một song tính quỳ bên dưới.

Nghe tiếng thang máy, hai bọn họ mới quay đầu nhìn qua, không có đứng lên, cũng không có lời chào hỏi, vừa thấy Sở Ngự Hành đã thì người ngồi bên trái cười lớn:

"Hàm Quân lại tới cuối cùng, hôm nay phải bắt nó trả tiền"

Người ngồi bên phải lại hứng thú với Trác Trà đang được Sở Ngự Hành ôm vào nhiều hơn.

"Mấy tuổi thế?"

"Nhỏ hơn tao 7 tuổi"

Sở Ngự Hành vừa trả lời vừa ngồi xuống ghế cạnh người bên trái, sau đó hắn thả Trả Trà xuống dưới chân mình.

Cả cơ thể Trác Trà vì căng thẳng mà gồng cứng, cậu áp người vào chân Sở Ngự Hành hết mực có thể, bộ dáng vô cùng hoang mang, lo lắng.

Người bên phải tên Hà Yếm Kha, song tính dưới bàn là của hắn, người bên trái là Tề Trấn Hy, cả hai đều là bạn tốt của Sở Ngự Hành, đã quen nhau từ khi còn đi học.

Tề Trấn Hy cầm ly rượu của mình, ngồi nghiêng người nhìn Trác Trà, sau đó hướng đến Sở Ngự Hành cảm thán:

"Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mày thế mà lại mang người đến đây trước tao"

Tề Trấn Hy cũng nuôi không ít mỹ nhân, nhưng mà bọn họ đã có một quy định ngầm với nhau, trừ những buổi ăn chơi phóng túng thì người được đem tới phải là người đặt biệt với họ.

Sở Ngự Hành nở một nụ cười đắc ý, hắn vừa xoa xoa bờ lưng trắng tuyết của Trác Trà an ủi, vừa động viên cậu chào hỏi mọi người:

"Nói cho bọn họ tên của em"

Trác Trà từ nhỏ đã đính hôn, nên trong nhà rất ít khi cho cậu tiếp xúc với người lạ, đi dự tiệc cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi một góc cùng các song tính khác lắc lư.

Nhưng lúc này có Sở Ngự Hành bên cạnh, Trác Trà hít một hơi sâu, lòng thầm nhủ bản thân không được làm Sở Ngự Hành mất mặt, nhất định phải nghe lời, nếu không làm tốt tối nay có thể phải ăn roi thay cơm mất.

"Em tên Trác Trà"

Hà Yếm Kha có chút ngạc nhiên:

"Nhà họ Trác? Mày muốn liên hôn?"

Sở Ngự Hành lắc đầu nói:

"Ừ, nhà họ Trác, nhưng không phải liên hôn, chỉ là tao chờ em ấy có thai thì cưới về thôi"

Hà Yếm Kha chậc lưỡi một cái, đá đá mông song tính của mình:

"Chào thê nô của Ngự Hành đi"

Dù Trác Trà chỉ là vị hôn phu nhưng khi nghe Hà Yếm Kha nói thế hắn cũng không chỉnh sửa. Còn Trác Trà thì đỏ mặt, vừa ngượng ngùng lại vừa hưng phấn.

Cậu là thê nô của Sở Ngự Hành đó.

Trong lúc cậu đang trộm vui vẻ thì trán bị trán người khác đυ.ng nhẹ một cái.

Trác Trà giật mình, rúc vào chân phu chủ, sau đó mới thấp thỏm nhìn người vừa đυ.ng phải mình.

Cậu bạn ấy cũng là một song tính, nếu Trác Trà mang vẻ trẻ con đáng yêu thì cậu ấy lại có phần quyến rũ, đuôi mắt đậm nét phong tình, dưới cổ có xăm một hàng chữ nhỏ, v* thì rất to, không phải to tròn như phụ nữ mà tràn đầy như cơ ngực của đàn ông, chỉ có điều trông nó căng bóng hơn, mềm mại hơn, mịn màng hơn, n*m v* chín rục, to hơn Trà s Trà gấp mấy lần.

Ánh mắt cậu ấy nhìn Trác Trà có chút ý cười thân thiện.

Sở Ngự Hành đẩy đẩy đầu Trác Trà, ra lệnh cho cậu:

"Bò ra chào hỏi cậu ấy đi. Đây là thê nô của Yếm Kha, sau này cậu ấy sẽ là bạn của em"

Trác Trà không có bạn, là ở nhà không cho cậu cơ hội kết giao, mà qua nhà Sở Ngự Hành rồi thì tự do càng bị quản chặt.

Hôm nay nghe mình cũng có bạn giống như những nhân vật trong phim làm Trác Trà có chút bối rối, nhưng dù sao đi nữa cậu cũng không hy vọng tạo ấn tượng xấu cho người bạn mới này.

Trác Trà từ từ bò ra, đỏ mặt ngại ngùng nhỏ giọng:

"Xin chào, mình là Trác Trà"