Nghỉ ở chỗ của Hà Yếm Kha vài hôm, Sở Ngự Hành lại đưa Trác Trà về nhà chính.
Sở Ngự Chính và Hồ Cẩn đã về nước, mỗi tháng Sở Ngự Hành đều đến đây, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đưa Trác Trà về.
Nhà chính Sở gia nằm ở trung tâm thủ đô, nhưng cách xa hoàn toàn với thế giới xô bồ. Từ cổng vào đến cửa nhà phải đi xe hơn năm phút, bên trong trong có vườn hoa, đài phun nước, cây ăn quả. Nhà được chia làm nhiều khu, từ khu của người hầu, giúp việc, bảo vệ, làm vườn,... đến khu cho chó, mèo, chim, cá...
Về nhà chính nên Sở Ngự Hành mặc đồ cho Trác Trà kín đáo hơn mọi khi, Trác Trà có chút không quen nhưng cũng không phản đối.
"Sau này, chúng ta về đây ở, em có muốn không?"
Trác Trà nghe Sở Ngự Hành hỏi mình thì nghĩ một lúc rồi khó hiểu nói:
"Ngài ở đâu em sẽ ở đó mà"
Sở Ngự Hành mỉm cười:
"Ở đâu cũng được à?"
"Dạ"
"Ngoan quá"
Khi họ đến, Sở Ngự Chính đang ở từ đường.
Từ đường của Sở gia chỉ cho phép người họ Sở bước vào, việc dọn dẹp cũng là người máy và người họ Sở tự tay làm.
Sở Ngự Hành bế Trác Trà lên phòng mình, dặn cậu ngoan ngoãn chờ mình, sau đó khóa cửa cẩn thận rồi mới rời đi.
Trà Trà nằm trên giường một lúc bèn tò mò khám phá xung quanh. Phòng của Sở Ngự Hành rất rộng, rộng hơn cả căn phòng ở nhà, nhưng đồ lại không có nhiều, có lẽ là vì hắn không còn ở đây thường xuyên.
"Cạch"
Cửa phòng đột nhiên bị mở, Trác Trà còn tưởng Sở Ngự Hành trở về, nhưng người bước vào phòng lại là một người phụ nữ, bà đã ngoài 40, trên mặt ít nhiều cũng có dấu vết của năm tháng nhưng khí chất vẫn vô cùng cao quý, phụ trang trên người xa hoa, lộng lẫy. Khi còn trẻ, chắc hẳn bà từng là tiểu thư xinh đẹp của một gia đình giàu có.
Trác Trà cảm thấy người phụ nữ này rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra.
Bà ấy đi đến cạnh Trác Trà, thấy cậu muốn đứng dậy thì cầm lấy tay Trác Trà mỉm cười nói:
"Đừng khách sáo, ngồi cùng bác một lúc"
Ngoài Sở Ngự Hành, Trác Trà khá bài xích người khác chạm vào cơ thể cậu, vì thế theo bản năng cậu lập tức muốn rút tay mình về.
Người phụ nữ có lẽ bị bất ngờ, bà khẽ cau mày nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại:
"Đã lâu không gặp, Trà Trà không còn nhớ bác đúng không? Cũng tại Ngự Hành cả, bác nhắc nó mang cháu về nhà chơi biết bao lần rồi mà nó chỉ đáp ứng cho có"
Trác Trà đã biết người trước mặt là ai.
"Dạ, chủ phu bận rộn, có dịp sẽ dẫn cháu về"
"Cháu đừng bênh nó, ai mà không dẫn vị hôn phu về ra mắt lần nào đâu chứ? Cũng đâu phải con mèo con chó chơi qua đường đúng không?"
Trác Trà cúi đầu, người trước mặt lần nào cũng thế, nhưng bà ấy là "mẹ" của Sở Ngự Hành, Trác Trà không thể làm lơ như Hàm Nghê Thi.
"Cháu không biết. Tất cả đều nghe theo ý chủ phu"
"Bác chỉ lo cho cháu. Ngoan như vậy thì sau này sống chung với nữ nhân hay song tính khác đều dễ chịu thiệt thòi lắm đấy"
Thấy Trác Trà im lặng, bà cười càng thêm dịu dàng, rồi lại lần nữa nắm lấy tay Trác Trà, vỗ vỗ lên tay cậu tiếp tục nói:
"Thế này đi, cháu nói giúp Ngự Hành với Nghê Thi... Sau khi con bé mang thai rồi, nó sẽ qua ở với bác, còn với Ngự Hành như cha và ba nhỏ của nó vậy, muốn sống thế nào thì sống thế đấy"
Thật ra với tính cách của Hàm Nghê Thi, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý về nhà bên đây. Bà cũng bất lực với cô cháu gái này, nhưng Hàm gia không có nữ nhân hay song tính khác, mối hôn sự với Sở gia chỉ có thể dành cho nó.
"Chuyện này... Đây là chuyện của phu chủ..."
"Cũng không trông chờ gì cháu khuyên được nó. Nhưng cháu nghĩ xem, Ngự Hành cũng phải có con mà đúng không? Hàm Nghê Thi là tiểu thư Hàm gia, lại cùng Ngự Hành lớn lên, là người phù hợp nhất rồi. Chỉ là lúc trước nó không hiểu chuyện, lại có mâu thuẫn với cháu, vì thế cháu nói với Ngự Hành là cháu tha thứ cho con bé..."
Hàm gia từng đề nghị liên hôn với Sở Ngự Hành. Khi ấy, Hàm Quân đến nói chuyện, Sở Ngự Hành không nhắc đến chuyện hôn sự trước mặt Trác Trà, chỉ hỏi Trác Trà có bỏ qua cho Hàm Nghê Thi không, Trác Trà đã từ chối.
Hàm Quân trở về báo lại, Hàm Nghê Thi còn tức giận đến mức đập vỡ không ít đồ.
"Cháu cũng sinh em bé cho chủ phu "
Nghe Trác Trà nói thế, bà lập tức tỏ vẻ khó hiểu, sau đó cẩn thận hỏi lại Trác Trà:
"Ngự Hành chưa nói với cháu sao? Cháu không thể..."
Tiếng mở cửa vang lên, Sở Ngự Hành thấy "mẹ" ở trong phòng của mình thì trầm giọng quát:
"Cút ra ngoài"
Bà ta khá sợ Sở Ngự Hành. Sở Ngự Chính dung túng hắn, từ nhỏ, ông đã thả hắn làm vương làm tướng trong nhà. Chỉ cần bà không quá đáng, Sở Ngự Chính sẽ không tính toán, nhưng Sở Ngự Hành thì khác, bà đã chịu khổ với hắn không ít.
Bà nhìn Trác Trà, muốn nói thêm cái gì đó, nhưng vì khí thế của Sở Ngự Hành quá đáng sợ, bà chỉ có thể từ bỏ.
Trong phòng chỉ còn lại Sở Ngự Hành và Trác Trà.
Sở Ngự Hành bế Trác Trà lên, cậu tựa vào vai hắn, một lúc sau mới ấm ức nói:
"Bà ấy bắt nạt em"
Sở Ngự Hành đau lòng hôn hôn cậu, rồi nhẹ giọng dỗ dành:
"Tôi biết rồi, bà ta là người xấu"
Bọn họ trong phòng quấn quýt một lúc lâu thì Sở Ngự Hành mới dẫn Trác Trà đi gặp ba nhỏ của hắn.
Ba nhỏ của Sở Ngự Hành tên Hồ Cẩn, thái độ đối với Trác Trà cũng không gọi là yêu thích, nhưng cũng không chán ghét. Tính tình Hồ Cẩn sinh ra đã trầm tĩnh, lạnh nhạt, dưới sự dạy dỗ của Sở Ngự Chính thì trong lòng chỉ tồn tại mỗi mình ông và đứa con trai này của mình, với tất cả những thứ khác, Hồ Cẩn không quá để tâm.
Biết Trác Trà là người Sở Ngự Hành chấp nhận, trước khi cậu rời đi, Hồ Cẩn tặng cho cậu một tấm ảnh.
Là ảnh của Sở Ngự Hành ngày bé.
Sở Ngự Hành khoảng 3 tuổi, ngồi trên bàn làm việc của Sở Ngự Chính, một tay nắm giấy tờ, một tay cầm miếng bánh, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào camera, cười rất tươi, còn có cả đồng tiền nhỏ.
Đứa trẻ do người song tính sinh ra phần lớn đều là con trai và rất giống phu chủ của bọn họ, Trác Trà không kiềm chế được nghĩ đến đứa bé của mình, phải chăng cũng sẽ mang dáng vẻ này?
Trác Trà nhìn si mê nhìn tấm ảnh, làm gì cũng ngẩn người, nhìn đến khi lên giường đi ngủ vẫn nhìn.
Là đồ Hồ Cẩn tặng Trác Trà, vốn dĩ Sở Ngự Hành cũng không định tịch thu, nhưng cậu cứ được đà lấn tới, Sở Ngự Hành lập tức nghĩ có khi hắn đã quá hiền từ.
Trác Trà bất ngờ bị lấy mất tấm ảnh, cả người bỗng trở nên ngơ ngác, cậu đưa tay muốn lấy lại liền bị Sở Ngự Hành bắt lấy. Hắn giữ chặt tay cậu, vươn tay tìm cây roi ở đầu giường.
Trác Trà biết sắp bị đòn liền mau nước mắt thút thít.
"Nhanh lên, mở tay ra"
Trà Trà vừa xòe bàn tay xinh đẹp của mình ra đã ăn ngay hai roi với lực đạo không nhẹ. L*иg bàn tay lập tức đỏ lên, mấy ngón tay khẽ co lại, nhưng cậu không dám nắm tay.
"Muốn cướp đồ trên tay tôi?"
"Chát"
"Chát"
"Chát"
"Em xin lỗi... hức... em xin lỗi"
Lại thêm ba cái, Trác Trà bắt đầu cảm thấy tay của mình hơi nóng lên, thoáng châm chít đau đớn.
Sở Ngự Hành không làm khó Trác Trà, đánh vài roi liền ngừng tay, còn thuận tiện xoa xoa tay cho cậu, đặt xuống bàn tay ấy một nụ hôn.
Trác Trà không đáp lại Sở Ngự Hành, cậu vẫn không ngừng khóc, thậm chí còn khóc nhiều hơn, nước mắt cứ thi nhau đua xuống.
Sở Ngự Hành hiếm khi không hung hăng như thường ngày, hắn ôm Trác Trà, trả tấm ảnh cho cậu rồi dỗ dành:
"Không khóc, cho em này"
Trác Trà thấy tấm ảnh Sở Ngự Hành đưa qua thì mới có chút phản ứng, cậu cầm lấy nó, giấu chặt vào lòng.
Trác Trà vùi đầu vào ngực Sở Ngự Hành, hai vai run lên, nước mắt làm ướt cả l*иg ngực hắn.
Sở Ngự Hành nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng trần của cậu an ủi, chờ cảm xúc Trác Trà ổn định mới khẽ nói:
"Đừng nghe bọn họ nói bừa, chúng ta sẽ có em bé thôi."
Thật ra Trác Trà rất để tâm chuyện này, từ lúc Hàm Nghê Thi nói, cậu đã vài lần thử dò hỏi Sở Ngự Hành, nhưng hắn không muốn trả lời, cậu cũng chẳng dám nhắc lại.
Hôm nay, lại lần nữa nghe được, Trác Trà không hiểu sao bản thân có linh cảm tất cả đều là thật.
"Chủ nhân, ngài sẽ cưới em mà đúng không? Chúng ta sẽ sống với nhau cả đời mà đúng không?"
"Đúng vậy"
"Khi nào chúng ta sẽ kết hôn?"
"Tháng 8"
Trác Trà ôm chặt Sở Ngự Hành, hỏi hắn rất nhiều thứ, từ địa điểm cưới, nghi lễ, món ăn, khách mời,... nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến đứa bé. Sở Ngự Hành kiên nhẫn trả lời từng câu của cậu, đến khi bọn họ sắp ngủ, tưởng chừng câu chuyện ấy đã bị bỏ quên thì Sở Ngự Hành lại kéo Trác Trà ra khỏi l*иg ngực mình, nghiêm túc nói:
"Tin tôi. Chúng ta sẽ có em bé, chỉ là em bé sẽ đến chậm một chút"
"Vậy... em bé bao lâu mới đến?"
Tỉ lệ mang thai của Trác Trà không đến 5%. Việc này đối với người song tính không khác gì một bản án, dù Sở Ngự Hành đã cố gắng chặn hết mọi tin tức, nhưng bệnh viện lớn nhất thủ đô này vẫn trực thuộc Hàm gia, hắn chẳng thể bảo vệ cậu một cách hoàn mỹ.
Sở Ngự Hành không muốn lừa gạt Trác Trà, cũng không nỡ nói thật với cậu.
Hắn hôn lên tóc Trác Trà, chậm rãi trấn an cảm xúc của cậu, trong lòng thầm tính toán chuyện về Hàm gia.
"Có thể là năm năm, cũng có thể là mười năm. Chúng ta cùng nhau đợi có được không?"
"Nếu em bé mãi không đến thì làm sao đây?"
"Không sao cả, em đã là em bé của tôi rồi"