Thời Hoan

Chương 25

Trác Trà bị bỏ lại ngoài sân, không có không có bất kỳ trói buộc nào, Trác Trà ngồi bệch trên cỏ.

Da thịt nhẵn nhụi non mịn bị đầu cỏ đâm vào có chút ngứa ngáy, Trác Trà chẳng hay biết, một nửa linh hồn như bị rút mất, cậu như một con nhạn mù, không có Sở Ngự Hành, không có quy tắc xiềng xích, thoáng chốc tất cả lý do tồn tại cũng chẳng còn.

Trác Trà sau một hồi ngẩn ngơ thì chống tay bò đến cạnh cửa lớn, rõ ràng có thể bước đi nhưng cậu lại không làm vậy.

Trác Trà quỳ trước cửa, khung cảnh vẫn thế, tựa như ngày đầu tiên cậu đến đây, chỉ có khác là cơ thể cậu lúc này ngập tràn dấu vết hoan ái, v* nhỏ treo khuyên lủng lẳng, còn mơ hồ rỉ sữa, âʍ ɦộ bên dưới cũng bị phá trinh, bị bắn đầy, bị chơi nát, vừa sưng vừa dính dính t*nh d*ch.

Trác Trà im lặng quỳ, đầu khẽ cúi xuống, ngoan ngoãn chờ đợi.

Sở Ngự Hành tắm rửa xong liền mở camera, tìm kiếm Trác Trà trong khung hình.

Sở Ngự Hành không thích Trác Trà nghe lời ai ngoài hắn. Cậu đôi lúc đòi hỏi, đôi lúc kiêu ngạo, đôi lúc gắt gỏng, hắn đều có thể châm chước xem đó là tình thú, nhưng vì người ngoài mà thái độ với hắn khiến Sở Ngự Hành phải suy nghĩ phải chăng bản thân quá buông thả cậu rồi không?

Dẫu vậy, hắn cũng không nỡ.

Nhìn Trác Trà không còn sức vẫn cố chấp quỳ nơi đó, hắn chỉ có thể thở dài bế cậu vào.

Vị hôn phu nhỏ này non nớt lắm, đời này số người cậu tiếp xúc có lẽ không quá mười người, ngây ngây ngô ngô, hắn cũng không dạy cậu về thế giới, chuyện hôm nay cũng chẳng thể trách cậu nhỉ? Bé cưng chỉ là bị người ta bắt nạt rồi.

"Trác Trà, em chỉ được nghe tôi, tin tôi, không được phép để tâm ai khác. Thế giới này khắc nghiệt với bọn em, nếu em để tâm đến thế giới, nó sẽ làm em bị thương đấy..."

"... Và dù tôi cũng là một phần của thế giới... Nhưng tôi sẽ bảo vệ em"

Tuy được sinh ra, được dạy dỗ tại thế giới này, nhưng Sở Ngự Hành không xem sự vận hành của thế giới là hiển nhiên, hắn ý thức được thế giới không công bằng, thế giới vô cùng hà khắc với người song tính, với Trác Trà, còn hắn là tầng lớp được ưu ái, là tầng lớp trên đỉnh cao vĩ đại.

Đương nhiên hắn không có bất mãn, không muốn đấu tranh, hắn vẫn ra sức cùng những người ở tầng lớp của mình duy trì trật tự thế giới. Nếu xem thế giới này là một lục địa, các tầng lớp trong xã hội là các tộc dân, thì Trác Trà chính là tù binh của hắn chiếm được.

Hắn không vì cậu mà phản bội dân tộc, hắn hài lòng với chiến thắng của dân tộc mình, hắn chỉ có thể ra sức bảo vệ cậu như bảo vệ tài sản quý giá nhất của mình.

Thấy Trác Trà im lặng nhìn hắn, Sở Ngự Hành xoa xoa má cậu, mỉm cười:

"Em ghét thế giới này lắm nhỉ?... Nhưng tôi thì thích nó... Mà thôi đi, nói cho bé ngốc như em, em cũng không hiểu, em đó, chỉ biết phát d*m và làm bộ đáng thương..."

Trác Trà vừa ăn đau đã quên, cậu bĩu môi phản đối:

"Em hiểu, em hiểu mà. Hiểu một chút... Nhưng em không ghét đâu... Ngài là một phần thế giới này, em cũng là một phần thế giới này mà, sao lại ghét chứ?"

Sở Ngự Hành có chút ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu:

"Em nói đúng"

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chút chuyện hôm đó đã bị Trác Trà bỏ ra sau đầu.

Năm mới sắp đến, cậu bận rộn trang trí nhà cửa.

Sở Ngự Hành không có ý kiến gì, mặc Trác Trà bày vẽ ngôi nhà của hai người thành khu vui chơi.

Trước đó Sở Ngự Hành bận đến mức Trác Trà còn cảm thấy nhớ hắn dù cả hai sống cùng nhau.

Có một tối, Trác Trác ngủ không yên bèn rời giường pha cà phê mang qua thư phòng, cậu vô tình nhìn thấy Sở Ngư Hành ngủ gục trên bàn làm việc. Bên cạnh, giấy tờ vẫn còn ngổn ngang, máy tính vẫn còn sáng, tại một góc màn hình Trác Trà không nhìn tới là camera trong phòng ngủ, nhưng trên giường lúc này chỉ còn chăn với gối.

Chủ nhân của cậu tự chủ rất cao, ngài kiểm soát bản thân vô cùng tốt, hôm nay chắc chắn đã rất mệt mỏi rồi.

Trác Trà bỗng nhiên cảm thấy mình có chút ghét bỏ thế giới này.

Trác Trà luôn biết những viên đá lấp lánh, những phụ kiện xinh đẹp trên người cậu phải dùng rất rất nhiều tiền để mua, là thứ mà các gia đình phổ thông cả đời cũng đừng mơ tới. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên, cậu cảm thấy chúng quý giá, đắt đỏ đến nhường nào.

Cũng may là Sở Ngự Hành chỉ bận rộn hai tuần liền, cuối cùng hắn cũng kết thúc công việc của năm trước 14 ngày, hắn không cần đến công ty nữa.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Sở Ngự Hành gần như chỉ dành để ngủ.

Hắn đeo cho Trác Trà một chiếc vòng cổ, dây xích được mắc vào chân giường, cậu chỉ có thể bò trong phạm vi cố định. Sở Ngự Hành còn tâm lý đem về hai bộ mô hình cho Trác Trà ghép, lo lắng cậu không thích nên mua thêm giấy và màu để cậu vẽ vời.

Trác Trà thích mô hình hơn, nhưng cậu ghép cả ngày cũng không xong, đến hôm sau còn phải nhờ Sở Ngự Hành giúp mới hoàn thành.

"Chủ nhân ơi, em muốn ghép mô hình giống ngài"

"Hửm? Mô hình giống tôi à? Sao không có em? Mô hình tôi đ* em được không?"

Trác Trà vẫn gối đầu dưới chân Sở Ngự Hành nhưng tâm thì không thuận:

"Không có em, ngài mới giống siêu anh hùng, em không phải"

Sở Ngự Hành mua mô hình sẽ cố ý chọn những nhân vật Trác Trà thường xem trên ti vi, nên Trác Trà vẫn luôn nghĩ chỉ có những người tuyệt vời như thế mới có mô hình.

Sở Ngự Hành cũng không buồn giải thích:

"Chỉ cần tôi muốn thì em cũng là siêu anh hùng. Chúng ta sẽ có mô hình giống chúng ta"

Trác Trà vô cùng nghi hoặc:

"Em là anh hùng ư? Em đã làm gì đâu chứ?"

"Em dùng l*n nhỏ bắt lấy quái vật đấy"

Mặt Trác Trà thoáng cái đỏ bừng, cậu bĩu môi lầm bầm:

"Đã bắt được đâu, còn bị đánh cho tơi tả"

Sở Ngự Hành cười lớn, vỗ một cái vang dội lên mông Trác Trà, thích cảm giác mềm mại trên tay còn nắn bóp mấy cái:

"Nhưng em có nổ lực, ghi nhận cho em"

Không nghe Trác Trà trả lời, Sở Ngự Hành áp lên người cậu, kề bên tai cậu thì thầm:

"Chúng ta đại chiến một trận, em thắng thì chắc chắn sẽ có mô hình của tôi và em"

Trác Trà động lòng.

Mô hình cậu và chủ nhân cùng nhau...

"Như thế nào mới được tính là thắng ạ?"

Sở Ngự Hành ấy thế mà lập tức trở mặt, hắn tát lên mặt Trác Trà một cái, lực đạo vừa phải, thấy không cân xứng thì lại tát luôn bên má còn lại.

Trác Trà không dám tránh né hay che chắn, cậu sợ sệt nắm chặt một góc áo của hắn.

Sở Ngự Hành nâng cằm Trác Trà lên, buộc cậu nhìn vào mắt mình, sau đó nghiêm túc nói:

"Em chỉ được quỳ dưới chân tôi. Hiểu không?"

Trác Trà gật đầu như gà mổ thóc để chứng minh mình thật sự hiểu rồi:

"Dạ vâng, em hiểu rồi"

Sở Ngự Hành hài lòng, dịu dàng hôn hôn lên một bên mặt Trác Trà như an ủi:

"Nói lại, em có thể chiến thắng tôi không?"

Sở Ngự Hành đang thử Trác Trà, thử xem cậu học trò của mình đã thật sự hiểu bài chưa.

"Dạ, không có thắng, cũng không có thua, em sẽ mãi mãi ở dưới chân ngài, không có đấu tranh, không có phản kháng"

Sở Ngự Hành nhìn Trác Trà một cách tán thưởng, rồi hắn vuốt ve mái tóc hơi dài của Trác Trà.

"Ngoan"

Đúng vậy, em không thua và tôi cũng không phải người chiến thắng.