"Ôi, đây không phải là thiếu gia họ Trác hay sao?"
Trác Trà đúng là chưa qua cửa Sở gia.
Cậu ngẩng đầu người con gái trước mặt mình một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Hàm Nghê Thi cảm giác như bị khinh thường. Cô ta bấm chặt lòng bàn tay, cố bình tĩnh mà tiếp tục kề sát tay Trác Trà nhỏ giọng châm chọc:
"Xem kìa, nhìn tôi lâu một chút cũng không dám nhỉ? Cũng tự biết bản thân mình hèn mọn, là một món đồ không xài được, chỉ biết vướng chân anh Ngự Hành."
Trác Trà bị chửi đến ngơ ngác, suốt ngày chỉ quanh quẩn dưới chân Sở Ngự Hành, những câu nói dài nhiều lúc còn phải tách ngắn ra nói, làm sao mà phản bác nổi Hàm Nghê Thi.
Cậu mím môi, ậm ừ một lúc mới tức giận mắng một câu:
"Đồ xấu xa"
Hàm Nghê Thi nhếch miệng cười khinh.
"Có xấu xa cũng không vô dụng. Nếu cái bụng của tôi không biết cố gắng như cậu, tôi đã chết quắt đi cho xong. Sống mà không cảm thấy nhục nhã hay sao?"
Trác Trà không hiểu rõ Hàm Nghê Thi nói gì, chỉ biết cô đang ức hϊếp mình, cậu không biết nói lời thô tục, mấy từ thô tục đối với Trác Trà đều là những chữ ngọt ngào lấy lòng phu chủ, Trác Trà tức đến mức hai má cũng đỏ lên, cậu hung dữ nói:
"Tôi sẽ nói với phu chủ cô bắt nạt tôi"
Hàm Nghê Thi nghe Trác Trà gọi Sở Ngự Hành là "phu chủ" trong lòng tất nhiên không thoải mái, nhưng bên ngoài cô vẫn vẻ điềm nhiên, cô đứng thẳng lên, vương tay rót rót một cốc nước cho Trác Trà, cười nói:
"Cậu bình tĩnh nào, sự thật là sự thật, đừng nóng giận. Bây giờ, người được cưới qua cửa chưa hẳn là cậu"
Trác Trà tất nhiên không uống nước do người lạ đưa. Cậu tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, bỏ mặc Hàm Nghê Thi một bên.
Hàm Nghê Thi không chịu rời đi mà còn đứng đó nói nhăn nói cuội một hồi. Toàn tập bị Trác Trà lơ đẹp, cô cũng chẳng thể làm gì được cậu, cuối cùng cũng tự chọc mình tức giận, thấp giọng mắng hai từ "trơ trẽn" rồi vùng vằng bỏ đi.
Trác Trà nghe tiếng bước chân Hàm Nghê Thi xa dần mới thở một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn theo xác nhận, cậu không thật sự làm lơ như vẻ bề ngoài, bên tai cậu vẫn còn văng vẳng mấy lời của cô ta.
"Tình nhân bên ngoài của anh Ngự Hành đã mang thai rồi, nếu nói cưới vào cửa thì cũng phải cưới cậu ta trước, không đến lượt cậu mở miệng ra gọi "chủ phu" đâu. Hà Trách biết điều hơn, còn biết tìm tôi, còn cậu kìa, đợi đến khi anh Ngự Hành cưới tôi, cậu đừng mong sống yên"
Chẳng biết Hàm Nghê Thi lấy đâu ra phần tự tin này.
Trác Trà chấp nhận được Sở Ngự Hành nuôi tình nhân khác bên ngoài... Không đúng, phải nói là "cậu chỉ có thể chấp nhận Sở Ngự Hành nuôi tình nhân"
Cậu là vị hôn phu của hắn... cho dù cậu có được cưới vào cửa đi nữa thì nếu Sở Ngự Hành nuôi tình nhân bên ngoài, không dẫn về nhà thì cậu cũng không thể hỏi một câu.
Nhưng nếu thật sự người nọ có em bé trước...
Không đâu, chủ nhân sẽ không làm thế...
Chủ phu sẽ không tàn nhẫn với cậu như vậy.
Gần đây, chủ nhân còn bắt đầu chuẩn bị cưới cậu vào cửa, dù hơi gấp gáp một chút, cậu còn chưa có thai...
Trác Trà bỗng nhiên nghĩ tới nếu Sở Ngự Hành không tàn nhẫn với cậu, cưới cậu về, rồi ôm một đứa bé của người khác đến, bảo cậu hãy xem nó như con của bọn họ, cậu phải làm sao đây?
Hôm nay Sở Ngự Hành cầm lái, trong xe chỉ có hai người, nhưng Trác Trà không được ngồi ghế phụ, cậu quỳ bò dưới chân chủ nhân của mình, chiếc áo sơ mi mỏng manh vẫn treo trên người nhưng dàng nút áo đã rớt đâu mất hết, qυầи иᏂỏ cũng không biết đã bị vứt ở đâu.
Trác Trà dường như đã quen, ngoan ngoãn chui rút tựa đầu vào chân Sở Ngự Hành, ánh mắt trong veo trộm nhìn hắn.
Sở Ngự Hành thả chậm tốc độ, mắt vẫn nhìn đường nhưng một tay đã buông xuống xoa xoa đầu Trác Trà, tự nhiên hỏi:
"Thế nào? Có chuyện gì sao?"
Trác Trà nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng cậu khô khốc, nên vị ở đầu lưỡi dường như có chút đắng chát.
Trác Trà không khóc, cậu cũng chẳng có lý do gì để khóc, nhưng chẳng hiểu sao l*иg ngực có hơi đau.
"Chủ nhân, sao em vẫn chưa có em bé nhỉ?"
Trước câu hỏi của em bé lớn hỏi về em bé nhỏ, Sở Ngự Hành cũng thoáng im lặng một chút, sau đó hắn cầm lấy gáy Trác Trà đè mặt cậu vào hạ bộ hắn, lười biếng nói:
"Lại phát da^ʍ"
Thường này, Trác Trà chắc chắn sẽ thuận theo chỉ hiệu mà khẩu giao cho Sở Ngự Hành, hôm nay đầu óc lại không được nhanh nhạy lắm.
Sở Ngự Hành tát một cái không mạnh không nhẹ lên mặt cậu, trầm giọng hỏi:
"Thất thần cái gì? Hầu hạ chủ nhân của em mà cũng dám lơ đểnh à?"
L*иg ngực Trác Trà lại đau hơn một chút, như có một cái gai nhỏ đâm tới đâm lui, cậu khó chịu vô cùng, ăn gan hùm mặt gấu không trả lời, không làm nũng cầu xin, nằm im dưới sàn xe không quay đầu nhìn Sở Ngự Hành một cái.
Sở Ngự Hành cau mày.
Ồ, hôm nay còn dám giận dỗi hắn cơ đấy.
Sở Ngự Hành dừng xe cạnh về đường, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Sau khi cúp máy, hắn mới nhìn xuống Trác Trà.
Lúc này, Trác Trà đã bắt đầu biết sợ, cậu ôm lấy chân Sở Ngự Hành, hôn hôn lên giày hắn, cậu không nghe rõ Sở Ngự Hành nói chuyện gì, cũng không hay hắn cúp máy, đến khi bị hắn túm cổ kéo lên mới biết hắn đã nói chuyện xong.
"Đứa bé không phải của tôi"
"Dạ?"
"Tôi cũng không có quan hệ nào với cậu ta"
Sở Ngự Hành cũng không rõ vì sao hắn phải giải thích, tuy nhiên hắn không muốn Trác Trà hiểu lầm mình.
Vị hôn phu của hắn đúng là được chiều sẽ sinh hư mà.
Vì lời ba hoa của người ngoài mà dám dở trò giận dỗi với hắn.
Trác Trà ngơ ngác một lúc mời hiểu Sở Ngự Hành đang nói đến chuyện gì.
Cậu tin không? Đương nhiên là tin.
Sở Ngự Hành không nói dối cậu, cũng không cần thiết nói dối cậu.
"Chủ nhân... em... "
Trà Trà câu được câu không, vừa nói vừa muốn vùi vào người Sở Ngự Hành, trốn tránh ánh mắt đáng sợ của hắn.
Sở Ngự Hành bế Trác Trà lên ghế phụ.
Trác Trà không quen ngồi ghế, lại còn là ghế ngang hàng với Sở Ngự Hành thì càng không quen nổi. Sau khi Sở Ngự Hành tách chân cậu ra, trói chân cậu cố định qua hai bên, bên dưới không có bất cứ thứ gì che đậy, âʍ ɦộ lộ liễu phơi bày, d*ơng v*t nhỏ cũng bị khóa chặt, chiếc áo sơ mi vẫn còn đó nhưng vẫn không che được chỗ nào, ấy thế mà Trác Trà lại cảm thấy có chút cân bằng.
Sở Ngự Hành một tay lái xe, một tay ngang nhiên tìm đến bên dưới của Trác Trà, tách mở âʍ ɦộ xinh đẹp, mạnh bạo nhét hai ngón tay vào mò mẫm.
Xâm phạm đột ngột nên nơi nọ không đủ ẩm ướt, Trác Trà không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, vách thịt vô thức kẹp chặt lại như đang cố gắng ngăn chặn kẻ gian ác.
Sở Ngự Hành không hài lòng, hai ngón tay vừa đưa vào đã càng rỡ quậy phá, tốc độ vừa nhanh, lực đạo vừa mạnh, khiến Trác Trà phát hoảng, không kịp nương theo kɧoáı ©ảʍ dồn dập này. Hai chân bị cố định không thể khép lại, cậu chỉ có thể rêи ɾỉ cầu xin chủ nhân thương xót mà chậm lại, lọt vào tai Sở Ngự Hành chẳng khác nào mấy lời mê sảng, không chút giá trị.
Trác Trà hiểu Sở Ngự Hành sẽ không nương tay, cậu chỉ có thể tự cố gắng thả lỏng lỗ nhỏ, học cách thích nghi. Bên dưới cũng đã quen bạo ngược nên rất nhanh đã ẩm ướt hơn, tiếng nước từ âʍ ɦộ bị ngón tay đâm chọc nghe càng lúc càng vang dội.
"A.... um ... Chủ nhân... Cứu... Cứu em... a... nhanh quá rồi... cứu em với..."
"Xin lỗi... a...em sai rồi... a... Xin lỗi... um Huhu... Em biết lỗi rồi... Em xin lỗi..."
Trác Trà cũng không biết mình rêи ɾỉ cái gì, âʍ ɦộ từ đau xót dần trở nên tê dại, hai đùi trắng noãn run rẩy không ngừng.
Sở Ngự Hành hiểu thân thể Trác Trà trong lòng bàn tay, nhưng hắn cố tình không chạm đến điểm nhạy cảm trong âʍ ɦộ cậu, ra vẻ như một chàng trai chưa hiểu sự đời, vừa hung vừa bạo khám khá lỗ nhỏ này.
Trác Trà hai mắt đã mở dần, toàn thân chỉ còn biết nổ lực co bóp âʍ ɦộ trong vô thức.