Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Phản Công

Chương 36: Hắn thật ngạo kiều (36)

“Lão Mạc muốn để Thẩm Thiệu Minh giúp anh, anh nói như thế nào? Anh đồng ý rồi à?” Cố Thiển Vũ nhìn Tống Tình, nhíu mày hỏi anh ta.

“Sao lại muốn anh ta tham gia vào công việc của tôi?”Ánh mắt Tống Trình mang theo một chút chán ghét: “Tự đi làm nghiên cứu của anh ta đi.”

Thấy Tống Trình từ chối lão Mạc, Cố Thiển Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thật ra Cố Thiển Vũ có thể đoán được với tính cách của Tống Trình thì sẽ từ chối, anh ta đã quen độc lai độc vãng, chắc chắn không muốn hợp tác với người khác.

*Độc lai độc vãng: đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.

Khi trước Tống Trình chọn người máy thông minh giúp anh ta chính là vì anh ta không thích làm thí nghiệm với người ngoài, anh ta không quen có người ngoài ra ra vào vào phòng thí nghiệm của mình.

Điều khiến Cố Thiển Vũ kinh ngạc chính là, lão Mạc lại bị Tống Trình đơn giản khéo léo đuổi đi.

Cố Thiển Vũ đoán lão Mạc này sẽ còn chiêu sau, bọn họ sẽ không để thuốc mới thoát khỏi khống chế của mình, nếu để một mình Tống Trình làm nghiên cứu thì nhất định sẽ thoát khỏi khống chế, cho nên nhất định sẽ xếp Thẩm Thiệu Minh vào phòng thí nghiệm.

Đến nỗi bọn họ vì cái lông gì mà cứ khăng khăng chọn Thẩm Thiệu Minh, Cố Thiển Vũ chỉ có thể nói hào quang vai chính không giải thích được.

Cố Thiển Vũ nói mật khẩu mình đặt cho Tống Trình, ăn bữa trưa xong Tống Trình liền đi làm thí nghiệm nghiên cứu.

Đến buổi tối, “chiêu sau” của lão Mạc cuối cùng cũng tới, Tống Nhạc Âm đã quay lại.

Ăn bữa tối xong Cố Thiển Vũ thúc giục Tống Trình đi ra ngoài hít thở không khí như thường lệ, tuy vị không khí ở vị diện chẳng ra sao, nhưng so với việc buồn bực trong phòng thí nghiệm mỗi ngày thì tốt hơn nhiều.

Sau khi Cố Thiển Vũ bọn họ đi bộ trở về liền thấy Tống Nhạc Âm đang ngồi ở phòng khách.

Thấy Cố Thiển Vũ bọn họ đã về, Tống Nhạc Âm lập tức đứng dậy, ánh mắt cô ta nhìn Tống Trình tràn đầy khó hiểu.

“Anh, sao anh không đồng ý để Thiệu Minh giúp anh chứ? Tình trạng thân thể bây giờ của anh không tốt như vậy, có Thiệu Minh anh ấy có thể giúp anh giảm bớt rất nhiều gánh nặng.” Tống Nhạc Âm tận tình khuyên bảo Tống Trình.

“Anh có người máy, không cần anh ta giúp.” Tống Trình liệt mặt nói.

“Người máy thông minh thật, nhưng nó không phải con người, thành tích của Thiệu Minh ở lĩnh vực sinh học cũng rất cao, có anh ấy hỗ trợ thì thuốc mới nhất định sẽ nghiên cứu ra được rất nhanh.” Tống Nhạc Âm bất đắc dĩ vô cùng nhìn Tống Trình: “Anh, anh đừng giở tính trẻ con ra nữa.”

“Sao lại nói anh giở tính trẻ con?” Tống Trình hơi nhíu mày nhìn Tống Nhạc Âm: “Anh không thích Thẩm Thiệu Minh, sau này em đừng có nhắc đến anh ta nữa, phiền phức.”

Nói xong Tống Trình căng mặt đi về phòng.

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Có cảm giác Tống Trình hơi ghen tị, trước kia Tống Nhạc Âm chính là cưng chiều Tống ba tuổi vô hạn.

Cha mẹ của Tống Trình với Tống Nhạc Âm qua đời rất sớm, hai người bọn họ vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, bây giờ Tống Nhạc Âm lại vì một người ngoài mà nói Tống ba tuổi giở tính trẻ con, điều này khiến Tống ba tuổi có một loại cảm giác bị bỏ rơi.

“Anh.” Tống Nhạc Âm nhìn bóng lưng Tống Trình, vẻ mặt cô ta bất đắc dĩ cùng nôn nóng.

Tống Trình không nói gì, trực tiếp đóng cửa phòng lại.

Thấy Tống Trình đi về phòng, Tống Nhạc Âm nghĩ thế nào cũng không theo vào, cô ta xoay người nhìn Cố Thiển Vũ.

“Cô có thể giúp tôi khuyên nhủ anh được không?” Tống Nhạc Âm nói với Cố Thiển Vũ.

“Không thể.” Cố Thiển Vũ mặt gỗ mở miệng.

Tống Nhạc Âm nhíu mày: “Vì sao chứ?”

“Tôi chỉ là một người chăm sóc, tôi không quản được nhiều như vậy.” Cố Thiển Vũ mặt không biểu cảm nói.

“Cô chăm sóc cho anh tôi lâu như vậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn anh tôi vì nghiên cứu thuốc mới mà suy sụp thân thể hay sao?”

Tống Nhạc Âm động chi dĩ tình: “Tôi biết cô rất có cảm tình với anh tôi, cô giúp tôi khuyên nhủ anh ấy đi.”

*Động chi dĩ tình: trong câu “Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý”. Ý là dùng tình cảm để đi vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.

“Ha ha, chúng tôi chỉ là quan hệ thuê làm, cô suy nghĩ nhiều quá rồi.” Cố Thiển Vũ yếu ớt cười nói.

Nói xong Cố Thiển Vũ cũng đi ngủ luôn.