Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi

Chương 2

Nhưng mà rượu thơm nào sợ ngõ sâu, gần tới lúc kết thúc lịch chiếu, phòng vé đứng chót bảng bắt đầu tăng vọt, thậm chí còn đánh bại một số bộ phim thương mại cùng thời điểm để vững vàng đứng ở vị trí thứ hai rạp chiếu ngày Quốc Khánh.

Năm ngoái bộ phim này còn được đề cử hạng mục “Phim hay nhất” tại Liên hoan phim quốc tế Venice.

Người đẹp mà gia thế còn khủng, chẳng bao lâu sau Tang Ngâm đã bộc lộ tài năng của mình trong giới giải trí, trở thành đạo diễn mới triển vọng nhất.

Sau đó, cô được mời tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập Học viện, tại đây mới quen biết Sở Nhân, người đóng vai thiếu niên ngây thơ Chu Xung bị những tư tưởng mới tác động trong tiết mục《Cơn dông》ở buổi lễ.

Sở Nhân theo đuổi Tang Ngâm, thường xuyên hỏi han ân cần.

Tính đi tính lại thì cả hai đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi.

Sài Khinh Nguyệt nghiêng người, dùng khuỷu tay chống xuống giường, đối mặt với Tang Ngâm: “Anh trai hàng xóm chuyển nhà từ hồi cậu còn bé đã ảnh hưởng đến gu đàn ông của cậu sâu sắc vậy sao? Một trăm tám mươi năm còn chẳng thấy được người, vậy mà cậu còn tìm thế thân của người ta, ngàn năm không đổi gu, không thấy chán à?”

Tang Ngâm lắc lắc ngón trỏ một cách bí hiểm: “Đó gọi là chung tình.”

Sài Khinh Nguyệt lại trợn mắt: “Có cục cứt ý, thay tám trăm tên bạn trai mà xứng với hai chữ chung tình? Bớt mặt dày xíu đi.”

Chiếc điện thoại đặt trên giá vẫn đang tự động phát video, nội dung hài hước kèm tiếng cười kết thúc, sau đó lập tức chuyển sang video tiếp theo.

“Sáng nay, khách sạn Lai Cảnh dưới trướng tập đoàn Hoa Thần nhận được khiếu nại từ phòng của khách. Nhân viên khách sạn dùng thẻ tự tiện xông vào phòng, mưu đồ xâm phạm một nữ khách hàng. Nạn nhân hiện đã báo cảnh sát…”

Bản tin đưa thông tin khách quan và chặt chẽ phát ra từ loa của điện thoại, âm lượng không quá to nhưng đủ để vang vọng khắp căn phòng.

Tang Ngâm vô thức mở mắt ra, cô chợt quên mất là chuyên viên đang đắp mặt nạ cho mình, tinh chất sền sệt chảy vào trong mắt, thần kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức nhăn mặt lại.

chuyên viên thẩm mỹ liên tục xin lỗi, cầm khăn mặt lau sạch sẽ.

Sự chú ý của Sài Khinh Nguyệt đã bị tin tức này thu hút hoàn toàn, cô ấy nằm thẳng lại, ấn mở khu bình luận.

Không có gì ngạc nhiên, toàn bộ là làn sóng chửi rủa.

“Ai mua thuỷ quân à? Thời điểm này mà lại xảy ra một mớ hỗn độn như vậy, ý tưởng này cũng tệ hại quá.”

Vài ngày nữa sẽ có một sự kiện quy mô lớn ở thủ đô, các lãnh đạo tỉnh và thành phố sẽ lên đường đến thủ đô trong vài ngày tới, việc lựa chọn khách sạn chắc chắn là chuyện quan trọng phải được ưu tiên hàng đầu, nếu như lúc này lại xảy ra rắc rối như vậy, thì hình tượng của khách sạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đến kẻ ngốc cũng biết ở bên trong có điều mờ ám.

Nghe Sài Khinh Nguyệt cằn nhằn phẫn nộ, Tang Ngâm lại cảm thấy không liên quan gì tới mình, cô lại nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ.

“Cậu có nghe tớ nói không hả?” Sài Khinh Nguyệt độc thoại một lúc lâu mà không nghe được câu đáp trả, bèn khó chịu tặc lưỡi: “Sao cậu chẳng có xíu phản ứng nào thế?”

“Có phải sản nghiệp nhà tớ đâu mà phản với chả ứng.” Tang Ngâm đặt hai tay trên bụng, hai ngón cái xoay qua xoay lại: "Vả lại, cậu cũng cảm giác được có chỗ nào không đúng mà, làm sao Hoắc Nghiên Hành không biết được? Anh ta có ăn không ngồi rồi đâu.”

Sài Khinh Nguyệt ngẫm lại cũng thấy như vậy, cô ấy là người ngoài cuộc chẳng biết gì, mà đạo hạnh cũng không cao bằng ai.

Sau khi thông suốt, cô ấy quay sang tán thưởng Hoắc Nghiên Hành ở trong video, chậc chậc khen ngợi: “Mặc dù tớ nghe cậu mắng nhiếc Hoắc Nghiên Hành không dưới mười ngàn lần, nhưng mà cái mặt này quả thật là không cần phải bàn cãi.”

Tang Ngâm hừ mũi hai cái, tỏ vẻ khinh bỉ.

Bên trong video, Hoắc Nghiên Hành mặc tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, trên sống mũi cao thẳng có một chiếc kính gọng vàng, cổ áo sơ mi cài chỉnh tề ngay yết hầu, làm cho trí tưởng tượng của người ta bay xa.

Video là một đoạn ngắn được trích ra từ cuộc họp thượng đỉnh, ống kính máy ảnh lướt đến anh, phong thái trăng thanh gió mát của anh nổi bật giữa những tổng giám đốc bụng phệ xung quanh, vô cùng bắt mắt.

Khen thì khen, nhưng Sài Khinh Nguyệt không thích nội dung này, cô ấy nhanh chóng vuốt sang video khác, hai giây sau lại vuốt ngược lại: “Tớ thấy ngoại hình của Hoắc Nghiên Hành cũng hợp gu cậu lắm đấy, quan hệ hai gia đình tốt thế, sao cậu không gọi điện cho anh ta thử đi? Tớ thấy anh ta dư sức bỏ xa Sở Nhân tám trăm con phố.”

“Tớ thà nói chuyện điện thoại với con rùa cũng không gọi cho anh ta.” Tang Ngâm bình thản đáp lời: “Tìm bạn trai chứ không phải tìm ba, cũng không có tìm thầy chủ nhiệm. Khuôn mặt của anh ra là thứ duy nhất tớ ngắm vừa mắt.”