Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 23: Di Phong

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- ---------------------

Cả phủ Nguyệt Lão, đều đã chết cả rồi?

Vậy Vũ Vũ, tiểu muội muội của tôi?

Tôi tìm không ra sự bình tĩnh, kéo ống tay áo tả tơi của thổ địa, liên tục hỏi, vì sao? Vì sao họ phải chết?

Vì sao bản thân tôi còn sống?

Quay ngược dòng thời gian, năm ấy, khi tôi cùng Nguyệt Lão đi dự tiệc mừng trên Thiên giới, ngày hôm đó, chẳng may tiên thú Băng Đãi bị giam trong Ngũ Diên thạch phá tiên trận thoát ra. Phủ Nguyệt Lão nằm trên dải mây nhỏ, thấp hơn Cửu Trùng Thiên ba tầng trời, vô tình bị Băng Đãi thảm sát.

Chúng tiên khi ấy đang vui chơi hưởng lạc, tôi và Nguyệt Lão cũng vui chơi hưởng lạc. Không ai hay biết thảm kịch đẫm máu này.

Tiên thú Băng Đãi nổi danh là hung vật tàn ác, bản tính nó rất thích gϊếŧ người, sẽ cắn xé, cắt phăng đầu nạn nhân bằng chiếc sừng bén nhọn. Tại sao năm đó tôi không hề hay biết, trước khi Băng Đãi đến bên bờ Thiên vực, nhân gia phủ Nguyệt Lão đều đã chết thảm khốc?

Chết không được toàn thây.

Ông trời, ông đã hài lòng chưa? Tước đi hết tất thảy, ông đã hài lòng chưa! Giá như tất cả chỉ là cơn ác mộng, vĩnh viễn không bao giờ thành thực.

Chỉ là cơn ác mộng ấy tôi buộc lòng phải tin…

“Khoan đã! Khi một vùng đất chết, thổ địa thường chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn phải tan biến theo. Tại sao, tại sao ông lại không việc gì?”.

Tôi hỏi dồn dập, như thể hô hấp mình cũng bị cướp mất đi.

Đôi mắt vẩn đυ.c của thổ địa như chứa đựng sương gió, một vệt nước mơ hồ trượt qua đồng tử lão. Tôi thở dốc lùi lại, tay nắm chặt thành quyền: “Nguyệt Lão, kì thực lão chưa chết phải không? Thổ địa, ông nói đi! Nguyệt Lão giờ ở đâu? Năm đó Nguyệt Lão ở lại sau tiệc mừng, lão không thể chết được”. Vũ Vũ của tôi, cũng không thể chết được.

“Tiên đồng, cô làm ơn bình tĩnh, nghe tiểu tiên này đi. Tiếc thay, thời gian còn lại không nhiều nữa. Tịnh Yên, nơi này đợi cô rất lâu rồi”.

Khoan đã, tôi không hiểu gì cả.

“Nguyệt Lão đúng là không có chết. Tuy nhiên, chứng kiến thảm cảnh người thân mình không còn, phủ Nguyệt Lão tan hoang, cô chẳng hay tung tích… ngài ấy đã tự diệt. Nguyệt Lão ra đi rồi”.

Tôi ngồi sụp xuống đất, chỉ biết gục đầu xuống.

“Nhớ năm đó… Nguyệt Lão chọn hy sinh tính mạng, dùng tiên lực để giữ lại chút ít long mạch trên thảm mây đỏ kia. Cô biết đấy, tiên thú Băng Đãi đã làm tổn hại nghiêm trọng đến long mạch, sớm muộn gì phủ Nguyệt Lão cũng thành mảnh đất chết. Cho nên, Nguyệt Lão không đành lòng. Tâm nguyện cuối cùng của ngài muốn cứu vãn lấy chút hơi tàn của chốn địa linh này, cùng nhau cầm cự đến ngày cô trở về, tất cả mới đồng loạt biến mất. Bởi vậy, sinh mệnh ngắn hạn của tiểu tiên là do ngài đổi lấy”.

Tôi thật vô tâm quá, nơi này đang chờ tôi trở về, chờ tôi để từ biệt. Hơn chục năm trên đời, rồi thêm cả trăm năm, vậy mà tôi lại không hề hay biết.

Nguyệt Lão, cho dù đến phút cuối cuộc đời, ân huệ cuối cùng của lão vẫn cố dành cho tôi...

“Nguyệt Lão có căn dặn, dù hy vọng nhỏ nhoi. Ngài ấy nói, nếu sau này Tịnh Yên tiên đồng còn sống… nhất định sẽ quay về”.

“Ngài tin chắc, có ngày cô sẽ về…”.

Tôi không muốn nhớ phủ Nguyệt Lão đã tan biến thế nào.

Khoảnh khắc tòa phủ đệ tan vào trong mây mù, như thể một giấc mộng phù vân, trong đầu tôi trống rỗng. Những ký ức về thuở thiếu thời tràn ngập sắc xuân như nhắc nhở tôi rằng, đây là nhà của tôi, tất cả những con người trong phủ Nguyệt Lão này, những gương mặt bình dị ấy là gia đình của tôi.

Giờ đây, tôi đã không còn nơi để về.

Đảo Bồng Lai vỗ về tôi bằng một trận hoa bay, gió cuộn hoa lê trùng trùng như bão tuyết trắng xóa. Tôi ngồi trên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh non sông, lệ theo gió ướt nhòa.

Là ai tạo nên bức tranh này? Tôi nhớ rất lâu rằng, trước đây, đảo Bồng Lai không hề có hoa lê.

Vài ngày sau, tôi lang thang ở một khu chợ nơi hạ giới. Vũ Vũ và Nguyệt Lão không còn, tôi lại trở về vị trí lúc ban đầu, trở lại làm một yêu hoa không người thân ruột thịt.

Tôi chưa biết mình nên đi đâu cả. Ngay cả Dao Trì vốn dĩ là quê hương của tôi, giờ đây, ấn tượng về nó cũng mờ mịt như khói.

Tôi cứ đi lang thang như vậy, không biết khái niệm của thời gian đã trôi qua thế nào. Khi trời mưa, tôi sẽ dừng chân ở một góc mái đình nào đó, ngắm mưa rơi lộp độp; khi nắng chói chang đổ xuống cả mái đầu, tôi ngồi trên ban công của một tòa tửu lâu gần nhất, chống cằm, chờ đợi thời gian trôi.

Những hỷ nộ ái ố của trần gian sau đó, tôi không còn nhớ rõ. Tôi đã sống một cách mơ hồ, không ý thức, cho đến khi trước mắt mình là một khoảng đêm đen mờ mịt.

Mở mắt ra, tôi thấy Tiểu Chước đang ngồi ngay bên cạnh, nó lấy đôi cánh của chính mình để che mưa cho tôi.

Tiểu Chước thở dài, nói: “Chủ nhân, người có thể đau lòng vì sự ra đi của họ, nhưng chủ nhân còn Tiểu Chước, còn cả thế giới này. Ít ra, người cũng phải lo cho bản thân của mình chứ?”.

Tôi nhìn lên bầu trời u ám, cười nhạt: “Ta ngủ bao lâu rồi?”.

Tiểu Chước mệt mỏi, nói: “Đã tròn hai ngày rồi”. Đôi cánh của nó vẫn còn ướt sũng mưa, trông giống như khoảnh khắc một tiên sứ tuyệt mỹ đang định bay về trời.

Tôi lặng im, không đáp.

Ngủ say một giấc này, tính cách của tôi dường như đã trầm tư đi nhiều. Dù cho tôi không thể trông thấy họ lần nữa, ngay cả trong cơn mơ, họ cũng không trở về bên tôi, nhưng tôi biết Tiểu Chước nói rất phải, tôi phải tiếp tục sống với ý chí của mình.

Sinh mệnh này trải qua kiếp nạn thiên lôi không dễ gì có được. Nếu như tôi bỏ cuộc, có phải đã phí phạm sinh mệnh trong kiếp này hay không?

Tôi ngồi dậy, khẽ vắt tay lên trán, nhẩm tính một hồi lâu. Sau đó lại ngắm nhìn Tiểu Chước. Sủng vật của tôi thấy khó hiểu vô cùng: “Chủ nhân, lại có chuyện gì à?”.

Tôi mỉm cười: “Bây giờ, ngươi sẽ tiếp tục theo ta chứ?”.

Tiểu Chước ngẩn tò te, rồi thản nhiên gật đầu.

Tôi cười dịu dàng bảo với nó: “Vậy thì ngày mai, giờ Mão sẽ tiếp tục lên đường. Trải nghiệm một nơi nào đó tốt lành ở nhân gian”.

***

“Chỗ củi đó ngươi chặt sai cách rồi. Phải khéo léo, chẻ củi làm sao để nó không bị gãy từng mảnh”.

“Cố lên Tiểu Chước, cho ta xem bản lĩnh của ngươi khi ở hình người nào!”.

Tôi ngồi chống cằm bên chiếc bàn gỗ, cổ vũ cho Tiểu Chước đốn củi. Sủng vật của tôi vốn rất lười vận động, nó nhăn mặt vặn vẹo, còn đẩy việc cho tôi.

“Được rồi. Vậy thì để ta làm”, Tiểu Chước nghe thế sung sướиɠ lắm, hai mắt liền sáng rỡ.

Tôi uể oải nhặt chiếc rìu dưới đất. Ngước mắt nhìn đằng tây, mây đen từ đâu đang kéo đến nườm nượp. Bây giờ bỏ công sức đốn củi, chẳng may trời đổ mưa, tất cả số củi đốn được sẽ ướt hết. Chỉ lập một tiên chướng để tránh mưa cho củi thì thật là phí phạm.

Hay là thôi không làm cho khỏe? Nhưng mà Tiểu Chước sẽ bảo tôi kì kèo.

“Coi kìa. Ai đời nam tử hán đại trượng phu như kia, lại để một nữ nhi yếu đuối đốn củi chứ?”.

“Phải đấy! Này cậu kia, cậu có còn đáng mặt nam nhi không? Cháu gái, cháu thật tội nghiệp quá!”.

Tôi hí hửng như mở cờ trong bụng. Hóa ra, có mấy lão nương trong làng đi ngang qua căn nhà của chúng tôi, đang tụ tập bàn tán. Tiểu Chước tím mặt, đành giật lấy cây rìu, điên cuồng đốn hết đống củi vất la liệt ngoài sân.

“Chậm thôi, chậm thôi. Coi chừng vung vào tay ngươi đó”. Tôi nhởn nhơ quan sát, thưởng thức cốc nước nho còn tản hơi nóng hổi.

Thời gian bảy năm này, tôi và Tiểu Chước tạm xa rời nhân thế, dựng một căn nhà nhỏ ven sông, sống như những lê dân bình thường. Dưới nhân gian đây là Nguyệt Chi quốc, đời sống khá yên bình. Không yêu ma, quỷ quái. Không thần tiên bốn bể. Nguyệt Lão và Vũ Vũ cũng không, càng không hề… có chàng.

Tôi ngồi vân vê những đường nét trên chiếc trống nhỏ, lại nhớ đến Vũ Vũ. Nếu như nó còn sống, sẽ thích món đồ chơi này biết bao.

Một ngày đẹp trời, tôi đi dạo ven sông, ngắm nhìn ánh nắng xiên qua chiếc đài nghiên tinh xảo, ánh lên màu xanh ngọc trong suốt. Đây là món đồ tôi thích nhất ở trong phủ Nguyệt Lão, thường xuyên bày biện trong thư phòng của tôi, cũng là kỷ vật duy nhất tôi vẫn còn lưu được bên mình. Tuy nhiên, khoảng thời gian khi còn ở Yêu giới, tôi chỉ dám ngắm nghía một chút, rồi lại cất đi ngay, cũng bởi đám xương xẩu có tính hay trộm vặt.

Bên kia bờ là dãy núi xanh trầm mặc, khúc sông càng trở nên vắng vẻ. Đi đâu cũng chạm mặt rắc rối, một con nhện nước thành tinh hung bạo đánh lén tôi.

Tôi giật mình thảng thốt, có lẽ con nhện không hề biết mình xấu xí ra sao. Điều tôi ngạc nhiên là, dường như nhện tinh này và Thanh Khâu có một mối giao tình khá tệ.

Yêu vật kia lao đến như thiêu thân gặp lửa, toan tóm lấy chân tôi, giận dữ: “Khí tức của thiên hồ? Nhà ngươi đích thị thuộc dòng tộc Thanh Khâu”.

Hai tiếng ‘Thanh Khâu’ như tiếng mõ len lỏi, gõ mạnh vào đầu tôi.

Thiên hồ? Nhện tinh lầm tưởng tôi là một thiên hồ, càng chứng tỏ giống loài của bọn chúng trí óc thua xa loài yêu hoa của tôi. Bị vô cớ chặn đường, tôi phất mạnh tay áo, mím môi tung một cước tự vệ. Ngờ đâu thêm một bầy nhện tinh xông đến, con nào con nấy nước dãi chảy ròng ròng. Tôi túm váy bỏ chạy.

“Mau đuổi theo bắt ả!”.

Lũ nhện nước này bắt nạt người quá đáng! Giá như hồi còn trẻ, tôi chăm chỉ học hỏi thêm thủy pháp đã không thảm vậy rồi.

Tiểu Chước, đã hơn một canh giờ, ngươi đi kiếm ăn sang tận Tây Tạng sao?

Tôi trốn biệt trên ngọn cây cổ thụ, xem ra, có câu ‘ghét của nào, trời trao của nấy’ cũng chẳng sai. Bình sinh, tôi ngán ngẩm nhất giống loài tám chân này, dù chúng là nhện nước, nhìn qua không ghê tởm như đám nhện độc sống trong động Bàn Tơ. Đang định nhắm mắt ngủ một giấc, thì nghe chuyện bàn tán.

Đại loại vẫn là đám nhện nước cho rằng tôi đến từ Thanh Khâu. Hình như, nhền nhện và hồ ly rất ghét nhau thì phải. Hoặc là giữa Thanh Khâu và nhền nhện có thâm thù đặc biệt.

Nhưng mà tôi đâu phải giống loài hồ ly chứ! Tôi bĩu môi, thầm chê bai đủ đường.

Đổi lại, tôi cũng nghe được một chuyện hay quý giá. Tháng sau, Thanh Khâu mở đại lễ, kết giới cũng được mở.

Ngày thường tôi vui mừng chẳng kịp, có nằm mơ cũng không sao ngờ tới. Nghe nói, Thanh Khâu rất hiếm khi mở tiệc, ắt phải là đại sự hay lễ hội rất lớn, cái kết giới cứng đầu đó mới được dịp mở ra.

Vậy thì tôi sẽ tranh thủ đến ngắm chàng một chút, chỉ từ xa cũng được.

Thế nhưng, mọi chuyện không đơn giản như vậy, tôi biết đám yêu định làm gì.

Tổ tiên nhện tinh trước đây từng sống ở Thanh Khâu, nằm trong số đông tạo phản thất bại năm đó bị Hồ tộc trục xuất. Dã tâm không dễ dàng từ bỏ, có lẽ bọn chúng đang tìm cách liên thủ với các loài Yêu tộc khác, bởi đây là cơ hội ngàn năm có một.

Ám sát thái tử Thanh Khâu. Mà thái tử Thanh Khâu - không ai khác ngoài chàng.

***

Tháng sau, tôi cưỡi mây nửa ngày đã đến được Đông Hải.

Không còn Mông Mộc thảo dẫn đường, tôi buộc lòng tin tưởng vào Tiểu Chước. Kết quả, lòng vòng qua hai ngày dài mới tìm được phương hướng, tôi thầm nhủ phải phạt nó thật nặng. Chỉ sợ hai ngày tôi lỡ việc, biết đâu đám yêu tinh đã ra tay hành động?

Thế là tôi bay sát mặt biển, lao đi không suy nghĩ gì nữa.

Trên đường đi, tôi chuẩn bị đủ tư thế đối phó, mường tượng giờ đây Thanh Khâu đang ngập tràn yêu quái, tôi sẽ quyết tâm xông vào để chiến đấu cùng Cục Tuyết. Chẹp, biết đâu chàng sẽ rất cảm động?

Tuy trò tiếp cận này hơi cũ, lại phải hy sinh áo quần đẹp, đầu tóc rối bù xù, nhưng ít ra còn xin được tiếng thơm. Tôi hí hửng tăng tốc, chẳng chốc lát mà tới.

Bao phủ Thanh Khâu là tầng tầng mây khói, tôi đằng vân xuyên qua, liền ngửi thấy thơm lừng mùi hương đồng cỏ nội.

Thanh Khâu lại hùng vĩ, yên bình hơn tôi tưởng…

Chẳng có yêu ma nào.

Tôi đứng ngẩn hồi lâu, lúc sau mới chịu hoàn hồn sau cú mổ đau điếng từ Tiểu Chước. Núi xanh mây trắng, nước biếc êm đềm, thì ra đây chính là Thanh Khâu. Quả nhiên là nơi thế ngoại đào nguyên, chẳng thua chốn Bồng Lai tiên đảo!

Lần đầu đặt chân tới, thần trí tôi lập tức bị mê hoặc.

Thanh Khâu như một viên ngọc quý gieo ngoài khơi Đông Hải. Tôi nhìn thấy đồng cỏ xanh mơn mởn, những búp non còn đọng sương lấp lánh, trên khắp các triền núi, hoa thơm nở tưng bừng như dải lụa mây đào.

Phía chân trời có những chấm đen nhỏ di chuyển như bầy kiến, có lẽ là hồ ly.

Quê hương Cục Tuyết có một con sông khổng lồ rất vĩ đại, dáng sông uốn lượn mềm mại, bao quanh trăm ngọn núi trùng điệp. Đứng trên đỉnh cao nhất có thể chiêm ngưỡng cả Thanh Khâu vạn dặm, mà dãy núi ngút ngàn ấy ngày nay nổi danh là thánh địa Hồ tộc.

Cục Tuyết, chàng đang ở rất gần.

Tôi ôm Tiểu Chước đi tản bộ ven sông, tranh thủ ngắm cảnh xuân. Không gian thoang thoảng hương hoa thơm vừa ngan ngát vừa dịu nhẹ, khiến tâm hồn khách bộ hành cũng dễ chịu khoan khoái. Dường như hương hoa từ trên núi lan tỏa, dường như, Thanh Khâu đang đón chào ai vậy.

“Có lẽ hương hoa đằng kia rồi”. Tôi trỏ vào dãy núi cao nhất, nơi đó có thác nước khổng lồ, mây mờ che kín đỉnh.

Tuy khung cảnh đẹp mê hồn như thế, tôi vẫn cẩn trọng, không đi gần bờ sông. Một lần chạm trán đám yêu tinh nhện nước đã là chuyện kinh dị lắm rồi, biết đâu còn xui xẻo chạm mặt những yêu vật quái thai hơn thế nhiều. Tôi không muốn ngày đầu đến Thanh Khâu đã bị yêu quái đuổi.

Đi được một quãng ngắn, Tiểu Chước đòi tìm chỗ nghỉ chân, đòi được hưởng bóng mát. Tôi gật đầu đồng thuận, đương nhiên phải nghỉ rồi.

“Quên đấy. Người được nghỉ là ta, chứ không phải ngươi đâu”, tôi độ lượng cười nói, quăng Tiểu Chước lên trời: “Mau đi dò la tung tích Cục Tuyết đi!”.

Nửa giờ sau Tiểu Chước trở về, nó bảo khá trùng hợp, chính là ngọn núi tiên cao ngất tôi vừa trỏ. Tuy vậy, tôi vẫn không tin tưởng khả năng của Tiểu Chước cho lắm.

Trông từ xa, đoạn đường có vẻ gần, nhưng đi bộ rồi mới thấy như đi thỉnh Kinh vậy. Chẳng hiểu sao tôi không thể gọi mây được nữa.

Tôi ngẫm nghĩ, tiến tới gần bờ sông. Linh khí nơi này thuần túy và trong lành đến vậy, ắt hẳn thổ địa cai quản sông khá tốt. Rút trong túi vài thỏi bạc trắng, tôi thả xuống làn nước.

“Chủ nhân, người có biết mình đang làm gì không?”. Tiểu Chước kêu inh ỏi: “Thay bằng đút lót lão thổ địa, để tôi bay lên trước, người đi bộ theo sau là được”.

Tôi cười tươi dặn nó: “Nếu ta phải đi bộ một mình, hôm sau sẽ đem ngươi hầm thịt”.

Tiểu Chước đổi thái độ véo von.

Ít lâu sau, từ dưới đáy sông sâu, một con đò lạ nổi lên trên mặt nước. Người lái đò là một nữ nhân tóc trắng mĩ miều như yêu cơ, giống hệt như lời Nguyệt Lão từng mô tả. Haizz… chỉ là một nữ nhân lái đò nho nhỏ, mà Nguyệt Lão cũng tán tỉnh không tha.

Lẽ ra tôi không nên nhắc lão.

“Thế nào, có muốn đi đò không?”.

“Đương nhiên rồi, chủ nhân!”, Tiểu Chước háo hức nhìn nữ nhân lái đò: “Quá đẹp so với quy định chuẩn!”.

Tôi nhìn lại lần nữa, dung mạo nàng ta có thể coi là được.

“Nhưng mà ta lại đổi ý rồi”. Tôi đặt chân lên đò, xoay người rồi ngồi xuống: “Thế này, ngươi bay một mình đi”.

“…”.

Đó là lần đầu tiên, tôi hối hận vì đã trót đi đò.

Từ khi tôi lên đò, nữ nhân tóc trắng chẳng tuôn ra câu nào, nàng ta chỉ lặng lẽ khua chèo đưa khách qua bờ sông. Còn tôi đã hết trò để nghịch, ngồi chống cằm tẻ nhạt.

Đợi mãi nàng ta mới mở miệng, nhưng lại hỏi tôi một câu xa lạ này: “Cô có sợ nước không?”.

Hóa ra, nàng ta im lặng cũng vì bệnh sợ nước. Đã sợ nước còn làm tay đưa đò, thiên hạ này sao lắm người kì cục.

“Sao cô lại hỏi thế?”, tôi lắc đầu cười, “Sao tôi phải sợ nước…”.

Từ ‘chứ’ còn chưa kịp phun ra, bỗng thấy tiếng cười trên không trung vọng đến. Ba cột nước khổng lồ bắn lên trời tung tóe, suýt nhấn chìm con đò. Để lại tôi ngẩn người.

Dưới nước cũng nguy hiểm vậy ư…

Nữ nhân tóc trắng lúc này mới lồm cồm bò dậy.

“Quên mất! Đang định bảo với cô, cuối cùng, lại chậm trễ. Thủy Thần thường xuyên đến Thanh Khâu tìm thái tử điện hạ. Lần nào bay về, cũng phải 'làm' một chút.”

Chính là lão Thủy Thần hám tiền, bóc lột tôi nơi giếng trời - chính lão.

Nhìn xiêm y ướt sũng, tôi ném con cá đang mắc kẹt trên tóc! Thiên giới này mấy ai là bình thường không vậy?

Tiểu Chước chẳng có tội tình gì, thế nhưng tôi mới là chủ nhân. Tôi phạt nó nhịn ăn trưa một bữa, đơn giản chỉ vì không cản tôi đi đò.

Tôi lại chẳng để tâm, suốt đường đi lên núi, thản nhiên giơ đồ ăn chọc nó. Tiểu Chước bực mình lắm, lông vũ vì thế mà bù xù hết cả.

Càng lên cao, hương hoa thơm càng gần.

Tôi đã có cơ hội ghé thăm nhiều núi tiên, mỗi nơi mang một vẻ đẹp riêng, nhưng địa linh nhiều sỏi phát quang nhất có lẽ không đâu bằng nơi này. Cục Tuyết thật khéo chọn, chỉ riêng cả ngọn núi khi đêm xuống sẽ muôn phần huyền ảo.

Bên kia là triền núi, tôi ôm Tiểu Chước đi bộ lêи đỉиɦ dốc. Sương mù tràn ra, đánh thức vài bụi hoa mơ màng.

Gió xuân thổi phấp phới, vài cánh hoa trắng, lá trúc xanh mướt vương vào tay áo tôi.

Tôi ngơ ngẩn mất hồn, chưa từng chứng kiến tiên cảnh nào tuyệt thế.

Giữa màn sương mờ ảo, khói mây phủ biêng biếc, một rừng hoa lê trắng ẩn hiện, phiêu bồng trong gió xuân. Thi thoảng có vài cây hoa lê treo một mảnh lụa đỏ, làm cho tôi không khỏi liên tưởng đến cây Cầu Duyên xưa kia nằm trong phủ Nguyệt Lão. Sắc hoa trắng tinh khôi, muôn tầng hoa lay động, hương thơm thanh nhã kết thành một dòng sông lơ lửng.

Nhưng thơ mộng hơn cả, sự xuất hiện của hai khu rừng mới biến nơi đây thành tiên cảnh hoàn mỹ.

Hoa lê vốn thanh bạch, càng muôn phần tao nhã khi điểm tô cùng trúc. Bên trái rừng hoa lê là một rừng trúc xanh, gió lướt qua cành trúc vi vu, rì rào, thân trúc cùng đung đưa, đung đưa, muôn vàn ngọn trúc xanh va đập, đuổi nhau san sát tới chân trời. Ngay tại nơi bắt đầu rừng trúc, có một chiếc cầu gỗ dốc đứng, chạy sâu tít tắp xuyên qua rừng hoa lê, bắc ngang một khe suối. Nơi tôi đứng tuy xa, khoảng cách ước lượng tầm mười trượng, nhưng đối diện giữa ranh giới tiếp giáp tuyệt đẹp này.

Tự nhiên, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong trí não của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi biết đến Thanh Khâu, lần đầu tiên trong đời, vậy mà tự dưng có cảm giác thế này, đúng là chuyện kì lạ, cũng thật tức cười thay. Nghĩ vậy, liền nhanh chóng quên đi cảm giác mơ hồ kia.

Tôi thầm khen ngợi, thì ra Thanh Khâu có một nơi thần tiên thơ mộng đến như vậy. Đang dạo bước trong rừng hoa lê, chợt nghe thấy thoảng trong gió vẳng đến tiếng đàn cầm.

Tiếng đàn du dương như dòng nước, giai điệu lại da diết, vương sầu…

Tôi rẽ hoa tìm tới, tình cờ chứng kiến một không gian vô tận. Nheo mắt nhìn xa xa, đúng là trên đỉnh núi có thấp thoáng bóng người. Tôi ngỡ ngàng thở nhẹ, chỉ sợ khung cảnh này nhất thời sẽ tan đi, tan vào trong tiếng gió.

Dưới gốc hoa lê nhô ra ngoài đỉnh núi, bên thác nước, có một công tử áo tím nhạt đang tiêu dao gảy đàn.

Chàng gảy đàn giữa biển gió, và một biển hoa bay.

Cục Tuyết, đúng thực là chàng sao…!

Hóa ra, người trong lòng tôi khi chơi đàn lại dịu dàng đến thế. Chiếc cổ cầm màu trắng tinh khôi, sợi tơ đàn lấp lánh, dưới ngón tay thanh mảnh của chàng ngân vang những thanh âm êm ả, trong veo như ngọc mài. Dường như tôi thấy cả thiên sơn vạn thuỷ ẩn hiện trong tiếng đàn tuyệt mĩ, bay bổng, lay động theo từng nốt nhạc lắng đọng mà thanh thoát. Đầu ngón lướt nhẹ trên dây đàn, như đang lướt nhẹ trên sóng nước, phong hoa lại nho nhã, tấu lên khúc nhạc vi vu, trường tận như tiếng gió.

Qua thời gian, trường đoạn dần thay đổi. Khúc nhạc trở nên buồn thê lương, văng vẳng, tựa như lưỡi dao cứa mạnh qua tâm khảm, lại như tiếng oán than nỉ non của kẻ si não lòng.

Tôi thở dài, ngắm nhìn bóng lưng quen thuộc của người kia. Rõ ràng trông rất đẹp, sao giờ đây hiu quạnh, sao giờ cô liêu quá…

Gió thổi l*иg lộng, hoa lê rụng rơi. Tôi vẫn núp sau một tán lá, thưởng thức nốt tiếng đàn. Chợt hay, trên đầu Cục Tuyết có một luồng hắc khí, hiện ra bốn con lệ quỷ.

Vội lao ngay ra cản, nhưng thanh âm của tôi không đến được tai chàng. Tim tôi run bần bật.

Khi móng quỷ sắc nhọn chuẩn bị chụp xuống đầu Cục Tuyết, chớp mắt, tiếng đàn đột nhiên vang réo rắt, sau đó nhanh dồn dập, sắc lẹm như có ma lực róc vào trong màng nhĩ người nghe. Tôi hốt hoảng, thanh âm này quả thật rất đáng sợ. Theo tiếng đàn của chàng, gió ngày một cuồng bạo, ma quái, tôi bị đẩy ngược ra, sa vào một bụi cỏ.

Sau khi gϊếŧ lệ quỷ, chàng nội thương không ít. Lần này sáu con khác lại hung hiểm xông đến, chứng kiến dây cổ cầm nhuốm máu, trái tim tôi như đang bị phanh ra.

Tôi lao thẳng vào bức tường gió ấy. Phút chốc, chỉ thấy đất trời trắng xóa, hoa bay như gió bụi.

Đám lệ quỷ chết hết, riêng tôi chẳng hề hấn chút gì.

Khi tôi vừa mở mắt, toàn thân mình đã bị cuốn bay đến một mỏm đá khác. Thác nước đổ ào ào, dưới thân tôi còn một bộ xiêm y màu tím nhạt.

Mà môi tôi, đang đặt trên vai chàng, tay tôi… đặt ngay nơi hạ thân của chàng!

Ô nhỉ! Biết vậy sờ lâu hơn một chút.

Thấy chàng mở to mắt, ngạc nhiên, tôi vội vàng nhổm dậy, gãi đầu cười hi hi: “Vân Phi à, cái này… cái này… Xin lỗi, là tai nạn mà thôi! Tôi là Tịnh Yên đây, oa, Thanh Khâu đẹp thật nhỉ. Chàng nhận ra tôi chứ?”.

Tôi không biết chàng khè lửa hay không, vụng về lùi ra sau một tẹo.

“Coi chừng ngã”.

Chàng lẳng lặng kéo lấy tay tôi, rất nhanh chiếm tiện nghi của tôi. Gió nhẹ thổi, tôi ngượng ngùng tránh ánh nhìn của chàng.

Tâm trạng tôi lúc này hí hửng chết đi được.

Không để tôi trốn tránh, chàng ghé sát tai tôi. Ngũ quan như hoa như ngọc, giọng điệu ôn nhu nói: “Ta không phải Vân Phi.” Chàng cong môi, nở nụ cười khuynh thành: “Nhưng từ giờ trở đi, nàng! phải! chịu! trách! nhiệm! với! ta!”.

- ---------------------