Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 21: Một trăm năm sau

- -----------------------

Giải trừ khế ước.

Giữa bụi khí mù mịt, mùi máu tươi tanh nồng, khoé môi đó mỉm cười nhìn sủng vật bay đi.

Người đang rơi lạc lõng, chỉ chút ít nữa thôi, thân thể tôi sẽ tan thành tro bụi.

Kiếp người như ngọn nến chóng tàn, không ngờ lại có kết cục thế. Hơn nữa, đây còn là Thiên vực nguy hiểm, nghĩa địa vô danh của Thiên giới, tương truyền hàng năm có biết bao tiên nhân đều bỏ mạng thảm khốc. Người tan xương nát thịt, kẻ bị thiên lôi đốt cháy đến hồn phi phách tán,… trong đó có cả tôi.

Hối hận sao? Có lẽ là nuối tiếc. Nuối tiếc, vì không thể giữ lời hứa cả đời bên tiểu muội Vũ Vũ, không thể tiếp tục bảo hộ Tiểu Chước như một vị chủ nhân. Càng không thể nhìn thấy phủ Nguyệt Lão lần cuối trong ký ức nhạt nhòa.

Càng không thể từ biệt người, và vườn hoa lê kia.

Mây đen vần vũ, gió mưa cắt qua má lạnh buốt. Trên bầu trời hiện ra một lỗ hổng sâu hoắm, từ trong lỗ hổng đáng sợ đó, thiên lôi cuồng bạo như mãng xà hung hãn, đánh thẳng xuống lưng tôi. Hết đợt này cho đến đợt khác, đau đớn dâng trào như sóng cuộn biển gầm, máu trên người cũng đã cạn từ lâu. Những hình ảnh mơ hồ hiện dần ra trước mắt, người ta nói, đau quá sẽ rơi lệ, phải không?

Đột nhiên, tiếng gầm trên không trung dội đến rung chuyển cả đất trời, kế tiếp, từng đạo thiên lôi dồn dập giáng xuống nhanh gấp bội, năm đạo, tám đạo, mười đạo,… uy vũ hơn hẳn đạo trước đó. Da thịt bị róc bong ra từng mảng lớn, một màu tím kì dị đốt cháy cả không khí xung quanh. Thêm một đợt thiên lôi nữa, nóng như một chảo lửa! Làm ơn, tôi bất lực nhìn cơ thể tan ra như bọt biển, muốn hét lên thảm thiết, nhưng cổ họng đã hỏng.

Không… không, không!

Trời xanh hoá vô tình, Tịnh Yên này không phục!

Thiên địa chẳng nhân từ như thế, tôi tiếp tục phải chịu đau đến chết, tới khi nào tan biến hẳn mới thôi.

Ai đó thảng thốt gọi, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Là mơ.

Đây đích thực là mơ.

“Tịnh Yên, cô gặp ác mộng sao?”.

Tử Nhan cầm trên tay một chiếc đầu lâu lớn, bên trong mùi thuốc còn bốc lên nghi ngút. Nàng ta gạt tấm màn chướng ra, lo lắng ngồi xuống đệm. Dang tay dựng thân hình mảnh mai không sức sống của tôi ngồi dậy: “Không sao, chỉ là ác mộng thôi. Cô đừng lo, thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?”.

Mồ hôi thấm ướt áo, bản thân tôi vẫn không khỏi bàng hoàng. Cho đến khi nhìn lên cột trần chạm trổ những hoạ tiết xương trắng, trên ngực là một chiếc chăn gấm đang trùm ấm cơ thể, tôi mới dám khẳng định, hoá ra là ác mộng.

Nhưng không hẳn là mơ, tất cả đều rõ nét và chân thực đến mức… hằng đêm tôi nhắm mắt, thời gian một trăm năm đằng đẵng mới như ngày hôm qua.

Kiếp nạn năm ấy, tôi may mắn thoát chết. Rõ ràng thương tích đầy người, nguyên thần cũng hao hụt một nửa, thế nhưng, đạo thiên lôi cuối cùng mạnh nhất không giáng trúng người tôi mà lại là Băng Đãi. Tiên khí Băng Đãi sau khi chết đã hộ thể cho tôi.

Càng không thể ngờ rằng, tôi bị rơi vào trong địa phận Yêu giới, ngay trước thềm tẩm điện của Bạch Cốt Tinh - Tử Nhan. Trong ánh nhìn loang loáng, tôi thấy Tiểu Chước đang quay lại, sải đôi cánh bên vũng máu đã lênh láng xung quanh. Nó nhìn tôi một hồi.

Thật ngốc, tôi chỉ kịp nghĩ thế rồi mi mắt nặng dần.

Có lẽ vì tò mò mà Tử Nhan cứu tôi, tuy nhiên, do trọng thương quá nặng, tôi phải an dưỡng một thời gian khá dài. Tử Nhan nổi tiếng là Bạch Cốt Tinh gian xảo nhất Yêu giới, không hiểu sao có thể cùng tôi kết thành đôi tri kỷ. Nàng ta ngày ngày bưng thuốc đến giường tôi, còn tâm sự với tôi đủ mọi chuyện thú vị dưới Yêu giới.

Tôi đã ở Yêu giới suốt một trăm năm nay…

“Thuốc hôm nay khá thơm đấy, cô uống thử xem sao”. Tử Nhan chống tay quan sát, bưng chiếc đầu lâu lại cho tôi. Vừa nãy còn lo lắng ra mặt, nhìn qua có vẻ khá hơn rồi, nàng ta gật đầu bảo: “Cố gắng tĩnh dưỡng cho mau khoẻ, sau đó tôi sẽ đưa cô ra ngoài chơi. Đảm bảo cô sẽ thích”.

Nàng ta bảo như vậy, làm tự nhiên trong tâm trí tôi nhớ lại ngày đầu tiên tỉnh dậy, liếc nhìn ra cửa sổ, trầm trồ: “Tôi chưa từng có dịp ngắm nơi nào như thế”.

Tử Nhan nói thêm, lại tự cười thích thú: “Đẹp vậy sao? Chắc tại vì cô lần đầu tới Yêu giới. Dù sao cô cũng là yêu hoa, coi như kết quả được trở về quê hương thật rồi”.

“Chắc thế”. Tôi đón lấy ‘bát thuốc’ của Tử Nhan, rồi thật thà đồng tình: “Chưa thấy nơi nào thiên nhiên tạo hoá lại thất bại như vậy”.

Uống cạn xong bát thuốc, mùi vị bấy lâu của nó vẫn đắng chát không đổi, tôi cảm ơn Tử Nhan. Nhìn chiếc đầu lâu đã sạch bong trên tay, nàng ta hài lòng lắm: “Tốt quá, hiếm khi mới thấy cô chăm uống thuốc như này”. “Đầu lâu? Khốn kiếp, tôi quên mất! Là thói quen lấy đầu lâu làm vật dụng mà thôi, lần sau sẽ đổi bát để cho cô dễ uống”.

Tử Nhan đã nói câu này hơn mười hai lần rồi. Tôi gật đầu đồng ý, nhìn theo cử chỉ nàng ta đang vẫy tay từ biệt: “Coi chừng cái cột trụ”.

Rầm! Quả nhiên mỏng manh thật, xương trên người Tử Nhan rơi vỡ kêu loảng xoảng.

Không sai, cái này đã từng nghe nói qua, tôi mím môi thông cảm. Nhân gian tương truyền rằng, Bạch Cốt Tinh nổi tiếng gian xảo nhất Yêu giới, nhưng lại giữ chức quán quân hay bị bệnh gãy xương.

“Đừng buồn, Tử Nhan”. Tôi ỉu xìu, búng tay nhờ Tiểu Chước giúp đỡ: “Tiểu Chước của tôi rất giỏi xếp hình đấy. Có điều, lần sau, cô nhớ phải dùng keo gắn xương chắc thêm một chút nữa”.

Lại hai tháng trôi qua, sức khoẻ của tôi đã tốt lên rất nhiều.

Bây giờ là thời điểm cuối xuân, khắp Thiên giới và nhân gian đã đến mùa hoa lê. Thế nhưng, ở Yêu giới, ngoại trừ một vòm trời tím lịm ở trên đầu, hoa cỏ cũng vô cùng khan hiếm.

Lại nói, quanh điện của Bạch Cốt Tinh Tử Nhan chủ yếu trồng cỏ và nấm độc, khắp nơi chất đống muôn vàn bộ hài cốt la liệt, xương người và động vật hoang dã nhiều vô số. Thuộc hạ của nàng ta là những bộ xương khô, có nhiệm vụ đi thu thập xương cốt trên hạ giới. Tức là tranh giành cả những cục xương nhỏ với một đám chó mèo, vân vân và vân vân,…

Kể từ khi người bà khuất núi, Tử Nhan ăn không ngồi rồi mãi qua ngày. Cuộc sống rất thanh bình, yên ả, cho đến một ngày kia, đám đạo sĩ kiếm cớ đến động Bạch Cốt Lĩnh gây sự, cứ vài ba hôm lại có một toán người te tua bỏ về. Tình trạng này kéo dài gây phiền phức, suy tính cả trăm phương nghìn kế, cuối cùng, Tử Nhan hào hứng dọn hành lý rời đi, làm chuyến định cư ở Yêu giới.

“Yêu tinh vượt qua một kiếp nạn, tuổi thọ sẽ kéo dài không ít. Mọi chuyện đã ổn rồi. Tịnh Yên, có phải cô rất thích hoa lê phải không? Vậy thì chi bằng sớm mai chúng ta rời Yêu giới, tới nhân gian loài người một chuyến đi”.

Tôi đã nán lại Yêu giới bấy lâu nay, thân thể ít nhiều cũng bị nhiễm yêu khí. Tuy yêu khí trên người tôi chưa thể sánh bằng Tử Nhan được, nhưng khó lòng tự do được như trước. E rằng, có ngày vừa đặt chân lên mây, yêu khí của tôi đã bị người thiên cung phát hiện. Cho dù rất muốn biết tình hình của Vũ Vũ ổn không, phủ Nguyệt Lão ra sao,… cũng chỉ dám trông cậy vào Tiểu Chước.

Ngoài chuyện duy nhất cả phủ Nguyệt Lão đã chuyển đi, Tiểu Chước không khai thác được gì. Tin tức về Cục Tuyết và Thiên Ân lại càng mơ hồ hơn. Có lẽ, chàng cũng chẳng quan tâm tôi còn sống hay không.

Có lẽ đúng như lời Nguyệt Lão, thiên duyên vốn rất khó cưỡng cầu.

Tử Nhan cầm một khúc xương trắng, rảnh rỗi khắc lên vài hoạ tiết: “Nghe nói, hoa lê ở dương gian đang kì nở rộ rất đẹp. Mặc kệ đám đạo sĩ què quặt đi, tôi và cô chỉ lên ấy thưởng hoa”.

Nàng ta tự hào kể thêm nhiều chiến công đối đầu với đạo sĩ, thi thoảng phá lên cười hãnh diện. Đấy là những đạo sĩ bị doạ cho tơi bời. Trái lại, khi phải chịu thua đạo sĩ nào, Tử Nhan sẽ lưu tâm ông ta, để lần sau có dịp chặt xương làm trâm cài.

“Tịnh Yên, còn cô đã gặp đạo sĩ chưa? Cô đối phó với đạo sĩ thế nào?”.

“Cô biết đằng vân chứ?”. Tôi ngắm nghía thành quả điêu khắc của Tử Nhan, vừa xem vừa gật đầu: “Đối phó với đạo sĩ, tự biến mình thành tiên, nhảy lên mây là đủ”.

***

Dương gian luôn tấp nập đông vui, quang cảnh vui tươi này ở Thiên giới lẫn Yêu giới hiếm khi được chiêm ngưỡng.

Rời khỏi cái kết giới tím rịm, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Lần đầu tiên sau khi vừa độ kiếp, tôi nhìn thấy nước trời trên cao xanh vời vợi. Hạ Châu quốc có phong cảnh khá đẹp, những mái nhà đỏ thắm treo đèn l*иg rực rỡ, khu chợ náo nhiệt người qua lại. Phồn hoa nhộn nhịp đánh thức xuân nở rộ muôn nơi.

Người bán kẹo hồ lô quảng cáo rất hấp dẫn, hương kẹo thơm ngậy toả theo gió. Mọi ánh mắt người qua đường đều ngưỡng mộ hướng về hai thiếu nữ đang mua kẹo, một người thanh y(*) mềm mại như sóng biển, một người xiêm y đỏ tía, bí ẩn mà mê mị như đoá hoa hồng bụi.

“Được hai cô nương môi hồng răng trắng mua kẹo, chắc chắn hôm nay lão phu sẽ đắt hàng”.

Ông lão bán kẹo xởi lởi khen, đôi tay chai sạn sắp xếp lại những xiên kẹo trên cọc. Tôi giúp đỡ ông ta một tay, vui vẻ mua thêm một, hai xiên kẹo nữa, cười tươi: “Lão bá khen ngợi quá lời rồi. Nếu nói là xinh đẹp, ở nơi mà tôi sống, giai nhân sắc nước hương trời còn đông như biển vậy”.

Ông lão bán kẹo hơi sửng sốt, đôi tay nhăn nheo đang cầm kẹo chững lại. Chờ bản cô nương đây quay đi thưởng thức xiên kẹo đó, ông ta lắc đầu, than: “Hai cô nương xinh đẹp tuyệt trần như thế này, kết quả, vẫn bị bắt phải chui vào thanh lâu. Thương thay một kiếp hồng nhan lại chóng tàn…”.

Tôi vẫn đứng ăn kẹo, quan sát cảnh chợ xuân nhộn nhịp, lại chia cho Tử Nhan một chiếc.

“Tịnh Yên, cô xem bọn họ bàn tán chuyện gì vậy?”.

Tử Nhan nguýt dài, khó hiểu nhìn đám đông quanh chợ đang xì xào. Tiếng chân người rảo bước dồn dập, ai nấy rỉ tai nhau thì thầm. Chẳng mấy chốc, người này kéo người kia bỏ đi, khu chợ đông người bây giờ đã vắng tanh.

Chỉ còn gió thổi bụi dưới đất xoay vòng.

Tôi ngẩn ngơ, cái này không phải bị phát hiện là yêu tinh rồi chứ?

“A, hai cô nương đừng hiểu nhầm! Thật ra bọn họ rời đi cả, vì nghe nói sắp tới giờ xử trảm một người đó”. Ông lão bán kẹo xua tay giải thích, chợt lắc đầu, cười khổ: “Hồng nhan thì trời xanh đố kị. Ngỡ rằng vốn chỉ có nữ nhân, nhưng suy cho cùng… phận tài hoa có lẽ đều bạc mệnh”.

***

Bên ngoài pháp trường, dân chúng tập trung lại rất đông, chuẩn bị xem đao phủ hành quyết.

Khác với những vụ hành quyết khác, mọi người sẽ tấp nập đổ xô chửi rủa kẻ phạm tội, thế nhưng, hôm nay không khí trầm tĩnh đến khác thường. Thậm chí, trong đám đông còn nghe rõ tiếng chép miệng thương cảm.

Bởi vì giữ long sàng hiện tại là hôn quân Hạ Châu Tĩnh nổi tiếng ăn chơi sa đoạ, đắm chìm trong tửu sắc, từ khi ở ngôi được vài năm, đã gϊếŧ không biết bao trung thần. Còn tử tù trên đài cao kia vốn là một danh hoạ có tiếng, dung mạo phong hoa tuyệt đại không thua gì Phan An. Lời đồn vang xa hàng trăm dặm, hắn vô tình lọt vào mắt xanh của quận chúa đương triều - muội muội Hạ Châu Tĩnh. Tuy nhiên, người kia không khuất phục, lại nhất quyết từ hôn kháng chỉ của hoàng thượng.

Thời gian xử trảm trong năm thường ấn định vào mùa thu hoặc đông, khi tiết trời se sắt, buồn tẻ. Thế nhưng, hoạ sư này ắt hẳn mắc tội danh tày trời, bắt buộc thi hành án ngay vào khoảng cuối xuân, bỏ qua mọi kì hạn.

“Coi kìa, Dương công tử như hoa như ngọc thế kia, lại bị xử tội chết”.

“Nghe nói, bao năm qua, Dương công tử thường xuyên vẽ một nữ tử lạ. Kể từ khi từ hôn với quận chúa, chàng ta không mảy may lo sợ, vẫn ngày ngày ngao du sơn thuỷ để vẽ tranh. Tuy nhiên, chưa ai từng nhìn thấy nữ tử trong tranh đó ngoài đời, mọi người có thấy kì lạ không? Còn nữa, chỉ từ hôn mà vào tội xử trảm, hoàng đế thật tàn bạo!”.

“Ôi, nói về tài năng hội họa của Dương công tử này, kinh thành Hạ Châu có ai ai là chưa nghe đến chứ? Tranh thuỷ mặc treo trên tường nhà tôi cũng là công tử vẽ. Tranh tuy buồn nhưng đẹp, tiếc cho một tài năng”.

“Nam nhân tuyệt sắc như thế thật là quá đáng tiếc, hơn nữa, người ta chỉ vì dám chống lại hôn quân bạo ngược. Hạ Châu quốc chúng ta sắp suy tàn mất thôi!”.

“Suỵt, các ông các bà muốn bay đầu cả sao? Nói xấu hoàng đế, là bị quan binh gông cổ như chơi đấy”.

“Được rồi, mọi người phải cẩn trọng lời nói. Nhưng ta còn muốn hỏi một chuyện, tại sao công tử đó không hề bị cùm kẹp, còn có thể ung dung ngồi trên pháp trường thế?”.

“Ngươi không biết gì sao? Dương công tử mới bị tàn phế rồi, toàn thân không thể đi lại được! Chính thái y cũng xác nhận điều này. Ngoài ra, nể tình tranh trong hoàng cung đều là của chàng ta, hoàng đế mới dỡ lệnh cùm kẹp. Bệ hạ cho rằng, pháp trường canh giữ nghiêm ngặt như vậy, một con ruồi cũng khó lòng chạy trốn”.

Nghe những lời bàn tán, tôi thở dài thườn thượt. Nếu tôi nhớ không nhầm, Ti Mệnh Tinh Quân từng kể chuyện, cách đây một thời gian, bà ta có dịp xuống Hạ Châu quốc vi hành, thấy có người qua đường gọi mình là ‘lão nương’. Vì thế, quyết sẽ cho đám vua chúa Hạ Châu quốc muôn đời bị đoản mệnh. Hà tất phải bất bình, hôn quân Hạ Châu Tĩnh kia chắc chẳng trụ lâu nữa.

Lại tiếp tục thở dài. Những số phận oan nghiệt như vị công tử này, chỉ có thể đóng mác của Ti Mệnh mà ra.

Vì khoảng cách quá xa, tôi không nhìn rõ rốt cuộc hắn đẹp đến mức nào. Chỉ thấy tà áo dài phiêu phiêu, một thân ảnh nhã nhặn ngồi yên lặng trên đài. Sau lưng công tử ấy, tên đao phủ đang giương trảm đao lên, chuẩn bị sẵn tư thế hành quyết. Giọng quan giám trảm lạnh lẽo, dõng dạc truyền xuống dưới: “Dương Vệ Hằng, sắp tới giờ hành hình, tội nhân nhà ngươi còn trăng trối gì không?”.

Phía dưới lập tức ồn ào. Một vài người nhân cơ hội nhốn nháo, cố vượt qua ranh giới, liền bị đám quan binh quyết liệt đàn áp.

Sau đó không khí lặng ngắt như tờ, một con muỗi bay qua cũng nghe được tiếng động.

“Ta hỏi lại lần nữa. Tội nhân Dương Vệ Hằng, ngươi trăng trối gì không?”.

Bất chợt, gió bỗng nhiên nổi lên, một dãy lá cờ đồng loạt bay phần phật, ngạo nghễ. Gió mạnh khiến những người trên pháp trường vội đưa tay che bụi, một vài người phải lùi lại phía sau. Trên đài cao, mái tóc nam nhân như dải lụa vắt qua sông Ngân Hà, vài cánh hoa trắng tinh lạc theo gió.

Tôi ngỡ ngàng, chạm vào một cánh hoa.

Sắc trắng xinh đẹp choán ngợp cả khoảng không. Phút chốc, hoa lê bay đầy trời, loài hoa tôi thích nhất.

Hoa mỗi lúc một dày, thổi tung như bụi mây, tựa hồ muốn thanh tẩy nhân gian. Nam nhân đó ngửa mặt nhìn trời xanh, quanh người hắn và nơi chỗ hắn ngồi, hoa đã rơi thành vòng. Khắp pháp trường xôn xao bởi cảnh tượng chưa từng thấy ngay trước giờ tử hình.

“Chết dưới khóm mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Không có gì để nói”.

Còn đang thầm khen giọng nói của người tên Dương công tử vừa trầm ấm, vừa nhẹ nhàng như chuông, một bàn tay thô lỗ nắm lấy cổ tay tôi. Tôi giật mình! Khí tức bức người này...

Không phải hái hoa tặc, ông ta lớn giọng kêu: “Đúng là có yêu khí! Người mặt hoa da phấn thế kia, không ngờ hai ngươi là yêu tinh trà trộn”.

Đạo bào màu nâu trắng. Đạo sĩ.

Nhưng đấy chưa phải điều tệ nhất. Tệ hơn cả, vài người ở cạnh tôi “Ồ” lên, có người còn bức xúc khẩn cầu: “Xin ngài hãy ra tay trừ nghiệt”. Ôi dào! Đứng xem kịch chút thôi cũng không được yên thân.

Không để cho lão đạo sĩ kịp vung bùa, tôi và Tử Nhan liền nhanh chân tẩu thoát, mặc kệ đám đông đang kêu la thất thanh. Ở đây đông người quá, cả hai chúng tôi đều biết nên hạn chế động thủ. Tuy nhiên, pháp trường quá náo loạn, lại thêm đạo sĩ đuổi, tôi liều mình nhảy qua đám dân đen ấy. Ngã xuống gần bục đài, lũ quan binh bị tôi đè dúi dụi.

Tôi choáng váng mở mắt. Bây giờ mới để ý, bóng trên mặt đất đã thu lại ngắn nhất.

Tôi biết đã bước vào giờ Ngọ.

“Bay đâu, còn chần chờ gì nữa, mau xông lên bắt ả yêu nữ kia”. Quan giám trảm quắc mắt, lạnh lùng hét: “Đại sự không thể nào để lỡ! Giờ Ngọ đã đến, hành hình!”.

Chiếc thẻ bài vung mạnh xuống đất. Ai đó, chẳng kịp quay đầu nhìn…

Một vệt máu dài văng trên gò má tôi.

Hương hoa lê thoang thoảng, lan tỏa trong không gian, gợi tôi như nhớ về một cảm giác thân thuộc, lâu lắm rồi tôi đâu còn thấy nữa. Phải rồi, giá như tôi quay lại sớm hơn, chỉ là giá như thôi.

Thân hình người kia vừa gục ngã, chiếc quạt giấy trong áo sa vào vũng máu tươi. Máu, khắp nơi lênh láng máu. Dường như tôi lại chứng kiến thảm máu bên Thiên vực ngày trước. Tiếc rằng, thứ lọt vào mắt tôi… viền hoạ tiết thanh tao, hoa lê trắng trong mưa, thiếu nữ cầm dù hoa… bức tranh! Bức tranh vẽ trên quạt không phải là tôi sao?

Có thứ gì lăn tới. Tôi run rẩy, nhìn xuống mũi chân mình.

Tôi nhận ra chàng rồi.

Tôi nhận ra chàng rồi.

“Các người… tất cả các người đã làm trò gì vậy?”.

***

“Tịnh Yên! Đạo sĩ đuổi đến rồi, chúng ta phải đi thôi!”.

“Chủ nhân! Cầu xin người bình tĩnh”.

Lẽ ra, tôi nên thử lột da rút gân, gϊếŧ hết tất cả đám người đáng chết ấy để đền mạng cho chàng.

Thế nhưng, Tiểu Chước và Tử Nhan không để tôi làm vậy.

Tại sao không để tôi làm vậy?

Tôi âu yếm, vuốt ve mái tóc chàng, vuốt đến khi không còn lọn rối nữa. Hàng lông mi cong dài này, khoé môi sống mũi này, trước đây trên đảo Bồng Lai tôi đã từng trộm ngắm, rồi bất mãn ghen tị. Tôi lau hết vết máu trên mặt chàng, lau sạch những hạt bụi… lúc lau lại thầm nghĩ, thật muốn được gọi chàng là Cục Tuyết biết bao.

Cục Tuyết, tôi không thích chàng ngủ. Chàng dậy đi được không? Đang chính Ngọ giữa trưa, tôi không cho chàng ngủ! Quan phủ đi tuần rồi, tôi không cho chàng ngủ! Tay tôi vô thức nhéo chóp mũi Cục Tuyết, khoé môi cười trêu chọc. Nhưng mà tôi có nhéo hàng trăm, hàng nghìn lần cũng không còn hơi thở.

Chàng trở thành người phàm, trở thành người phàm lại bị họ gϊếŧ chết.

Ngăn cách hơn trăm năm, nhân thế đã xoay chuyển mấy lần? Trăm năm đằng đẵng chưa từng nghe tin tức về chàng, đã có lúc, tôi dần tin rằng giữa chúng ta không còn duyên nợ nữa. Nhưng, nhưng… chàng lần nữa xuất hiện trước mắt tôi như vậy. Lại còn chết như vậy!

Chàng đi luân hồi rồi, đã tới Hoàng Tuyền chưa?

“Cục Tuyết… Cục Tuyết ơi”.

Nước mắt vương đầy mặt như những hạt trân châu, từng giọt nước mặn chát rơi xuống khoé mắt chàng. Một cánh hoa lê khẽ đáp trên mái tóc, mỏng manh. Dường như chàng chỉ đang ngủ thôi.

Choàng tay ôm chặt thủ cấp chàng trong lòng, nhìn Tiểu Chước và Tử Nhan đang tự mở đường máu, tôi càng nổi hứng gϊếŧ người hơn. Tôi muốn chúng đền mạng.

Người phàm sợ yêu ma nên đều chạy hết cả. Có điều, quan binh là quan binh, đạo sĩ là đạo sĩ, bọn họ chỉ muốn tóm được ả yêu nữ nguy hiểm là tôi đây. Trong mắt của phàm nhân, yêu tinh luôn hại người, bất luận sai hay đúng.

Càng tốt, đến mười tên, tôi sẽ gϊếŧ mười tên. Một trăm tên, tôi sẽ gϊếŧ bằng hết! Máu tươi nhuộm ướt người, tôi gằn giọng: “Không được cản đường ta”.

Dẫu sao, người cũng đã chết rồi.

- ---------------------

(*) Thanh y: Y phục màu thanh thiên. Ở đây, Tịnh Yên thường hay mặc y phục màu xanh nhạt