- -----------------------
Tôi chưa từng biết, mẹ chàng lại trẻ trung như vậy.
Chăm chú quan sát một thể, tôi khẳng định, dung mạo lưu phong hồi tuyết của Cục Tuyết đa phần được thừa hưởng từ mẹ. Hồ ly đều có nhan sắc gây rung động lòng người, quả nhiên, Hồ tộc ở Thanh Khâu nổi tiếng nhất Thiên giới bởi ngoại hình xuất chúng.
Nhưng mà tôi nhanh chóng ảo não. Có mấy cô nương nào lần đầu gặp mẹ chồng tương lai, lại là trong tình huống mất mặt thế này không?
Suy nghĩ phải làm gì để cứu vớt hình tượng khiến tôi hành động ngay tức khắc, uốn lưỡi ba lần. Tranh thủ lúc Chiêu Từ Đế Phi còn đang thầm đánh giá, tôi cạy miệng giải thích: “Xin Đế Phi thứ tội cho tiểu tiên lỗ mãng. Là tiểu tiên bất tài, không quản giáo được sủng vật, để nó gây ra tội đáng trách, mạo phạm đến thân thể Đế Phi. Nay tiểu tiên khẩn thiết, xin chịu phạt trước người”.
Đương nhiên không thể thiếu chiêu cúi đầu, hai tay chắp ngang mặt, ưỡn ngực về phía trước, còn mông đẩy ra sau.
Có hơi mỏi người xíu.
Chỉ là bị xô ngã một chút, một chút thế thôi mà. Tiên nữ ngày nay càng ngày càng đỏng đảnh, cho dù là mẹ chàng.
Nguyệt Lão câm nín, lão cứ đứng nhìn tôi trân trân. Còn Chiêu Từ Đế Phi khẽ nhăn mặt, đôi môi tuyệt nhiên không nở nụ cười nào.
Tôi không thể không trách số mình xui xẻo được.
“… Thôi, sáng sớm khai trương chợ Thiên Tuế, bổn phi không muốn có vận đen cản đường. Ngươi là tiên đồng bên Nguyệt Lão phải không?”. “Kể ra, nhà ngươi cũng xinh đẹp lễ phép”. Chiêu Từ Đế Phi đã xua tay nói vậy.
Nghe thế, tôi kiềm chế bản thân không được quá phấn khởi, kẻo mẹ của Cục Tuyết sẽ thấy tôi chưa đủ thành tâm. Ứng xử trước nam nhân, vũ khí lợi hại nhất chính là giọt nước mắt, đúng lúc đúng người, nhưng nếu là phụ nữ, lý lẽ khéo léo mới thực sự hiệu quả.
Tôi chưa vội xem đó là một tín hiệu đáng mừng: “Tiểu tiên xin chịu phạt”.
Ngoài miệng rõ ràng nói ra thế, nhưng đương nhiên, tôi không bao giờ muốn mình bị phạt đâu!
“Được rồi, bổn phi bảo tha tội là tha. Hơn nữa, do sủng vật của ngươi quá hoảng sợ phải chứ? Tiên đồng nhà ngươi hà tất phải nhiều lời?”.
Giọng nói của Chiêu Từ Đế Phi thanh cao như gảy đàn, tuyệt nhiên không thể đoán được thái độ qua lời nói.
Nguyệt Lão cười phá lên, vỗ mạnh vào vai tôi: “Ha ha, ngươi không thấy Đế Phi rất nhân từ hay sao? Nào nào, Tiểu Tịnh Yên bé bỏng, ngươi biết nhận lỗi thay sủng vật là tốt. Không uổng công đi theo hầu lão tiên”.
Kể ra, đâu thể hoàn toàn trách Tiểu Chước. Trong nhánh Vũ tộc, phượng hoàng đang đứng đầu làm chủ, khí tức phượng hoàng đương nhiên thừa sức trấn áp các loài điểu còn lại. Có trách thì nên trách nó cũng rất khéo chọn người, mạo phạm đến ‘nhạc mẫu đại nhân’ của tôi.
Tôi không biết trong mắt Đế Phi này, ấn tượng về tôi có khá thêm được chút nào hay không. Sau cùng, vẫn chân thành nói một câu cảm tạ.
“Chúng ta đi thôi. Nguyệt Hạ Lão Nhân, bổn phi mong lần sau lại có dịp được hội ngộ tiên lão”. Chiêu Từ Đế Phi đưa tay để tiên đồng đón lấy, phong thái bước đi nhẹ nhàng lại hoàn mỹ. Bấy giờ, tôi mới cho phép mình được quay về đúng bản chất thường ngày.
Nguyệt Lão tiếc hùi hụi mỹ nhân, dắt tôi vòng qua xem hội chợ mấy lượt, rồi cùng nhau về phủ.
Theo lời Đế Phi nói, đúng là Cục Tuyết đã về Thanh Khâu theo chỉ dụ của Đế Quân. Vậy thì phải đợi chàng mấy ngày dài nữa rồi.
Chẹp… đúng lúc tôi muốn tìm gặp chàng, để nói chuyện đêm qua.
Sự thật chứng minh, đối với tôi, hôm nay là một ngày xấu không hợp để xuất hành, cũng bởi những nguồn tin nhận đến chẳng hay ho tẹo nào.
Ti Mệnh Tinh Quân đã rầu rầu nhìn tôi, sau khi buông một câu phán đoán: “Tiểu cô nương xinh đẹp. Hôm trước, sau khi ngươi trở về, ta đã thi triển tiên thuật rút một quẻ cho ngươi. Chuyện tu tiên của ngươi… haizz, không ngờ quẻ đó là Đại Hung…”.
Tôi im lặng.
Bình thường, với tính cách trời sinh của tôi, nhất định sẽ túm lấy cổ áo của Ti Mệnh, lắc lắc cổ bà ta, gắng hỏi cho rõ nguyên do ngọn ngành này. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, làm thế cũng chỉ tổ mệt người. Thôi vậy, dẫu sao cũng chỉ là một quẻ dịch mang ý nghĩa đúng, sai hoan hỷ thôi.
Một cơn gió mạnh cuốn đống thư án trên bàn rơi xuống đất. Ti Mệnh nhặt xấp giấy lên, bà ta ôm trán nói tiếp: “Sau khi bấm tay một lần nữa, ngươi nghe ta nói đây. Dường như số mệnh ngươi luôn có một vận khí kìm hãm, khí trạch nặng nề, còn kinh khủng như vậy… có thể đó chính là thiên đạo của ngươi. Thiên đạo rất khó để gỡ bỏ, nghe lời ta, nếu ngươi tu thành tiên, e rằng, e rằng, hậu quả sẽ khó lường. Thậm chí… còn hơn cả kiếp nạn trước mắt ngươi phải chịu”.
Từng câu, từng chữ của Ti Mệnh như tống tiễn tôi một cước rớt xuống Quỷ Môn Quan. Ban đầu tôi còn ôm bộ mặt tươi tắn, nhưng sau cùng thần sắc càng trở nên ảm đạm.
Nếu không tu tiên, tuổi thọ của yêu tinh bọn tôi so với Cục Tuyết chỉ như một nén hương chóng tàn. Ngược lại, độ kiếp thành công rồi, sau này tôi sẽ phải đánh đổi bằng kết cục tệ nhất?
Vô lý, tôi thấy mình chẳng làm gì ác nghiệp đến mức bị trời phạt.
Kì thực tôi không sợ, thân là yêu hoa, cùng lắm vẫn có thể sống được mấy ngàn năm trên đời. Nếu so với số tuổi vạn năm, thọ ngang trời đất của tiên nhân, thì đúng là hơi kì, nhưng chẳng phải mấy chục năm ngắn ngủi của người phàm cũng là một đời người rồi sao? Mấy chục năm cũng tính là một đời, mấy ngàn năm cũng chính là một đời. Vì vậy, chi bằng sống hết mình những tháng năm còn lại.
May rằng, ông trời vẫn cho tôi hai năm này làm những gì tôi thích.
Nếu tình cảm của tôi làm Cục Tuyết rung động, trong tim chàng có tôi… như vậy chẳng phải đã quá tốt rồi ư? Mặc kệ kết cục nhận về có tồi tệ thế nào, tôi cũng cam lòng nhận, miễn là điều ấy không ảnh hưởng đến kiếp sống của chàng.
Người ta thường nói, tronh lục giới ngũ hành, mệnh cách con người do thần tiên định đoạt, còn mệnh cách thần tiên do thiên địa định đoạt. Tôi cũng không ngoại lệ, chân thân là cây hoa lê ở vườn hoa Dao Trì, Ti Mệnh Tinh Quân không quản nổi kiếp số của tôi. Thế nhưng, khác với đám tiên nhân luôn coi đạo lý là ý trời, tôi không hoàn toàn tin tưởng vào vận mệnh.
Ngay lần này cũng vậy.
Ti Mệnh vỗ vỗ vào vai tôi, cố tìm lời nào đó nhẹ nhàng để an ủi: “Tiểu cô nương xinh đẹp, đừng buồn. Ta thấy ngươi cứ thẫn thờ như vậy, việc tu tiên quan trọng đến thế sao? Ngươi nhất quyết muốn tu tiên vì lý do gì à?”.
Tôi xua tay, cười tạm biệt Ti Mệnh, rồi lên mây bay về phủ Nguyệt Lão.
Bà ta đứng ngoài hiên, cười cười: “Nếu đã không thể tu tiên được, vậy thì ngươi tu thành ma đi”.
Tôi thở dài thườn thượt, không dám nghĩ đến một chuyện tình tiên - ma còn khó đỡ đến mức nào đây nữa…
Đúng là một ngày khiến người ta chẳng thiết làm việc gì!
***
Hình như hôm nay gió hơi lớn, mang theo cái se lạnh đặc trưng của mùa xuân. Tôi bèn kéo cổ áo mình cao lên một chút.
Đã bay khỏi nơi đặt phủ Ti Mệnh khá xa, Thiên giới hiếm khi vắng lặng như thế này.
Một ám quang hướng thẳng tới đám mây tôi đứng.
Tôi giật mình né tránh, đưa mắt nhìn thật nhanh, đoán rằng có kẻ gian đang dùng thuật tàng hình. Trong trường hợp này, chẳng kịp tính toán nhiều, nhanh tay bắt ấn tạo ra một kết giới bảo vệ. Nhưng tôi không làm được.
Thật thất vọng, quá sức gây thất vọng thật rồi. Linh lực của tôi cũng đã bị phong bế!
Đùa sao, ai lại muốn gϊếŧ tôi ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật này? Chắc đây không phải kiếp nạn mà Ti Mệnh kêu chứ?
Thế rồi, liên tiếp những ám quang khác từ xung quanh lại tới. Không còn linh lực điều khiển mây, phút chốc, cả người tôi ngã nhào khỏi tầng mây như con chim gãy cánh. Thân hình rơi xuống càng lúc càng nhanh hơn, gió rít bên tai nghe vun vυ't. Tôi nhắm mắt, chết tiệt, rốt cuộc hôm nay là ngày đáng chết gì!
Cú rơi này không thể khiến Tịnh Yên tôi vong mạng, yêu tinh rất ít khi chết vì độ cao. Nhưng không có pháp lực trong người làm hậu thuẫn, thì tôi cũng chẳng khác nào những người phàm yếu ớt và vô dụng, không chừng rơi xuống hạ giới còn bị yêu ma ở trần gian làm hại. Thê thảm, thê thảm quá đi mất. Như thế là một kết cục quá thảm đối với một yêu ma thật rồi.
Đợi đã, tôi nhớ ra rằng mình vẫn còn có một sủng vật bên người: “Tiểu Chước! Tiểu Chước ơi! Mau bay lên cứu ta!”.
Tiểu Chước, ngươi ngủ quên hay sao! Lòng tôi sốt ruột như lửa đốt, hít thở còn mạnh hơn ban nãy, gió sượt qua tóc mai lạnh ngắt.
Còn đang than phận mình hẩm hiu, bất ngờ trong không trung, một bàn tay lạ đỡ lấy thắt lưng tôi. Cả cơ thể liền được một ai đó nhấc bổng.
A di đà Phật, nhân phẩm của Tịnh Yên tôi đây vẫn được Phật Tổ độ.
Người kia điều chỉnh tư thế nâng đỡ tôi, cất giọng trong trẻo, nói: “Chủ nhân, người không sao đấy chứ?”.
Tôi đặt tay, khẽ sờ vào l*иg ngực kẻ kia, người đang bế tôi chính là một nam nhân. Ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên vô cùng.
Người đó là một thiếu niên trẻ tuổi, ngũ quan nom dễ chịu ưa nhìn, trên người khoác một bộ bạch y viền đỏ.
Gương mặt này, y phục này quen quá… màu lông chim Anh Chước? Tôi càng ngạc nhiên hơn:
“Tiểu Chước, ngươi là chim trống ư?!”.
Một tay tôi xoa xoa lỗ máu nhỏ trên đầu, tay kia ôm Tiểu Chước đã trở về nguyên thân.
Con chim này vừa cứu tôi đã dở hơi tắp lự. Tôi vừa hỏi câu đó, Tiểu Chước liền biến lại như cũ, mổ vào đầu tôi liên tục không thương tiếc. Ài, hôm nay tôi mới biết giới tính thật của nó, từ trước đến giờ mấy khi để tâm đâu.
Vậy mà tôi còn định làm mối cho con cáo Tiểu Thất, xem ra hai đứa này đều là giống đực cả, không thể rồi.
Lần đầu tiên, tôi cố gắng tỏ ra mình là một vị chủ nhân độ lượng, không thèm so đo nhiều với nó: “Thôi vậy, trong chuyện này lại là ta không đúng, chân thành xin lỗi ngươi. Cảm ơn ngươi, Tiểu Chước. Vì cứu ta mà biến thân thành người, hao tổn khá nhiều sinh khí rồi”.
Tuy nhiên, vẫn còn chuyện quan trọng trước mắt, là ai đã phong bế linh lực của tôi khi ấy?
Lăng Bình công chúa đang lịch kiếp dưới trần, nàng ta chắc chắn không thể chơi đểu tôi. Đám tiên tử ngoài kia hay chế nhạo tôi thật, nhưng giữa tôi và họ chẳng hề xích mích gì.
Có qua phải có lại, nếu tôi tìm ra tung tích kẻ cố ý gϊếŧ tôi, hôm nay tôi bị ngã xuống mây, sau này sẽ đạp kẻ đó ngã xuống y như thế.
Còn bây giờ, tạm thời nên đề phòng thì hơn.
Lại một tuần vô vị trôi qua.
Ngày qua ngày, tôi vẫn nằm trên võng hóng gió, thi thoảng lại hối thúc Tiểu Chước: “Quạt mát lên một tí”, không thì sai bảo nó: “Hót cho ta nghe đi”.
Nhiều hôm tôi rảnh rỗi, bèn vác ghế ra tận thảm mây đỏ trước phủ Nguyệt Lão ngồi. Mấy ngày trôi qua dài đằng đẵng, tôi đều chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ cần thoáng thấy bóng chàng ôm con cáo từ xa, sẽ có người bên đây nở nụ cười tươi thắm như hoa đào.
Tưởng tượng có vẻ thơ mộng thế, nhưng cuối tuần chàng về, tôi lại đang nằm ngủ say như chết, gối đầu lên thảm mây. Khi ấy mới lật đật ngồi dậy: “Ha ha. Thái tử Vân Phi, chúc buổi sáng tốt lành! Chàng vừa quay về à, có mệt lắm không vậy?”.
Cục Tuyết nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, chàng thu ống tay áo, điềm nhiên đi vào phủ. Mấy gợn mây tản ra dưới gót chân của chàng.
Theo phản xạ, tôi đơ ra chốc lát.
Vân Phi! Nụ hôn lần trước, đối với chàng là gì?
“Này, đứng lại đó! Mới sáng sớm, chàng ngó lơ tôi sao?”.
“Tôi đang gọi chàng đấy!”.
“Này!”.
Có gọi to đến mấy, cũng không níu được bóng dáng chàng đi khuất dần vào phủ.
Được rồi, tính tảng lờ nhau sao? Đợi tôi ăn sáng xong sẽ đối phó với chàng!
***
Tôi lại chẳng thể ngờ, đợt này Cục Tuyết bận đến thế. Hết một ngày trôi qua, tôi vẫn loay hoay với chuyện khi nào gặp được chàng.
Đêm đã khuya. Trăng đêm mỏng như lụa, hoa lê nở trắng xoá mảnh sân, chàng mệt mỏi quay về khu tiểu viện.
Không biết từ khi nào, trên mặt tôi đã là một nụ cười hớn hở. Trái ngược tôi hoàn toàn, vẫn là vẻ mặt ấy, cùng với cái nhíu mày đầy khó chịu từ chàng. Chàng bực bội lên tiếng: “Lại là cô…? Tìm ta có chuyện gì?”.
“Có đấy”. Ai cho chàng trốn tránh tôi như vậy?
Tôi nhún vai, nhẹ nhàng tới gần chàng, cách chàng mấy bước chân: “Tôi có chuyện muốn nói với chàng. Sao chàng phải tránh tôi? Lẽ nào chàng từng quên, đêm trước khi chàng đi, tôi và chàng đã hôn nhau còn gì?”.
Dứt lời, tôi thấy mặt Cục Tuyết chưa từng khó coi thế. Chàng sửng sốt một phần, thì chín phần lửa giận.
Tôi vẫn dửng dưng như không, dù sao đó cũng chính là sự thật. Hơn nữa, Cục Tuyết là người nhiệt tình chủ động trước, kể cả chàng không phải người chủ động, sau này, người chủ động cũng sẽ sớm là tôi.
Ai da, lại nghĩ linh tinh rồi!
Chàng sững sờ mà nói: “Hàm hồ, sao thái tử Thanh Khâu có thể dan díu với một tiên đồng cho được? Hơn nữa, ta tin mình chẳng can hệ gì cả”.
Khá khen cho câu cuối của chàng, nhưng mà chàng không hiểu gì về tôi. Tôi vẫn rất giỏi trong việc kết nối những người ở trên trời dưới biển, cho dù họ chẳng liên quan gì cả. “Chẳng liên quan…! Chẳng là gì của nhau? Nhưng nụ hôn đầu của tôi, chàng định phủi bay sao?”. Tôi kiên định nói ra: “Vân Phi! Chàng bảo xem, nếu không hề thích tôi, sao chàng còn chủ động làm thế? Đêm hôm đó chàng đã hôn tôi rồi! Ngay trong phòng của chàng, chàng nên thừa nhận đi”.
Nói xong, tôi khoanh tay thoả mãn, có giỏi thì chàng thử đấu lý với tôi!
“Ta chủ động? Ý cô là ta trêu hoa ghẹo liễu? Tán tỉnh một tiên đồng?”, Cục Tuyết khép mi, chép miệng đầy phiền phức, sau đó định quay đi: “Nếu muốn đặt điều, thì cũng nên bày trò nghe hợp lí một chút. Phủ Nguyệt Lão đều biết, cả cô cũng biết rồi, phòng của ta không có ai được vào”.
Tôi không thích ánh mắt ấy của chàng, tránh không muốn nhìn thẳng.
“Không ai được vào sao? Không một ai được vào, không có nghĩa chuyện đó lại không thể xảy ra”.
Tôi đanh thép nói tiếp: “Biết vậy, đêm ấy tôi không đưa chàng vào. Ừ nhỉ, sao tôi phải vất vả đưa vào? Cho ai đó ngủ luôn ngoài sân đi. Chàng đừng hòng phủ nhận, cũng đừng bảo không biết. Bộ hôm sau, chàng không hề rửa mặt, không nhớ lại mấy cái râu hổ đó là ai vẽ hay sao? Sự thật vẫn cứ là sự thật, chàng kéo tay tôi lại, còn trìu mến hôn tôi. Hầy, có câu nam nữ phải thụ thụ bất thân, mà này, chưa chắc đêm ấy chỉ có vậy thôi đâu…”.
Sắc mặt Cục Tuyết tối sầm lại, hơn cả màn đêm đen ngoài kia.
Tôi nhún vai, biết rằng mình đang chiếm thượng phong, bèn vui vẻ nói tiếp: “Kì thực, tôi đâu có ý trói buộc chàng, chẳng lẽ chàng sợ tôi đang giở trò đấy ư? Ai bảo chàng tuấn tú như vậy, tôi cũng muốn giở trò thật đấy. Nhưng tôi không làm vậy. Có lẽ chàng nên tin, dù thế nào đi nữa, chàng là người tôi thích, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến thanh danh của chàng. Chàng có thể yên tâm, tôi cũng sẽ không đem chuyện này bù lu bù loa với cả phủ đâu”. Chưa nói xong tràng dài, tôi giật mình, kề ngay cổ tôi là một lưỡi dao găm.
Nụ cười trên môi tôi đông cứng, không khí xung quanh cũng như thể băng lạnh.
Lưỡi dao găm màu xám bạc, cuối chuôi dao buộc hai nụ hoa sơn trà nhỏ.
Nếu tôi nhớ không nhầm… lần trước gặp Thục Ly tiên tử, bông tai của nàng ta cũng là hoa sơn trà.
“Cô nói tiếp thử xem, ta chắc chắn bản thân chẳng làm gì xấu hổ. Còn buông những lời hoang đường nữa, đừng hòng Thanh Khâu này tha tội cho cô”.
Chàng nặng giọng: “Sáng nay mới bước chân vào phủ, đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã khó chịu rồi. Bây giờ cô cản ta vào điện, dựng nên một câu chuyện trời không biết, quỷ không hay, có nể mặt Nguyệt Lão và Thiên tộc hay không? Người Thanh Khâu chúng ta có một nguyên tắc là, tuyệt đối không cam chịu sỉ nhục! Có khi ta nên mời Nguyệt Lão làm chủ, để ngài ấy còn thanh lý tiên đồng, tránh những kẻ không xứng cố leo lên làm càn! Đừng quên cô chỉ là yêu nữ”.
Nhắm mắt, lưỡi dao găm của chàng, lưỡi dao nạm ngọc ấy, không ngờ có ngày ưu ái kề lên cổ của tôi? Sao tôi lại không sớm nghĩ ra?
Chàng sẵn sàng làm thế.
Tôi bất chợt cười khổ.
Tình cảm của tôi, cuối cùng lại đáng khinh…
Nhích lên được một bước, vết dao cứa khiến máu liền rỉ ra. Nhưng không phải cứa vào da tôi nữa, tim tôi còn đau hơn. Máu vương nơi cổ áo, đâu thể so bằng vết máu vương lại sâu trong tim. Tôi cứ thế nhìn chàng.
“Cô…”. Cục Tuyết lạnh tanh, nói: “Thấy hối hận trong lòng, nên bây giờ muốn chết rồi hay sao?”.
Bốn mắt chạm nhau một hồi lâu, tôi khàn giọng: “Hoang đường? Một câu chuyện hoang đường? Thứ gọi là hoang đường của chàng, lại vô cùng quan trọng đối với tôi, nó là như thế đấy! Không phải tôi tìm chàng ăn vạ, chỉ muốn chàng thừa nhận mà thôi! Bấy lâu nay, tôi cố gắng theo đuổi chàng bền bỉ, chàng không thể để ý đến tôi một chút nào hay sao? Sao cứ phải lạnh lùng, xa lánh tôi như vậy? Tình cảm của tôi chàng trốn tránh làm gì? Nếu chàng cho rằng tôi thích chàng là sai, vậy chàng hôn tôi, thích tôi mà không chịu thừa nhận, vậy mới là đúng sao?”.
“Vậy mới là đúng sao? Người Thanh Khâu các người, đều cho là đúng sao?”. Tôi cắn môi đến bật cả máu: “Không hề”.
Nhìn qua nét mặt chàng, từ khi nào, thái độ đối với tôi không còn vui vẻ như xưa nữa. Cục Tuyết chợt thu dao, đột nhiên đẩy tôi ra, toàn thân như suy sụp.
Chàng quay đi, bóng lưng vẫn thẳng tắp như thế.
Thật kì lạ. Nghe những lời của người kia thốt ra, tôi chẳng còn cảm giác chua xót nào.
Tôi có thể tiêu dao tuỳ hứng, có thể dốc hết lòng theo đuổi người tôi thích. Bất kể là một ai, lại không thể là chàng.
Cho dù thời hạn của tôi chẳng còn bao lâu nữa.
Chàng nói: “Làm ơn, đừng yêu ta…”.
Hoá ra, sự thật còn đau hơn dao cắt.
“Tôi biết, vì người chàng yêu là Thục Ly tiên tử”.
Chàng ngạc nhiên, ngoảnh đầu về phía tôi, ánh trăng phản chiếu vườn hoa lê in trong đáy mắt chàng.
“Khỏi bận tâm cho tôi. Đời này kiếp này của chàng ư, tôi cũng theo không được”. Tôi xua tay đáp lại, “Sống chẳng bao lâu nữa”.
Cục Tuyết sững người. Tôi cười nhạt, chàng sững người gì chứ?
Tôi xoay người rời đi, chỉ biết đi không ngừng. Nom xuống đất, chợt nhận ra bước chân mình nhẹ tễnh, phủ Nguyệt Lão nay rộng dài mênh mông.
Trăng đã bị mây giông nuốt mất, gió lạnh hoang vu thổi, lá cây bay tán loạn khắp nơi.
Canh ba, tôi dừng chân trước tiểu viện nhỏ của mình, toàn thân đều ướt sũng. Đưa tay khẽ bám vào một cành hoa lê đẫm nước, từng bông hoa rơi rụng.
Một vài cánh hoa lê dập nát, vương lả tả bên thềm.
***
“Tiểu Tịnh Yên bé bỏng! Ngươi có biết thái tử Vân Phi đâu rồi không? Lão tiên tìm ngài để đánh cờ mà ngày nào cũng vắng”.
Tôi cười nhẹ, lắc đầu. Nguyệt Lão rung rinh chòm râu dài, lão đành tiếc nuối trở ra vườn.
Có sao đâu, chỉ là không thấy người mà thôi.
Một đêm, khi tôi trằn trọc mãi không sao mà ngủ được, bèn thắp một viên dạ minh châu lên, ngửa mặt lên trần nhà. Có xốc ngược Tiểu Chước thế nào nó cũng không tỉnh dậy, mặc cho tôi đang tẻ nhạt muốn chết. Tôi chỉ còn nước điểm huyệt ngủ mà thôi.
Giấc ngủ chạm mi vô cùng miễn cưỡng, mộng mị mơ hồ vây lấy tôi.
Dường như có ai đó, mùi hương hoa phảng phất, dáng người mờ nhạt xoa lên mái tóc tôi, nắm tay tôi không nói…
Giữa căn phòng lặng lẽ, dáng người ấy tự dưng lại quen thuộc đến lạ, lúc gần lúc xa. Bàn tay ấm áp chạm lên mi mắt tôi, như muốn gom hết hơi ấm của chính mình, sưởi ấm cơ thể tôi.
Trăng lạnh, đem tất cả ai oán hoá thành tiếng thở dài…
- -------------------------