Tiêu Tương Cô Tịch

Chương 7: Sủng vật Tiểu Chước

- -----------------------

Về tiểu viện, tôi lười biếng lôi một cuốn sách tâm linh ra đọc thử. Ánh trăng dát bạc trên bầu trời, đom đóm bay lập loè qua những mảng hoa tối đen.

Có tiếng người gõ cửa: “Là tôi, Thái Thu phía Nam phủ Nguyệt Lão. Tôi đến tìm cô để báo hoa sen trắng đêm nay vừa nở rồi”.

“Ừm, sáng sớm mai được không?”, tôi cảm thấy mi mắt đang nặng trĩu, chẳng buồn thưởng thức sách vở gì chi nữa.

“Thôi mà Tịnh Yên! Sen mới nở sẽ cho được kết quả tốt nhất. Tôi đã đến đây rồi, mau mau sửa soạn đi”.

Thái Thu xuống nước năn nỉ quá, kết quả thành công vác theo tôi đi cùng.

Thái Thu là một tiểu tiên nhỏ, được Nguyệt Lão phân bổ trông coi Bạch Liên trì. Nước ở trong đầm khá có lợi cho nhân duyên người phàm, giúp nhân duyên của họ trở nên tốt đẹp. Chỉ riêng với tiên nhân, thứ nước đó chẳng khác nào độc dược. Thần tiên chẳng may mà uống phải, tình duyên trời ban sẽ trắc trở, trắc trở vô cùng - chính miệng của Nguyệt Lão nói thế.

Vậy nên quanh đầm bố trí một kết giới cực kì chắc chắn, sen trắng và nước đầm là hai nguyên liệu chính để nấu Nhân Duyên thuỷ.

Nhân Duyên thuỷ là nước thần ban phúc, dành cho những cặp uyên ương ở hạ giới.

Mở kết giới, một chiếc thuyền thúng được chúng tôi chèo ra giữa đầm để hái sen. Những bông sen trắng muốt nở trong đêm như những viên minh châu tinh xảo, sương đêm đọng trên những đài hoa tinh khiết, gió đưa hương thơm tản khắp nơi. Thái Thu tươi tỉnh khen ngợi: “Sen đợt này tươi quá”.

Tôi ngắt vài bông, thử hít hà mùi hương thanh đạm.

“Khẩn trương nhé Thái Thu, tôi buồn ngủ lắm rồi”.

Thái Thu gật đầu, đôi bàn tay mảnh mai của nàng ta nhanh nhẹn hái từng đoá sen trắng. Chẳng mấy chốc, sen đã chất đầy thuyền. “Hoa sen này đem về phơi sương trong một đêm, vậy là mai cô có thể nấu Nhân Duyên thuỷ cho Nguyệt Lão rồi”.

Không thấy tôi trả lời, Thái Thu nhắc đi nhắc lại vì sợ tôi ngủ gật, tôi phất phất tay ra hiệu cứ yên tâm. Nàng ta ngồi tâm sự rất lâu, mà tôi chẳng còn thần trí để nghe chuyện gì cả. Hình như đôi lúc nói về Cục Tuyết nữa thì phải.

“Tịnh Yên, cô hay tiếp xúc thái tử Vân Phi vậy, thấy Vân Phi là người thế nào?”.

“Ờ… là con cáo già bảy nghìn tuổi”.

Thái Thu hơi ngập ngừng, quay lại: “Cái này tôi có biết, nhưng tính cách của Vân Phi thì sao? Lẽ nào cô không có ấn tượng gì đặc biệt?”.

Thấy đằng sau im hơi lặng tiếng, Thái Thu lại không biết tôi đã ngủ gật rồi: “Tịnh Yên, nam tử phong nhã như vậy cô còn chê thật à?”. Thái Thu ‘xì’ một tiếng: “Cô không thích thì nói trước cho rồi. Ước gì tôi là tiên đồng bên Nguyệt Lão, ngày nào cũng được gần Vân Phi”.

Ù ù, lời này khiến tôi tỉnh hơn chút, Thái Thu thao thao một hồi lâu làm tôi lại lim dim, nào là Cục Tuyết như thế này, Cục Tuyết như thế kia. Tôi cũng nắm qua loa vài phần, đại loại cô nương ấy than thở chỉ dám nhìn Cục Tuyết từ xa, tán dương phong thái ôn nhuận như ngọc của người thương trong lòng.

Tâm sự này cảm động là thế, lại khiến người ta buồn ngủ không sao cưỡng chế nổi. Chẹp, mặc cho nước chòng chành dưới đáy thuyền, tôi lười biếng khép mi.

Hình như có tiếng Thái Thu hớt hải gọi tôi, hình như… hình như, nước lạnh đang tràn vào khoang thuyền.

Tiếng hét như vọng từ phương xa khiến tôi chợt bừng tỉnh. Tôi giật mình ngồi dậy, thấy mình đang nằm giữa đống chăn nệm ấm áp, nào có phải đang bị chết đuối gì. Đúng là đêm dài lắm mộng.

Nhấc người vào thay xiêm y, vết thương trên ngực tôi đã hoàn toàn bình phục. Phải rồi, hôm nay trong người tôi thấy thư thái lạ kì.

Xem ra, đống cỏ trị thương hôm qua là thứ hàng cực phẩm, tôi rõ là ăn may.

Giữa điện chính, Nguyệt Lão đang cắm đầu cắm cổ gắp thức ăn. Tôi cười cười tiến lại: “Lão làm gì ăn như chết đói thế?”.

Nguyệt Lão vẫn chú tâm húp nốt bát canh táo đỏ, ăn xong mới xoa ngực trấn tĩnh, thở hồng hộc: “Tất cả là tại Tiểu Tịnh Yên bé bỏng ngươi dám lừa phỉnh lão tiên!”.

Ai bảo lão nhát chết, vừa trông qua đã sợ Lăng Bình đến xanh mặt, chẳng có phong thái hiên ngang của gia chủ chút nào. Lão hỏi: “Ta hỏi ngươi, chuyện về ngươi và Lăng Bình công chúa kia là sao?”.

Nghe tôi kể không bỏ sót một chi tiết nào, Nguyệt Lão vuốt ve chòm râu dài, cười hài hước: “Lão tiên biết ngay mà, lão tiên biết ngay mà. Cái này nên gọi là gì nhỉ? A phải rồi, anh hùng cứu mỹ nhân!”.

Tôi nghiêng đầu, dán mắt vào trần điện: “Không phải mỹ nhân cũng tự cứu thân mình”.

Nguyệt Lão đập tay tôi cái ‘bốp’, dặn dò không được nói linh tinh. Chưa hết một chén trà, cái người tên Cục Tuyết đã mò đến cửa điện, miệng cười tươi như hoa.

Nguyệt Lão vừa thấy mặt tri kỉ, không giấu nổi mừng rỡ: “Thái tử, mau mau vào đây với lão tiên! Ngài biết không, hôm qua Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần Dương Tiễn đã cắn nhau với con rùa đi cùng Hà Bá. Với cả, Thái Thượng Lão Quân mới làm nổ banh hai lò đan dược rồi”.

“Ồ? Chẳng phải Nguyệt Hạ Lão Nhân hẹn ta đến, muốn kể chuyện mèo của Cửu Thiên Huyền Nữ mới đẻ được một đàn con hay sao?”.

“Ừ nhỉ. Ngồi xuống đây, lão tiên sẽ kể hết cho ngài”.

Mặc cho hắn và Nguyệt Lão ngồi bàn chuyện trên trời dưới biển, tôi gọi mây đi đến một nơi.

Phủ Ti Mệnh Tinh Quân.

Nghe có tôi xin bái kiến, Ti Mệnh mừng rỡ bước ra ngoài đại sảnh, dang sẵn hai tay như muốn vồ vập tôi: “Tiểu cô nương xinh đẹp! Hôm nay ngươi lại đến tìm ta?”.

Nộp thoại bản cho bà ta xong, tôi tìm cách hỏi khéo về chuyện Tiên Mệnh cầu. Ti Mệnh ngẫm nghĩ rồi cười ha hả: “Ngươi gọi ta là ngài? Ta già đến thế hả? Hứa với ta, gọi là tiên cô đi. Còn chuyện Tiên Mệnh cầu, haizz, nó đã hỏng nặng rồi, chắc không sửa được đâu”.

“Dạ, thưa tiên cô”. Tôi an ủi: “Tiên Mệnh cầu hỏng rồi, tiên cô cũng nên sắm sửa cho mình một cái mới đi thôi”.

Không biết Ti Mệnh bao nhiêu tuổi rồi còn thích gọi thế nữa?

“Làm gì còn nữa. Nó là bảo vật được ta đặt làm riêng cho phủ Ti Mệnh đấy! Tận tay ta nhờ phủ Quan Thánh Đế Quân chế tác cho. Chẳng hiểu sao, mới dùng được vài năm đã hỏng thế này rồi”.

Tôi thở dài, chính là lúc cần nói chuyện này đây.

“Tiên ti Ngọc Đán đã nhận tội thật sao? Tiện tỳ! Đúng là tiện tỳ mà! Được rồi, chiều nay Ti Mệnh ta sẽ đến phủ Quan Thánh Đế Quân, cho ngài biết chân tướng một phen. Tiên Mệnh cầu của ta thì ai chịu trách nhiệm cơ chứ? Mà bây giờ đang rảnh, ta sẽ khởi hành ngay!”.

Chưa kịp từ biệt gì, Ti Mệnh đã hùng hồn bay vụt đi, không quên bảo vọng xuống: “Tịnh Yên, lần sau nhớ ghé qua phủ ta chơi nhé! Phủ Ti Mệnh ta sẵn sàng đón chào ngươi mọi lúc”.

Tôi gật đầu, phấn khích vẫy tay chào Ti Mệnh: “Đa tạ tiên cô đã chiếu cố tiểu nữ”.

Lướt mây rời khỏi phủ Ti Mệnh, tiếp đến là một địa điểm khác.

Hồ nước quanh Tàng Thư Các vẫn tím rịm không đổi, tôi huýt gió gọi đàn ếch lên, dặn dò chúng vài điều. Đám ếch có vẻ thích thú lắm, tôi nói một câu, lại gật đầu một câu, có con còn hào hứng thở phập phồng.

Đang thao thao bất tuyệt, từ xa xa vẳng lại tiếng người vang trong gió, đưa đến chỗ của tôi.

“Lưu Tố, ngươi mau trở về đi, ta chỉ muốn đến Tàng Thư Các một chút thôi. Ngươi lại quên rồi à, ta đã hai nghìn tuổi rồi đấy”.

Một giọng nữ rất nhẹ đáp lời: “Lục hoàng tử, người đừng bướng bỉnh như thế chứ. Các chủ tính tình rất khó hiểu, người đi một mình e rằng không vào nổi được đâu”.

Từ đằng xa, có một nam tử ăn vận khá bảnh bao, mặt mũi còn non trẻ, y cùng với một tiên tỳ đang tranh luận đi tới. Tôi cảm thấy tình huống này không tiện cho bọn họ, gọi mây lành định đi, y đã cất tiếng gọi: “Đợi chút! Tiên hữu làm ơn cho ta hỏi chuyện đã”.

Thật không nhớ nổi y đã hỏi miên man gì nữa, may rằng bản thân tôi vẫn đủ kiên nhẫn. Ha ha, tôi tự hào là người chỉ đường chu đáo nhất cái Thiên giới này.

“Tiên hữu, nghe nói lên đó phải leo bộ, mây xung quanh hồ rất mỏng, không cưỡi được phải không?”.

“Tiên hữu, đống sách trong đó có nhiều không? Các chủ khó tính lắm phải không?”.

“Vị tiên cô đây, Lục hoàng tử nhà tôi có hơi nhiều thắc mắc, có gì không phải xin nàng hãy bỏ qua”.

Lần đầu tiên có người gọi tôi hai tiếng ‘tiên cô’ kìa, nghe mới ngọt làm sao.

Tôi vô cùng niềm nở.

“Tiên hữu, nhìn mặt mũi Các chủ trông thế nào? Ta nghe đồn ông ta rất kì cục”.

“Tiên hữu, phải làm sao để leo lên mà không bị ngã xuống?”.

Vân vân,… tôi gõ trán một cái, giả vờ chóng mặt phải về sớm, thế là y cùng tiên tỳ đành nuối tiếc nhìn tôi nhảy lên mây. Bay qua mấy quả núi, mới sực nhớ ra rằng Thiên Đế không có người con trai thứ sáu, vậy Lục hoàng tử này ở xó nào chui ra?

Tôi lục lại trí nhớ năm trăm năm lăn lộn trên Thiên giới của mình, cuối cùng kết luận đã tốn nước bọt nhì nhằng với một tên dớ dẩn.

Đến lúc để ý, hình như đã đi lạc.

Khung cảnh xa lạ này tôi chưa từng trông qua. Mây mù che phủ khắp mọi nơi, tôi phải nheo mắt thật kĩ mới có thể nhìn rõ, xung quanh có ba đỉnh núi tiếp giáp nhau, chìm trong sương mờ mịt, không gian cô quạnh đến lặng người.

Lục túi tìm thử nhánh Mông Mộc dẫn đường, thật thảm họa, túi áo tôi toàn bụi.

‘Bộp’!

Một con chim trắng loang đỏ lao vào ngay giữa thắt lưng tôi. Không phải vì tôi xinh đẹp đến mức ‘chim sa cá lặn’ gì, chỉ vì toàn thân của nó đang chằng chịt thương tích.

Con chim nhỏ này không còn sức sống nữa.

Tôi quyết định cứu nó, đáp mây xuống một mỏm đá cheo leo. Trong lúc chờ đợi, mới lấy thử một que gỗ vạch ra đường về phủ Nguyệt Lão. Tài nhớ đường của tôi từ xưa nay đã nổi danh tệ hại, thế là thành một mớ bòng bong trên mặt đất.

Ngồi một lúc, con chim đó chầm chậm mở mắt, tôi xoay xoay que gỗ, cười đon đả: “Nè, ngươi là thiên điểu trên Thiên giới phải không? Có biết đường về phủ Nguyệt Lão thì chỉ cho ân nhân đi”.

Con vật không đáp, nhảy chân sáo vài bước, vỗ cánh toan bay đi.

Năm trăm năm ở trong phủ Nguyệt Lão, tôi từng giúp đỡ khá nhiều người mà không mong trả ơn. Nhưng hôm nay, linh lực tôi rót vào để trị thương giúp nó không hề nhỏ, vậy mà nó tính lấy oán trả ơn!

Tôi búng tay, nhàn nhã nhìn kết giới chặn đứng người thiên điểu: “Ai da, ta vốn là một cô nương tốt bụng có lòng muốn giúp ngươi. Ai ngờ ngươi tỉnh lại cứ thế mà ra đi, vậy có phải phí phạm linh lực chữa thương của ta không?”.

“Híc. Ân nhân muốn tiểu vật trả ơn thứ gì?”.

Tôi cười tươi, trỏ giữa người thiên điểu: “Có nhiều cách trả ơn hợp lý lắm. Tu vi của ngươi còn hơi kém, nhưng linh khí thì tựa như linh thú trên trời vậy, hay chi bằng ngươi làm sủng vật của Tịnh Yên ta đây, thế nào?”.

Không dễ gì thu nạp được một thiên điểu mang khí tức thuần túy, thanh khiết như thế này, sẽ khiến tu vi của tôi tăng kha khá. Nó giãy nảy không chịu, với lý lẽ loài vật cũng có lòng tự tôn, quyết không làm trâu làm ngựa của tiên nhân lần nữa.

Có lẽ trước đây từng qua một đời chủ nhân rồi?

“Nghe cho thủng tai đây, ta là yêu hoa, đâu phải tiên”. Tôi bỏ mặc những lời kêu than của con thiên điểu đó, tiện thể vung vẩy que gỗ, kết giới siết gọn dần. Giờ được thể ngẫm lại, Nguyên Bổn Chân Quân bảo tôi vô sỉ cũng có lý. Chỉ là ông ta nói toẹt ra trong hoàn cảnh rất thiếu tính phù hợp, khi ấy tôi lại đang bực mình.

Thiên điểu vỗ cánh phành phạch: “Ân nhân bắt tôi trả ơn bằng thứ gì cũng được, chứ tôi nhất quyết không hàng phục!”.

Tôi lại siết kết giới, chỉ còn chút nữa sẽ tổn hại con vật đang bị thương: “Nhìn mặt ta dễ tính như này, vì cớ gì ngươi lại không phục chứ?”, tôi chán nản hái một đoá hoa dại, biến thành một con dao găm ngắn.

“Thôi dẹp đi. Ta cũng rất đói rồi”.

Thiên điểu thoáng tái mặt.

Khi muốn cầm dao xẻ thịt, điều cần làm đầu tiên chính là phải thử dao.

Điều thứ hai sẽ là…

“Ấy ấy, đừng mà tỷ tỷ! Tôi có mắt như mù, không biết cách báo đáp ân nhân! Tỷ đừng siết kết giới nữa! Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”.

“Ta lại nghe không rõ. Ngươi vừa nói cái gì?”.

“Hu hu, tôi đồng ý, tôi đồng ý”.

Ngay lập tức, tôi gạt đi kết giới, ôm lấy nó vào lòng. Trái ngược với vẻ ngoài hí hửng của tôi, thiên điểu nom ủ dột vô cùng.

“Chủ nhân”.

“Ừ?”.

“Chủ nhân, tôi…”.

“Sao thế?”.

“Chủ nhân, những lúc nghèo khó người nuôi nổi tôi không?”.

Tôi nghiêm túc mà nghĩ: “Nếu đã là chủ nhân của ngươi, đương nhiên không thể tuỳ tiện hạ mình rồi. Bộ lông của ngươi cũng khá đẹp, ngoài chợ người ta cần lắm đấy”.

“…”.

Giờ tôi mới được dịp chiêm ngưỡng giống chim Anh Chước trên Thiên giới. Tiểu Chước là cái tên thân mật tôi đặt riêng cho nó, Tiểu Chước, Tiểu Chước. Tôi điểm lên trán Tiểu Chước một dấu hoa, trên người cả hai liền có một vầng lục quang nhạt bao phủ.

“Khế ước chủ tớ vừa được xác lập rồi, từ giờ ta đi đâu, ngươi nhớ phải theo đó, còn phải ngoan vâng lời, nghe chưa?”.

Tiểu Chước gật đầu. Tôi sốt ruột muốn về, bèn quay ra hỏi đường.

“Chúng ta đang đứng trên đỉnh thứ ba của núi Ngu Cảo hoặc Nam Ngu”. Tiểu Chước đậu trên mỏm đá nói, “Chủ nhân, giữa hai núi này tôi khó lòng phân biệt, chỉ có thể phán đoán mò như vậy. Nhưng đường về tôi nắm chắc như thần, người chớ phải bận tâm”.

Nghe thế, tôi mới biết mình bay lạc đến tận vùng Đông Hải rồi.

“Tiểu Chước, ngươi thử đoán xem ở đây có cây Mông Mộc tươi nào không?”.

“Chủ nhân, chắc không kiếm nổi đâu. Nhưng mà tôi đói quá! Người kiếm ít gì cho tôi ăn trước khi về đi chứ”.

“Ngươi là một sủng vật, sao đòi hỏi nhiều thế? Bây giờ bay một mạch về phủ Nguyệt Lão, đâu thiếu gì đồ ăn ngon cho ngươi?”.

Tiểu Chước nhảy cẫng lên inh ỏi, kêu không chịu, nó muốn ăn bây giờ. Ôi, sao tôi lại thu nhận một con vật lắm điều như thế chứ. Nên tôi đành nhân nhượng: “Thôi được rồi, theo ta, biết đâu ở trên núi có hoa quả ăn được”.

Bước chân đi vào trong bìa rừng, dù đang là ban ngày sáng tỏ, nhưng những tán cây cao này đã nghìn năm chẳng có nổi tia sáng nào lọt qua, khí trời mờ mịt khiến tôi hơi se lạnh. Một yêu hoa thuần chủng như tôi còn thấy người khó chịu, càng chứng tỏ nơi đây là chốn rừng thiêng nước độc, bảo sao chẳng có sự sống nào.

Thậm chí, một chút vết tích của thổ địa cũng không.

“Ở phía trước có một cây cao ra quả kìa, Tiểu Chước. Cho ngươi khoảng thời gian một khắc, ăn cho thoả thích đi”.

Chẳng rõ đây là cây giống gì, nhưng tôi cũng bị ấn tượng trước độ cao sừng sững của nó. Tán cây xoè rất rộng, từng chiếc rễ dài lòng thòng rủ xuống lưng chừng, trên cành cây, những thứ quả chín mọng ánh lên một sắc vàng ấm áp. Tiểu Chước bay lên ngọn kiếm ăn, tôi ngửa cổ quan sát.

‘Khè khè’…

Có tiếng gì hay vậy?

Còn đang khoanh tay đợi, đã thấy Tiểu Chước bay vụt qua mặt tôi, rối rít kêu tôi chạy. Thế rồi từ trên tàng cây rớt xuống một tiếng động rất lớn, đủ sức làm rung chuyển vài ba gốc cây to bên cạnh.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn con xà tinh khổng lồ trườn từ trên ngọn cây trườn xuống, chắc cũng sống độ hơn nghìn tuổi rồi. Với thân hình xà tinh đồ sộ ấy, nó muốn nuốt chửng bọn tôi vào bụng là chuyện quá dễ dàng. Thử thách lớn rồi đây.

Coi kìa, Tiểu Chước, ngươi vừa chọc giận nó phải không?

“Chủ nhân, tôi quên không nói sớm! Núi nào có rắn lớn, chắc chắn chính là núi…”.

“Ngu Cảo!”.

Dứt lời, xà tinh phi đến chỗ tôi mạnh như một cây lao, lá khô bay mù mịt, tôi hét lên một tiếng chạy trối chết. Nó trườn mình đuổi theo, mây, mây, mây, tôi cần ra khỏi rừng gọi mây!

Tôi chạy như ma đuổi.

“Tiểu Chước, sao ngươi lại bỏ chạy?”.

“Tôi đấu không lại được, thế sao chủ nhân cũng chạy trốn?”.

“Đồ ngốc, ngươi là một sủng vật, phải tìm cách bảo vệ chủ nhân đầu tiên chứ! Mau làm cái gì đi!”.

“Chủ nhân, tôi vừa bị thương chưa thể động thủ được! Chẳng phải người cũng biết pháp thuật hay sao?”.

Đầu tôi nổ bụp bụp, quên mất, sao tôi phải chạy nhỉ? Giống loài yêu hoa của tôi coi xà tinh gần như thiên địch truyền kì vậy, kể từ khi tồn tại, hai bên đã bao lần choảng nhau long trời lở đất rồi. Tuy rằng tôi chưa bao giờ có dịp choảng xà tinh, nhưng cũng không để mất mặt liệt tổ liệt tông được.

Ra hiệu cho Tiểu Chước dừng lại, tôi thu linh lực vào trong lòng bàn tay, xà tinh cũng vừa mới đuổi kịp. Không biết thịt rắn nên làm những món nào thì ngon?

Xà tinh càng tu luyện càng lâu, lớp da càng cứng như sắt thép, quả không sai chút nào. Ném mấy chưởng phong đều vô hiệu, tôi đứng thở hổn hển.

“Đồ con rắn cứng đầu, sao còn chưa chết nữa?”.

“Chủ nhân, cẩn thận!”.

Xà tinh khè ra một cột nước đậm đặc, tôi hoảng hồn nhảy lên tránh. Xấu đã là một tội, nhưng đã xấu còn bẩn là tội nặng hơn nhiều. Nước dãi, nước dãi của nó doạ chết tôi luôn rồi!

Hôm nay xiêm y của tôi không đẹp, nhưng lại rất thơm tho sạch sẽ.

Ý thức được điều ấy, tôi vơ tạm một cành cây cằn cỗi, biến ra dao phi thẳng về phía trước.

“Chủ nhân, con dao bé tý đó có tác dụng thật sao?”.

“Ha ha, tất nhiên là không rồi”.

Tôi gãi đầu cười ngu, nhìn con dao rơi ‘cạch’ xuống đất như phế phẩm bỏ đi, khẽ lui về một bước.

Có cách rồi.

Lúc hết trò, bất kì kế sách gì người ta đều sẽ thử. Tôi vung tay biến mây mù thành hình, một dây trường tiên trong suốt quất tới. Quả nhiên có tác dụng!

Xà tinh ré lên đau đớn, có lẽ bị tôi doạ cho sợ quá, con yêu nghiệt không còn dám tiến lên. Được Tiểu Chước cổ vũ nhiệt tình, tôi hứng chí ra đòn liên tiếp, thay trời dạy dỗ con xà tinh mất dạy. Tiểu Chước cũng mổ lia lịa trả thù xà tinh đó: “Ta mổ chết ngươi! Mổ chết ngươi! Mổ chết ngươi đây này!”.

Tôi và Tiểu Chước một người một điểu, thay nhau hành hạ con xà tinh đáng thương.

- -----------------------