- ----------------------
Tối đó, tôi ôm bụng rỗng tuếch ngồi một chỗ, còn Cục Tuyết thì dựa lưng hạc ngủ. Chán chê, tôi nổi hứng tản bộ quanh đỉnh Bồng Lai.
Ông trời hay thương cảm, ngay giữa lúc đói bụng, tôi nhặt được một quả trứng lạ mắt. Sờ lớp vỏ cứng cáp màu xanh ngọc, tôi mừng rỡ cất vào trong túi áo.
Nhưng mà phải luộc trứng kiểu gì? Tôi là một yêu hoa kị lửa, phép tạo lửa tất không thể làm được.
Một khắc sau, tôi hào hứng đánh thức Cục Tuyết dậy, với lý do rất cần một mồi lửa từ bàn tay của hắn. Cục Tuyết có vẻ hơi mệt mỏi, hắn nâng quả trứng lên, quan sát kĩ rồi đáp: “Ta không thuộc hệ Hoả. Hơn nữa, ta và cô đang ở dưới đáy biển sâu hơn vạn trượng, đừng nói là Hỏa Thần, tạo ra lửa chưa chắc đã giữ được nổi đâu”.
“Ý thái tử chính là, lửa tạo ra dễ tắt?”.
Cục Tuyết nhẹ nhàng gật đầu. Tôi chán nản há miệng: “Đây là giả thiết của thái tử, hay là…”.
Cục Tuyết chưng hửng nói: “Giả thiết này là thật, không còn là giả thiết, cô không tin thì thôi”.
Lòng tôi thoáng mừng hụt, thế là bữa ăn này không thể xơi thật rồi. Theo như suy đoán của Cục Tuyết, có lẽ đây là trứng của một loài thuộc họ chi thiên điểu, nên giữ lại để tìm hiểu kỹ càng thì hơn.
“Thật không? Vậy có gì không tốt? Ăn nó, tu vi của tôi sẽ tăng lên vài phần”. Tôi nhìn đi nhìn lại, vẫn nhìn không ra đây là quả trứng chim, thôi thì cứ thuận theo ý của hắn đi.
“Vậy tôi phải ăn cái gì bây giờ?”.
“Ta còn hai quả Kế Bách đấy, cô ăn tạm thử đi”.
Thực chất thứ quả này khá ổn, vị chua chua ngọt ngọt không khác quả đào tiên tôi hay ăn thường ngày. Tôi nghiện nó mất rồi. Nhất định phải hỏi Cục Tuyết đã hái chúng ở đâu, rảnh rỗi sẽ mang về cả một bao cho đã.
Có tiếng thở đều đều bên cạnh, Cục Tuyết không trả lời, hắn đã say giấc từ bao giờ.
Tôi chẳng thể ngồi im được mãi, bèn thắp một viên dạ minh châu dạo thăm đỉnh núi. Đỉnh Bồng Lai có quang cảnh khá đẹp, hoa dại ven núi toả hương ngan ngát.
Giữa lúc ấy, trước mặt tôi loé lên một luồng sáng kì lạ.
Một linh hồn mờ ảo bay ra khỏi động trong khe núi. Toàn thân thiếu phụ ấy toả ra khí lạnh như băng đá, khiến tôi không tránh khỏi rùng mình, lẽ nào trên đảo Bồng Lai này lại có một yêu tinh tựa như tôi thật sao?
Tôi tò mò tiến vào, cảnh sắc còn nguyên sơ nhưng mang một vẻ đẹp khó cưỡng.
Vầng sáng lạ toả ra từ hai bên vách động, nhưng không phải thứ đá ấy có khả năng phát quang, mà là bức tường sáng long lanh từ hàng trăm con đom đóm tuyệt đẹp. Đá trên vách mang màu xanh huyền ảo, thi thoảng lại lóng lánh như lam ngọc, mùi trầm hương thơm nồng lan toả khắp không gian.
Giữa động, một nữ nhân quyền quý nằm gục trên bàn.
Tôi kinh ngạc, bởi dung mạo người này giống hệt linh hồn vừa bay đi, thể xác đã ngưng thở hoàn toàn.
Trong lòng tràn ngập dự cảm không lành, tôi lùi bước lui về, một luồng gió lạnh căm cứa ngang qua mặt tôi. Luồng khí ấy từ từ ngưng tụ thành hình trong không trung, một gương mặt đẹp như hoa xuân nhưng tiều tụy hiện ra.
“Ngươi là ai?”.
Ồ. Không phải mang yêu khí, vậy bà ta là tiên?
Nhưng một chút tiên khí tôi cũng không sao cảm nhận được, khí tức mỏng manh như sương khói.
Tôi dò xét thái độ của bà ta, không biết bà ta là người thiện hay ác, xem nên cân nhắc dùng chiêu độn thổ thoát thân không, thiếu phụ đã hét vang: “Ngươi, ngươi đang giữ Vũ nhi của ta! Trả Vũ nhi cho ta!”. Hơi lạnh ngàn năm đột ngột phả tới, tôi giật mình né tránh: “Bà cô này đùa sao? Tôi chẳng biết Vu nhi, Vù nhi hay Vũ nhi gì cả”.
Không phải do tôi làm, nhưng mụ quyết không nghe, đuổi tôi lòng vòng quanh hang động. Phép độn thổ vô hiệu, tôi mệt quá thở hổn hển: “Thôi, thôi, tôi đầu hàng”, mụ ta lại bay đến. Tôi chẳng thích sát sinh chút nào, bất đắc dĩ tung thuật pháp tự vệ.
Nháy mắt, linh hồn trong suốt xuyên qua cơ thể mảnh mai của tôi.
Ha ha, vậy mà tôi quên mất rằng mụ ta là hồn ma. Để xem mụ ta làm gì được tôi chứ!
“Phải rồi, ta làm gì còn thân xác nữa chứ. Giờ ta chỉ là hồn ma bóng quế mà thôi…”.
Tiếng thiếu phụ cười lạnh thê lương: “Ta không thể cướp Vũ nhi về được. Không ngờ, số nó lại tận dưới tay ngươi”.
“Nhầm sao, tôi là một người tốt, chưa từng làm hại ai. Nếu bà cứ khăng khăng như thế, vậy Vũ nhi là ai?”. Tôi thận trọng thu tay lại.
“Còn giả vờ, nhìn xem! Là quả trứng ở trong túi của ngươi”.
Thiếu phụ tức giận trỏ, tôi mới vội vỡ lẽ, thứ tôi vừa nhặt không phải một quả trứng thường à? Thở dài, biết vậy ăn cho rồi.
Tôi uể oải lôi quả trứng xanh nhạt đang phát sáng ra, giải thích với mụ ta không thiếu một từ nào.
“Cái gì? Ngươi dám đem con của ta đi luộc?”.
Sao chứ? Tôi có nói vậy à?
Để đề phòng tôi lỡ lời trong lúc đang vào mạch văn vở, tôi chối cãi: “Không phải đâu, tôi đi cùng với một tên tham ăn. Hắn đói quá nên tôi định làm vậy”.
Cục Tuyết, vẫn là xin thứ lỗi.
“Hắn hiện giờ ở đâu? Hắn cũng là yêu tinh như ngươi?”.
“Không, hắn là một hồ ly ngàn năm đắc đạo thành tiên rồi”.
“Sao cơ? Là thần tiên?”.
Không ổn, mụ ta đang nổi điên, biết đâu mụ ta xông ra tính sổ với Cục Tuyết không chừng. Hắn mà bị đánh thức, cáu tiết quật cho mụ một chưởng, há chẳng phải chính tôi khiến cho mụ ta bị hồn bay phách tán, gây thêm tội nghiệt rồi?
“Sai rồi sai rồi, chỉ là một con cáo mơ mộng làm tiên thôi”.
“Hừ! Ta ghét nhất đám người Thiên giới, bảo bạn ngươi từ bỏ đi”.
Tôi cười: “Tôi cũng chẳng ưa gì tiên nhân lắm, bọn họ bán vật phẩm đắt khét, lương thì cho bèo bọt. Trông bà bất mãn như thế này, sao có thể nói bà cùng phe của bọn họ”.
“Ngươi đang nói gì thế? Mà thôi, tiểu yêu ngươi nông cạn, ngươi không hiểu được đâu”. Mụ còn nói, nếu Vũ nhi chính xác bị tôi làm hại thật, sẽ đánh cho tôi hiện nguyên hình vạn trạng. Ài, hẳn là nhìn mặt tôi nông cạn, bà ta chẳng động tới nổi một sợi tóc của tôi, doạ dẫm chi cho tổ đau họng thế?
Cảm thấy không liên quan cho lắm, tôi vươn vai rời đi: “Đừng lo, tôi trả Vũ nhi cho bà đây. Thành thật xin lỗi, nhưng tôi không làm hại nó đâu. Xin được cáo từ trước”.
Dứt lời, tôi nghe thấy thanh âm đè nén tức giận ở sau lưng: “Đừng! Ngươi đứng lại ở đó đã”.
Mụ muốn tôi phải ấp quả trứng đó.
Không sai.
Mụ muốn tôi ấp nó chào đời. Sau đó, nuôi dưỡng nó khôn lớn, vân vân và vân vân,… tôi suýt sùi bọt mép, lắc đầu chối đây đẩy, thân tôi lo chưa nổi, tự dưng gánh thêm một sinh mạng làm gì?
“Ta đã đến cực hạn rồi, cầu xin ngươi… Là yêu tinh cũng được, ta thấy ngươi mặt mũi lương thiện mới an tâm giao Vũ nhi cho ngươi. Dù nam hay nữ, hãy nhớ đặt tên con ta là Vũ Vũ, bảo rằng cả đời này mẫu thân không bao giờ quên nó. Cầu xin ngươi… hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối”.
“Vũ Vũ là đứa con đầu lòng và duy nhất của ta, ta yêu thương nó vô cùng, dù chưa từng được sống bên nó một ngày trọn vẹn. Nếu ngươi chấp thuận yêu cầu này, ta có chết cũng nguyện phù hộ cho ngươi và Vũ nhi bình an trọn kiếp. Đời ta đã tận rồi, không thể để nó cũng diệt theo”.
“Này khoan đã, bà tin rằng tôi làm được hay sao?”.
Tôi có thể cưu mang một sinh linh thật sao?
“Được mà, làm ơn thay ta, bảo vệ nó cho tốt…”.
Lần đầu tiên, tôi biết đến ý nghĩa tồn tại của tình mẫu tử trên đời.
Khi linh hồn mình đang tan biến, bà ta vẫn cố mỉm cười nhìn hài nhi chưa biết mặt, nụ cười đẹp đến mức sưởi ấm cả hang động lạnh lẽo.
Đứng im giữa hang động trống trơn, tôi bất giác ôm quả trứng vào lòng.
***
Khi tôi quay lại, Cục Tuyết đã tỉnh giấc. Tôi bắt đầu ấp quả trứng đó, vì sợ trên đỉnh núi lạnh lẽo nó sẽ không chịu nổi, cũng chẳng biết giữ nguyên tư thế ấy ngủ từ bao giờ.
Đột nhiên, mơ thấy một giấc mộng kì lạ.
Một nữ tử áo hoa đẹp như tiên nữ đang cưỡi mây trên trời. Không biết bay bao lâu, vượt qua bao biển cả, bao núi sông ngàn dặm, nàng ta đến một hòn đảo hoang vắng không bóng người, đằng vân đáp thẳng xuống bìa rừng.
Nữ tử lêи đỉиɦ núi, tìm hang động ẩn nấp. Ngày qua ngày giữa mùa thu se lạnh, hoa cúc vàng rực rỡ, một quả trứng được nàng mang nặng đẻ đau sinh ra. Khuôn mặt nữ tử ánh lên nét vui mừng ấm áp, nâng niu cốt nhục như hoa như ngọc, đứa con này là báu vật quý giá nhất của nàng.
Nhưng thời gian dần trôi, đông mang thu tàn… nàng buồn bã khi nó không thể nở, khí hậu trong hang động quá lạnh.
Nữ tử ấy không ngần ngại dùng tu vi của mình, ngày ngày truyền linh lực giúp quả trứng nở ra. Đến khi nàng kiệt sức, nhan sắc đã phai tàn, nó vẫn không động đậy, chỉ phát ra ánh sáng xanh nhạt đến vô cảm, khiến người ta cay mắt.
“Vũ nhi, mẫu thân sợ mình không đợi được đến ngày con chào đời…”.
Giấc mộng chấm dứt, tôi hoảng hốt mở mắt, theo phản xạ quơ tay tìm quả trứng, tâm trí vẫn còn vang vọng câu nói chứa đầy trăn trở kia.
Thực sự là mẫu thân của Vũ Vũ…
Vậy ra, bà ấy đã lao tâm khổ tứ như thế nào, đến mức hôm nay khí cùng lực kiệt, kết quả chịu hồn bay phách tán.
Đứa trẻ này chưa chào đời đã hẩm hiu như vậy.
Hình như nằm bên tôi còn một vật thể lạ phân cách bởi quả trứng, lúc tôi quơ tay đã vô tình chạm phải. Ánh sáng dịu nhẹ của viên dạ minh châu thắp lên, trải dài trên gương mặt nam nhân đang yên giấc ngủ kia.
Tôi tròn mắt, nam tử này lúc ngủ cũng phong thái thanh cao, nước da trắng này, hàng lông mi cong này, đến cả giai nhân xinh đẹp cũng phải ghen tị nữa.
Nhìn kết giới bảo vệ sau lưng, tôi khẽ búng mũi của Cục Tuyết: “Cục Tuyết, nên cảm ơn nữa rồi. Đã là Cục Tuyết còn muốn sưởi ấm cho một quả trứng sao?”.
***
S
ớm tinh mơ, Cục Tuyết banh hai cặp má phúng phính của tôi, miệng cười hiền hoà nhưng lời nói cực kì dứt khoát: “Mặt trời mọc lâu rồi, cô còn chưa dậy ư?”.
Tôi còn đương ngái ngủ, đành miễn cưỡng tỉnh dậy, theo thói quen tìm đến chiếc khăn mùi soa trong tay áo. Cục Tuyết nhìn theo hướng tảng đá, ý muốn hỏi tôi có thấy gì hay không?
Có một chút nước miếng chứ mấy, tôi hơi thất vọng, còn tưởng chuyện gì đáng chú ý. “Có sao đâu, lẽ ra tảng đá này nên thấy tự hào mới đúng. Coi như ai đó để lại vết tích đã từng ghé qua đây”.
Cục Tuyết ngồi xuống, tôi tròn mắt hỏi chiếc khăn thêu ướt đẫm đang được hắn hong khô. Hắn nói: “Không phải một, mà là hai vũng đấy. Vũng thứ hai trên ngực áo của ta, cô cố tình phải không?”.
“Ha ha, vậy áo của ngài cũng nên tự…”.
“… hào” - Tôi sực nhớ hắn mang thân phận là thái tử Thanh Khâu, vải vóc không thuộc loại gấm bào thượng hạng, thì cũng phải lụa tơ tằm giống quý, chí ít đã khác hẳn so với dạng tiên hầu như tôi.
Mà nước miếng tôi giây hẳn trên ngực áo của hắn, lẽ nào đêm qua… mô Phật, tôi đã nằm trên người hắn thật sao!
Không biết chân tôi có sơ sẩy đạp trúng nơi nào hay không nữa?
Tôi nhìn mặt Cục Tuyết hồi lâu, ngũ quan không có vẻ gì khác lạ cả, thật lòng để mà nói, chỉ nhìn qua thôi khó mà đoán được chân thân của hắn chính là một con cáo. Cục Tuyết bình thản: “Không sao. Mặt ta không dính nước miếng của cô đâu, nhưng môi ta thì có”.
Hắn đặt tay giữa đôi môi mỏng, như cánh hoa dễ khiến người ta say.
“May quá, mặt mũi thái tử không biến dạng thì may. Ngài yên tâm, tôi không thể thơm vào nơi vừa hôn chân mình được”. Tôi xoa ngực thở phào.
Cục Tuyết ngẩn người, chỉ thấy hắn xoay lưng gọi mây, đã đến lúc nên về: “Sao? Cô muốn cưỡi hạc nốt lần này rồi quay trở về không?”.
Bản chất ham vui bấy lâu được đà để trỗi dậy, tôi lia lịa gật đầu.
***
H
oá ra trong bốn bể tám cõi, nơi trồng thứ quả Kế Bách chỉ có ở Mẫn Sơn.
Hình như ngọn núi này nằm ngay giữa Trung Hoang xa lắc xa lơ, mà tôi thì không nhiều thời gian rảnh để đi xa như thế.
Nhưng Cục Tuyết thì rảnh, hắn có thể nổi hứng tìm xuống tận nơi ấy, hái vài quả để ăn rồi về. Hoặc hôm nay, còn thừa ném cho bạch hạc ăn. Đã ai nói cho hắn biết rằng như thế quá phí phạm rồi không.
Chúng tôi cưỡi hạc lướt qua toàn cảnh đảo Bồng Lai lần chót. Được nửa canh giờ vẫn chưa thoả, chỉ có chim bạch hạc đã nặng cánh thở mệt. Xem ra, tôi đánh giá nó hơi cao rồi, hạc tiên chân chính vẫn dai sức hơn nhiều.
Cục Tuyết liếc nhìn rừng hoa, thong dong nói: “Hạc trên đảo Bồng Lai nhàn rỗi, sức chỉ đến thế thôi. Giờ mới thấy phí mấy quả Kế Bách của ta”.
“Hay thế này, lát nữa tôi và thái tử đem nó về phủ Nguyệt Lão huấn luyện đi. Thành công thì chúng ta có vật cưỡi, thất bại thì được bữa thịt hạc, tiện cả đôi đường”.
Đột nhiên, con chim hạc tăng tốc nhanh gấp đôi bình thường!
Đến lúc phải ra về, tôi ôm khư khư cổ con chim bạch hạc, ngậm ngùi tâm sự sẽ nhớ nó vô cùng, muốn được cưỡi nó du ngoạn khắp đó đây. Con vật to lớn co rúm cả người lại, tôi lại càng được đà vuốt vuốt đám lông đó.
Tôi thành thật: “Ngươi sợ ta bắt ngươi về phải không? Thế mới nói, đầu óc thú vật không sáng sủa lên được! Đáng tiếc, doạ nhà ngươi chút thôi. Ta nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu mà nuôi ngươi”.
Đến khi Cục Tuyết xoè quả Kế Bách trước mặt tôi dỗ dành, tôi mới mở tay ra, nhón lấy.
Bạch hạc nhanh nhảu nuốt chửng.
Tôi thề, lần sau quay lại đảo Bồng Lai, sẽ nuốt sạch quả Kế Bách của đám hạc ngốc nghếch này vào bụng.
***
“
Tiểu hồ ly, ngươi vẫn định trốn cho đến khi về sao?”.
Bản thân đang tiếc hùi hụi thứ quả ấy, nghe tiếng Cục Tuyết gọi ai đó, một con tiểu hồ ly, tôi mới ngạc nhiên ngó bốn phía. Xung quanh tầng tầng lớp lớp mây màu bạc, ngoài chúng tôi ra chẳng có thêm ai cả.
Cục Tuyết thu tiên khí hộ thể, để lộ một kim quang nhỏ xíu lấp ló ở sau mang tai hắn. Vật thể kia lăn xuống, từ từ phóng to dần, một tên ngoại hình non choẹt ngã phệt ra đυ.n mây: “Thái tử đừng mà, người ta bại lộ rồi!”.
Đôi tai cáo ở hai bên tóc y, tôi giật nảy người lên, không phải đây là sủng vật của Cục Tuyết sao?
Con cáo Tiểu Thất hắn cưng sủng bên mình, không ngờ đã tu được hình dạng con người khá sáng sủa.
Có điều mặt nó đúng là búng ra sữa, tôi không nhịn được cười khúc khích.
“Đừng có tự tiện trốn ở sau tai ta, bên ngoài rất nguy hiểm. Hơn nữa, ngươi quên mất mình chưa đủ linh lực hay sao mà cố hiện hình người?”.
Tiểu Thất gãi đầu, lại thu về lốt cáo, nhanh nhẹn nhảy lên vai Cục Tuyết: “Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi. Tiểu nhân chỉ nôn nóng biến thành người chút thôi, xin người cứ trách phạt”.
Cục Tuyết đã phát hiện sủng vật lén lút theo đuôi từ hôm qua, nhưng vẫn vờ như mình không biết. Dù sao, cũng là sủng vật hắn hết mức chiều chuộng, tôi nghĩ Cục Tuyết sẽ không phạt Tiểu Thất.
“Cơ mà chủ nhân à, tiểu nhân không đi theo sao chứng kiến nhiều chuyện hay như thế”.
“Chuyện gì?”, tôi tò mò.
“Thì cô đó. Hm… hmmm…”.
“Sao thế? Sao ngươi không nói tiếp?”.
Cục Tuyết từ tốn xoa đầu con cáo, cử chỉ rất đỗi nhẹ nhàng: “Nó nghẹn rồi. Sủng vật của ta vốn dĩ rất tham ăn. Khá giống vài người thôi”.
Cái này đúng quá, tôi cười chảy cả nước mắt, tiện thể giảng đạo lý cho vui: “Vậy sao? Thái tử nên dạy dỗ sủng vật đi, đừng để nó nhiễm thói hư tật xấu”, quay sang búng tai nó: “Cáo nhỏ à, ta cũng không thích những kẻ nào phàm ăn tục uống, ngươi phải ăn kiêng rồi. Thật tiếc, ta mất đi cơ hội nhường nhịn ngươi đồ ăn”.
Nó cụp tai ỉu xìu, bèn ẩn thân lui mất.
Không hiểu sao trên đường quay về phủ Nguyệt Lão, chúng tôi gặp nhiều tiên tử thế.
Tiên tử nào trông thấy Cục Tuyết cũng giả vờ e thẹn, xiêm y thướt tha trong gió. Trong đám ấy có một tiên tử bám theo dai như đỉa, hết hỏi han hắn vài câu xã giao, lại làm bộ làm tịch: “Ui da, chóng mặt quá…”.
Cứ tưởng Cục Tuyết sẽ nhũn nhặn đỡ người đẹp, nào ngờ hắn khốn nạn hơn tôi tưởng vài phần, lách mây tránh đi khiến nàng ta suýt ngã. “Tại hạ thấy trong người không khoẻ, tiên tử liễu yếu đào tơ, chớ nên đến gần sẽ tổn hại tiên thân”.
Nàng ta lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy sao cô nương kia lại được đi bên ngài?”.
Cục Tuyết ung dung, đáp: “Không sai, cô ấy là tiên đồng của Nguyệt Lão dẫn đường cho tại hạ. Thân là một tiểu yêu, sao ảnh hưởng cho nổi, đâu thể quý trọng bằng thân thể tiên tử”.
Tôi gật gật liên hồi.
“Ra thế. Cảm tạ Thanh Khâu thái tử lo lắng cho Ngọc Chiêu”. Tiên tử đó hụt hẫng bay đi, nhìn vẻ mặt tôi lè lưỡi trêu ngươi, tức lắm nhưng không làm gì được.
“Ài, tôi trở thành tâm đỡ cung tên cho thái tử từ bao giờ thế?”.
“Ai bảo nữ nhân Thiên giới cứ bắn tên loạn xạ, không trúng ta thì thôi, còn lạc sang cô chứ. Bọn họ đã trơ trẽn, ta phải chai mặt thôi”.
Câu vừa rồi thật quá hợp ý tôi, nên cười tươi tán thưởng. “Thật sao? Vậy ra thái tử cũng quan tâm tôi rồi”.
Tôi có ý nửa đùa nửa thật xem hắn trả lời sao, nhưng Cục Tuyết chỉ im lặng xoè quạt. Tôi nói: “Trêu chọc ngài vậy thôi. Nhưng trò này rất vui, tôi thích”.
Cục Tuyết chợt quay ra nhìn tôi, giọng sâu xa: “Thực ra, nhiều khi ta thấy cô chẳng giống một tiên đồng chút nào…”.
Khi ấy, gió xuân quanh quẩn bên tai tôi, xung quanh hai chúng tôi chỉ là mây và gió. Vạt áo màu xám nhạt của Cục Tuyết tung bay, lẫn vào trong áng mây, giống như một làn nước mùa đông được đưa lên bầu trời. Tôi không hiểu: “Thế ý thái tử là?”.
Cục Tuyết thong dong nói: “À, đây chỉ là giả thiết của ta thôi…”.
“…”.
Lại nói, đám tiên tử ghé qua phủ Nguyệt Lão bình thường vốn luôn coi thường tôi, nay được hắn cùng nhau bắt nạt họ, tôi hả hê vô cùng.
Đáp lại tôi, Cục Tuyết cười ẩn ý: “Xem ra, ta và cô đang ngồi chung một thuyền”.
- ----------------------