Nhã Tịnh như bị ngàn mũi dao chĩa thẳng vào cô vẫn muốn giải thích cho anh hiểu tất cả gì cô làm điều là tình yêu cô dành cho anh quá nhiều.
"Xin anh đấy đừng nói với em bằng giọng điệu đó, em cũng chỉ vì yêu anh nên mới làm ra những chuyện điên rồ như thế."
Mạn Nhu đi đến giật lấy cánh tay của Nhã Tịnh đang cố níu kéo Tần Ngôn.
"Đủ rồi cô đúng là loại người trơ trẽn không biết xấu hổ, đã làm ra những chuyện như thế còn bảo là yêu anh ấy."
Nhã Tịnh đột nhiên tức giận quay sang đẩy Mạn Nhu ra.
"Chị không có quyền lên tiếng ở đây, cũng bởi vì chị mà tôi mới yêu anh ấy một cách hèn hạ như thế này, cũng vì chị quay về nên Tần Ngôn mới chấp nhận kết hôn với tôi, để làm bức bình phong chịu đựng những nỗi đau mà chị để lại."
Tần Ngôn quát lớn với Nhã Tịnh.
"Đủ rồi."
Nhã Tịnh cũng chỉ đành câm lặng khi bị anh lớn tiếng quát tháo. Mạn Nhu cười khi khinh bỉ nhìn sự thảm hại của Nhã Tịnh.
"Đáng đời cô."
Tần Ngôn rời khỏi bệnh viện, Nhã Tịnh cũng chạy vội vàng đuổi theo anh, đến nỗi vấp ngã cô vẫn không quan tâm tiếp tục chạy theo anh mặc kệ vết thương trên chân của mình.
"Tần Ngôn nghe em nói đã."
Anh bước vào xe định chạy đi nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nhã Tịnh lại không nỡ bỏ lại cô một mình, Nhã Tịnh điên cuồng đập vào kính xe.
"Anh à nghe em nói đi mà."
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên, căn bệnh tim lại một lần nữa tái phát, Nhã Tịnh rất ghét sự yếu ớt của bản thân cô sợ căn bệnh này sẽ khiến cho Tần Ngôn chán ghét mình, Nhã Tịnh ngồi xổm xuống đường cố hít thở rồi lấy thuốc trong túi ra uống, nhưng bàn tay run rẩy của cô đang chật vật mở nắp lọ thuốc vô cùng khó khăn, Tần Ngôn không thể vì tức giận mà bỏ mặc mạng sống của Nhã Tịnh, anh mở cửa xe vội vàng đi đến mở lọ thuốc lấy thuốc đưa vào miệng cô, vị đắng của thuốc khiến cho Nhã Tịnh nhăn mặt không thể nào nuốt nổi, Tần Ngôn lấy chai nước ở trên xe đưa đến cho cô, viên thuốc cuối cùng cũng đã trôi vào cổ họng của Nhã Tịnh.
Tuy bệnh tái phát nhưng Nhã Tịnh vẫn luôn miệng nói xin lỗi Tần Ngôn.
"Em xin lỗi, hãy tha lỗi cho em."
Tần Ngôn không trả lời cô, vì anh vẫn còn rất giận Nhã Tịnh khi cô dám nói dỗi mình.
"Về nhà rồi nói chuyện."
Hai người vừa quay về nhà, thì mẹ của Tần Ngôn và Nhã Tịnh cũng vừa đến , hai người vui vẻ đem đồ đến tẩm bổ cho Nhã Tịnh.
"Hai đứa về rồi à, hai mẹ mang đồ bổ đến cho Nhã Tịnh ăn đây."
Tần Ngôn lạnh lùng lướt qua hai người.
"Không cần nữa đâu, cô ấy không mang thai."
Nhã Tịnh đau lòng nhìn theo bóng lưng của anh đi vào bên trong, hai người mẹ ngơ ngác nhìn nhau.
"Chuyện là như thế nào?"
Nhã Tịnh buộc miệng phải nói ra hết mọi chuyện rằng mình không hề mang thai, cho hai mẹ biết. Không ai trách cô, nhưng họ không ngờ Nhã Tịnh lại có thể suy nghĩ không thông như thế.
"Mẹ biết con đặt tình cảm cho Tần Ngôn rất nhiều nhưng con đang bán rẻ hạnh phúc của mình đấy."
Nhã Tịnh chỉ biết ngồi im lặng lắng nghe, mẹ chồng nắm lấy tay cô an ủi.
"Không sao đâu Tần Ngôn sẽ hiểu cho tình cảm của con nó chỉ giận nhất thờ mà thôi vài ngày sau sẽ trở lại bình thường mà thôi."
Nhã Tịnh chỉ có thể hi vọng là vậy, vì cô rất sợ sự đối xử lạnh lùng của Tần Ngôn. Nhưng anh lại không hề nguôi giận mà còn dọn đồ rất nhiều, Tần Ngôn đi xuống cầu thang với một chiếc túi rất lớn, Nhã Tịnh liền cảm thấy lo lắng cô đứng lên hỏi anh."
"Anh định đi đâu vậy ?"
Tần Ngôn không trả lời mà đi thẳng ra ngoài xe, Nhã Tịnh cố gắng đuổi theo giật lấy túi đồ mà anh mang theo.
"Anh định bỏ em đi luôn hay sao?"
Tần Ngôn thật sự rất vui khi nghe cô nói là mình mang thai, nếu đã hi vọng rất nhiều thì sẽ đi song song với với sự thất vô cùng lớn. Tần Ngôn giật lấy túi đồ trong tay Nhã Tịnh, lạnh lùng rời đi, anh không hề mềm lòng nhìn Nhã Tịnh khóc cũng vẫn lên xe rời đi.
"Tần Ngôn sao anh không hiểu cho em."
Cô nhìn chiếc xe đi khuất mà đau lòng, ngồi bệch xuống khóc nức nở, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ, lúc đầu chẳng phải rất hạnh phúc và vui vẻ hay sao, tình yêu cô dành cho anh tất cả điều là vô giá đến mức mụ điên rồ, tại sao anh không cảm nhận được, mà chỉ nhìn vào lỗi lầm mà chỉ trích cô.
Nhã Tịnh thật sự rất đau lòng, cô chưa bao giờ chịu nhiều đã kích như thế, tối đến cô chỉ b,điên cuồng gọi điện cho Tần Ngôn nhưng không một ai bắt máy, Nhã Tịnh đau lòng nằm trên giường vô thức nhìn vào màn hình điện thoại nhưng tất cả chỉ là sự chờ đợi hi vọng, Tần Ngôn không nhắn tin hay gọi lại cho cô dù chỉ là một cuộc. Phía bên này Tần Ngôn cũng đang rất đau đầu, tâm trí không thể nào làm việc được, anh nhìn chuông điện thoại vang lên rồi lại tắt bản thân cũng không đủ dũng khí bật điện thoại lên nghe và đối diện với Nhã Tịnh.