Anh Thật Ngớ Ngẩn

Chương 1

Tôi có một người bạn trai đã hẹn hò với nhau được bốn năm rồi, à không đúng, tôi cũng không biết có được tính là bạn trai nữa không bởi vì đã một tuần rồi tôi vẫn chưa liên lạc được với anh.

Nhưng mà bây giờ, tôi lại thấy anh đang đi cùng với một đàn em duyên dáng yểu điệu. Tuy chỉ là bóng lưng nên cũng không biết khuôn mặt của đàn em kia trông thế nào, nhưng chỉ từ bóng lưng cũng có thể nhìn ra được đây hẳn là một cặp trai tài gái sắc, phong thái như lang sói sánh đôi với hổ báo.

"Tôi cho cô một trăm triệu, mau rời khỏi anh ấy đi". Trong lòng tôi rất muốn nói như thế một lần.

Nhưng khi nghĩ lại, nếu tôi thật sự có một trăm triệu cũng sẽ không cho đôi nam nữ chó má các người. Vì thế, tôi lấy di động ra chụp lại bóng lưng của hai người bọn họ, lưu lại làm bằng chứng.

Không biết làm sao mà tôi lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Nhị Hoa nhà bên nhìn chòng chọc cây que kẹo được để trên con ngựa gỗ trên cao ở vườn trẻ, sau đó lại nói ra câu: Nếu không lấy được thì không cần nữa.

Ừm, người đàn ông này, tôi cũng không cần.

Tôi nhìn sơ qua bức hình, hạ quyết tâm cầm theo chứng cứ đi nói chia tay với người đàn ông chết tiệt này, nhưng tôi lại cảm nhận có một ánh mắt u ám đang nhìn mình. Chính là nhìn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh đang dùng cặp mắt sắc bén nhìn tôi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại muốn dùng từ sắc bén này, có lẽ do bản thân tôi không hiểu được anh, tôi cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì.

Nhưng mà, tới sớm không bằng tới đúng lúc! Nhân cơ hội này, nói với anh...

"Em lại muốn nói chia tay với anh đúng không?" Trên mặt anh không có biểu cảm gì, song tôi lại cảm thấy giọng nói của anh có hơi hung dữ.

Anh hung dữ với tôi!

Mọi người xem, anh còn dám hung dữ với tôi đấy!

Được, tính luôn tội này phạt luôn một lần, chia tay, nhất định phải chia tay!

Nhưng mà sao anh nói "lại"? Đột nhiên tôi nhớ ra, một tuần trước tôi cũng đã nói chia tay với anh. Lúc đó, anh cũng có vẻ mặt như vậy, thậm chí còn hung dữ hơn một chút so với bây giờ.

Thời tiết hôm đó rất tốt, ánh trăng mờ nhạt lửng lơ phía cuối chân trời, gió thổi nhè nhẹ làm tôi rất thoải mái. Tôi đứng bên cạnh hồ nước tình yêu nổi tiếng ở trường nói lời chia tay với anh. Anh giật mình, lập tức từ chối lời yêu cầu chia tay của tôi.

Tôi cảm thấy nên cho anh một ít thời gian để hòa hoãn lại, để cho anh chấp nhận sự thật rằng tôi muốn chia tay với anh. Được rồi, thật ra tôi sợ anh nghĩ không thông mà đẩy tôi xuống cái hồ nước bên cạnh làm tôi chết đuối thôi. Chủ yếu là do lúc đó mắt anh hơi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi vì sao. Tôi mím môi, nói ra bốn từ với thái độ cao quý nhất của một hoa khôi giảng đường: Em không thích anh.

"Không được, không thể không thích." Anh kiên định nói.

Chuyện tình yêu cũng thú vị lắm, nút mở máy thì nhất định phải cần cả hai người cùng ấn, nhưng còn nút tắt máy thì ai đến nhổ cái phích cắm điện ra đều được, một chiêu trí mạng.

Tôi chẳng quan tâm anh có được hay không, vẫn cứ hành động trước để tỏ lòng “kính trọng”.

Tôi không thèm nhìn anh nữa, xoay người rời đi để anh một mình đứng bên cạnh hồ nước. Trong giây phút xoay người đi, tôi nghĩ đến việc chẳng may anh suy nghĩ không thông rồi nhảy xuống hồ nước thì làm sao, nhưng lại nghĩ đến kỹ năng bơi cực tốt của anh, dường như cũng không sợ nữa.

Chủ yếu chính là, tình yêu chỉ là trò chơi mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải người này rời đi thì người kia sẽ chết.

Đúng rồi, đột nhiên lại nhớ đến lúc ấy tôi còn nói một câu, lần sau gặp lại thì chính thức chia tay. Cũng chính từ đêm hôm đó, tôi chưa từng gặp lại anh.

Tôi và anh đều đang trong tình trạng bế tắc.

"Đàn anh, em đi trước đây." Bỗng nhiên, người đàn em bên cạnh lên tiếng làm tôi nhớ ra còn có một người nữa.

Chỉ là...

Đàn em này cao quá rồi đó!

Vừa nãy cách xa nên không biết, bây giờ đứng gần mới phát hiện ra. Hơn nữa, giọng đàn em hình như hơi thô, không giống với giọng nói của nữ, mà giống… nam!

Ôi, Chúa Mẹ ơi! Chỉ muốn ra ngoài mua chút trái cây thôi nên không nhớ phải mang kính áp tròng.

Tôi lại nhìn cậu ta thêm lần nữa, cậu ta có chút ngại ngùng nhưng nhận thấy ánh mắt của bạn trai tôi ở phía sau nên xoay người rời đi.

"Cậu ta đẹp trai hay anh đẹp trai?" Bạn trai tôi hỏi tôi.

"Anh đẹp trai."

Chuyện này hoàn toàn không cần phải hỏi, tôi có thể trả lời mà không cần suy nghĩ gì. Mọi người phải biết rằng, lúc ấy cảm thấy anh là người con trai đẹp nhất trường chúng tôi nên tôi mới bỏ hết mặt mũi mà theo theo đuổi anh. Anh rất đẹp trai, đây là sự thật không thể bàn cãi.

Nghe xong câu trả lời của tôi, khí lạnh quanh người anh cũng giảm bớt một chút. Giọng nói anh còn có chút tội nghiệp: "Em chỉ nhìn cậu ta chứ chẳng thèm nhìn anh."

Sau đó anh cau mày, chỉ tấm ảnh bóng lưng hai người họ trên màn hình điện thoại của tôi nói: "Em còn chụp hình của cậu ta nữa."

Bây giờ, tôi có cảm giác mình đang ở tòa án, anh là Tần Hương Liên, còn tôi là bị cáo Trần Thế Mỹ (*). Rõ ràng tôi chụp hình làm bằng chứng bắt gian mà, sao bây giờ lại trở thành tội phạm bất trung bất nghĩa một cách có căn cứ như vậy được nhỉ? Oan quá, Đậu Nga (**) cũng chưa oan bằng tôi đâu!

(*) Tần Hương Liên, Trần Thế Mỹ: Là hai nhân vật chính trong vở kịch về sự bội bạc. Nói về chuyện Trần Thế Mỹ phụ bạc người vợ tảo tần nuôi mình ăn học khi đỗ trạng nguyên thì ruồng bỏ vợ để đi kết hôn với công chúa. (Mọi người có thể lên mạng tìm vụ kiện này để đọc rõ hơn nếu thích)

(**) Đậu Nga: “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

"Em chụp anh mà."

Anh vui lên không ít, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Ai, cuối cùng tôi cũng dỗ được bạn trai rồi.

Ơ, sao tôi lại đi dỗ dành anh làm gì? Không phải tôi muốn chia tay với anh sao?

"Đừng chia tay, được không?" Đột nhiên anh ôm lấy tôi: "Một tuần không gặp rồi, anh rất nhớ em. Anh để một tuần cho em bình tĩnh lại, anh cũng biết hôm đó em nói không thích anh đều do em đang nóng giận. Tuy biết như vậy, nhưng khi nghe em nói câu đó, anh cảm thấy rất đau lòng. Anh có thể ở lại trong nước học nghiên cứu sinh, không cần phải đi du học mà."

Cái kẻ lừa đảo này, tôi đã thấy thư mời nhập học đến Harvard của anh rồi! Huống chi, anh không đi du học, tôi cũng phải đi du học ở một nước khác kia mà!

"Anh biết em đã thấy cái email kia rồi, giáo sư Wilson mời anh đi học thạc sĩ." Anh ôm chặt tôi nói: "Nhưng mà em ở đây, anh không thể đi được."

Ôi, vậy thì anh đúng là đồ yêu vào mất não đó nha.

"Với lại, thầy của anh cũng muốn mời anh đi học thạc sĩ trong trước, trình độ chuyên nghiệp của ông ấy cũng không kém hơn giáo sư Wilson đâu."

Hừ! Anh còn lừa tôi nữa đấy, trường chúng tôi là trường top 2 trên cả nước, tất nhiên tôi biết giáo sư Tạ, hiệu trưởng của trường đại học Y có chuyên môn rất cao, nhưng uy tín và giá trị thương mại của giáo sư Wilson cao hơn nhiều. Từ góc độ của quốc gia, tôi chắc chắn muốn anh ở lại rồi, nhưng mà trong trong lòng tôi vẫn hy vọng anh sẽ có một môi trường nghiên cứu tốt hơn. Huống chi, ngành miễn dịch của đại học Harvard lại không tệ.

"Thật sự không được, em và anh đều phải ra nước ngoài."

Tôi đẩy anh ra.

Nghe này, anh nghe xem đây là tiếng người à?

Đúng, nhà của tôi có tiền.

Đúng, tôi cũng mới làm bài kiểm tra Ielts, thành tích cũng vô cùng khả quan.

Nhưng anh, mẹ nó, chẳng thèm nghĩ tới điều đó một chút nào. Tôi học chuyên ngành ngôn ngữ Hàn, anh muốn tôi phải làm sao? Tôi qua Mỹ học ngôn ngữ Hàn hay là anh đi Hàn học Y.

"Chúng ta đều trưởng thành rồi, cũng nên lo lắng cho tương lai một chút đi. Em sẽ không bỏ qua cơ hội sang Triều Tiên học tập đâu, em hy vọng anh đừng bỏ lỡ."

Anh nhìn thấy sự chân thành trong mắt tôi. Còn tôi cũng nhìn thấy ánh mắt bi thương của anh.

Anh không nói gì, chỉ cứ nhìn tôi như vậy rồi nhận lấy giỏ trái cây trên tay tôi.

"Đi thôi, anh đưa em về phòng ký túc trước đã."

Sau khi đi đến trước cửa phòng ký túc xá, anh sờ sờ đầu tôi vô cùng thân thiết, nói: "Đi lên đi". Sau đó đưa giỏ trái cây lại cho tôi.

Tôi xoay người bước đi, nhưng khi dừng bước quay đầu lại thì vẫn thấy anh nhìn tôi cười, sau đó vẫy tay ý bảo tôi về phòng trước đi.

Tôi đảm bảo, tôi quay đầu lại không phải vì lo cho anh. Tôi chỉ… Chỉ cảm thấy hình như bản thân mình đã quên mất chuyện gì đó.

Trở lại phòng ngủ, tôi cảm nhận được một bầu không khí u ám và tăm tối. Quả nhiên, mùa tốt nghiệp chính là mùa chia tay. Bốn nữ sinh trong phòng chúng tôi thật sự không một ai thoát khỏi ma chú này.

"Mua trái cây thôi sao lâu thế?" Lão Tần, bạn cùng phòng tôi, đang bi thương cắn hạt dưa, ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt còn vương ánh nước.

Tôi có thể hiểu đây là nước mắt của cậu ấy. Gần đây cậu ấy bị thất tình.

"Oppa, chào anh." Trong máy tính cậu ấy truyền đến giọng nói của nữ chính phim truyền hình Hàn Quốc.

Đối với sinh viên học ngôn ngữ mà nói, xem phim cũng là chính phương pháp luyện tập khả năng nghe tốt nhất. Nhưng cậu ấy học tiếng Nga mà lại xem phim Hàn Quốc đến mức xúc động như thế.

Tôi đột nhiên nghi ngờ nước mắt của cậu ấy.

Bởi vì gần đây tôi cũng đang xem bộ phim này, nghe lời thoại của cô gái trong phim thì tôi cũng biết là đến tập gần cuối rồi, mà nam chính vẫn còn yêu bạn gái cũ của anh ta.

Đây là tình tiết bị lạm dụng nhiều nhất trong phim truyền hình, nữ chính rút kinh nghiệm xương máu, nói tạm biệt hoặc nói vĩnh viễn không gặp lại với nam chính, bởi vì nữ chính muốn buông tha cho nam chính và bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Tôi cũng nên tìm cuộc sống mới của tôi rồi.

Cứ như vậy trong đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra tôi quên mất chuyện gì rồi!

Tôi muốn nói chia tay với anh, chẳng hiểu sao lại bị đồ chó đó chuyển sang chuyện khác, sau đó lại quên mất!

Lại thêm một ngày chia tay thất bại.