Hoàng Hậu, Mạng Của Nàng Là Của Ta

Chương 3: Ta muốn ngươi



Giản Thiên Huyền một thân áo bào tử sắc không nhiễm bụi trần, thần thái tựa thiên tiên, ánh mắt lãnh đạm từ trong mật thất thanh nhã bước ra. Gian phòng rất lớn chứa đựng hơn mười gian phòng thuốc, và nhiều loại kỳ trân thảo dược.

Trong phòng bày trí đầy đủ vật dụng, vô cùng sạch sẽ hài hoà, tới một hạt bụi cũng không hề xuất hiện. Góc ngồi của Giản Thiên Huyền cạnh cửa sổ bằng trúc được một thanh gỗ chống lên, từ nơi nàng ngồi có thể nhìn thẳng đến gian phòng của Mộ Dung Cơ Uyển.

Trong tay cầm mảnh giấy trắng nhỏ, nàng nhẹ nhàng vò trong lòng bàn tay, rất nhanh tờ giấy ban đầu biến thành bột trắng, lòng bàn tay mở ra thổi nhẹ một cái toàn bộ bột trắng đều theo gió cuốn bay đi, không còn chút dấu vết.

Ngồi xuống đệm lông bạch hổ, Giản Thiên Huyền thành thục mở hộp gỗ thi triển kim châm, hơ nóng vào ngọn lửa trước mặt. Vén cao ống tay áo bên trái một chút, không chần chừ nàng tự hạ châm đâm vào vết thương đang chuyển màu đen sậm trên làn da trắng mịn như tuyết.

Trong chốc lát, máu đen từ trên ngón tay nhiễu xuống, từng giọt thấm ướt cả sàn nhà. Giản Thiên Huyền mặt không biến sắc rút ra, gọn gàng thu lấy kim châm cất đi.

"Chủ nhân, ta vào được không?"

"Vào đi".

Hồng lão nhẹ mở cửa bước vào, tầm mắt dừng xuống sàn nhà vươn đầy giọt máu đen. Bà bước lại gần đặt xuống ba loại thảo dược quý là linh chi tuế, thiên sơn tuyết liên và mật rắn tam sắc, sau đó mở miệng nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

"Đã tốt rồi" Giản Thiên Huyền cầm mật rắn tam sắc giơ lên tầm mắt ngắm nhìn, đáy mắt nhấp nháy phát sáng dường như đang vô cùng hứng thú.

Hồng lão thấy nàng tinh thần không tệ, ho nhẹ mấy tiếng lại hỏi: "Sức khoẻ của vị cô nương kia đang hồi phục rất tốt, ta thiết nghĩ không cần tiếp tục các loại thảo dược này nữa a".

"Vẫn tiếp tục" Giản Thiên Huyền hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút thản nhiên.

Hồng lão cũng không nói thêm, chỉ nhìn vết thương trên tay trái Giản Thiên Huyền mang nhiều suy nghĩ. Không biết thân thế của Mộ Dung Cơ Uyển là ai, nhưng Giản Thiên Huyền đặc biệt chiếu cố nàng, không ngừng tìm những loại thảo dược quý hiếm chữa trị, tới cả rắn tam sắc loài vật chứa kịch độc bậc nhất rừng Đỏ cũng bị Giản Thiên Huyền không bỏ qua.

Vết thương mặc dù đã chuyển biến tốt, sức khoẻ Mộ Dung Cơ Uyển cũng dần hồi phục. Nhưng Hồng lão vẫn cảm nhận, Mộ Dung Cơ Uyển không còn sinh khí muốn tồn tại, cứu một người không cần sinh mạng là rất nan giải.

"Lão không hiểu ngươi vì sao làm vậy?"

Giản Thiên Huyền hơi ngẩng đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại mở ra, nhàn nhạt đáp: "Hồng lão, ngươi có biết phượng hoàng vì sao được gọi là phượng hoàng?"

"Hồng lão ngu muội, mong chủ nhân khai sáng thêm".

"Trong tứ linh, phượng hoàng được mệnh danh là vua của tất cả các loài chim. Là tượng trưng cho công lý, đức hạnh, bầu trời, gió, cây và tinh tú. Cũng tượng trưng cho yếu tố âm trong dương. Không giống như rồng, phượng hoàng khi chết sẽ hoá thành tro tàn, chỉ cần thêm thời gian tu dưỡng sẽ lần nữa thắp cháy ngọn lửa mới mà tái sinh. Lần nữa rực rỡ, mạnh mẽ, toả sáng hơn". Hơi dừng lại một chút, Giản Thiên Huyền nhìn về bức hoạ phượng hoàng trước mắt, ý cười càng đậm: "Định mệnh đã an bày sẵn nàng chính là phượng hoàng".

Hồng lão gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi thêm: "Nhưng lão nhìn thấy nàng không còn ý niệm sống nữa. Tâm kết của nàng quá nặng nề, nếu như có thể người sao không khiến nàng quên đi?".

"Quên. Tại sao phải quên?" Đáy mắt Giản Thiên Huyền ngược lại lạnh thấu xương.

---

Đặt chân đến đây đã tròn tám ngày. Tám ngày tựa hồ ngắn ngủi nhưng đối với Mộ Dung Cơ Uyển lại rất dài, trôi qua rất mệt mỏi.

Vô luận là ngày hay đêm, thời gian xuất thần của nàng ngày càng nhiều.

Tâm sự chôn vùi tận sâu trong đáy lòng, nhất thời trở thành tâm kết khó mở.

Mộ Dung Cơ Uyển rời khỏi căn nhà trúc, bước chân ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Bên tai là tiếng chim chóc véo von, mũi nàng có thể ngửi được mùi hương hoa nhàn nhạt.

Hai tay Mộ Dung Cơ Uyển giấu trong tay áo, dáng người như liễu rũ, khuôn mặt tuy mang vẻ nhợt nhạt nhưng so với nữ tử khác vẫn mỹ lệ hơn vạn phần, đôi mắt màu hổ phách say sưa ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Cứ ngỡ nơi này sẽ vô cùng u tối, mang theo chướng khí quỷ dị. Nhưng trái hẳn với trí tưởng tượng của nàng. Tất cả từng gian nhà ở đây đều lấy trúc mà dựng nên kiểu dáng tinh xảo, đẹp mắt, xua đi cái khí đen của cả khu rừng. Ở quanh nhà trồng rất nhiều loại thảo dược, đủ màu sắc khác nhau.

Tầm mắt Mộ Dung Cơ Uyển đảo qua từng nơi, hơi dừng về phía con đường nhỏ phía trước mặt.

Thật không ngờ phía sau Thuỷ Thiên Quân lại có hồ nước xanh biếc trong trẻo như vậy.

Mộ Dung Cơ Uyển yên lặng ngắm nhìn từng nơi, hơi ngẩng mặt nhìn vài con bồ câu trắng vỗ cánh bay lượn. Nàng nâng ngón tay trắng nõn từ trong tay áo, động tác mềm nhẹ chạm vào tán lá trên cao, chấn động rớt xuống vài giọt mưa nhỏ vụn, dính vào bên cạnh vạt áo trắng của nàng.

Nghe tiếng người chuyển động bước tới. Bồ câu lần nữa vỗ cánh bay vào sương mù mênh mông, hoá thành điểm nhỏ màu trắng, biến mất phía chân trời xa xa.

Cơn gió nhẹ thổi tới cuốn bay tay áo của nàng phấp phới lay động, mái tóc đen huyền tán loạn phiêu dật trong làn gió.

Mà gương mặt kia, lại mang theo nét buồn bã.

Hướng mũi chân chậm rãi đến cạnh mặt hồ, Mộ Dung Cơ Uyển tự nhìn bản thân phản chiếu dưới làn nước kia tự cười chế giễu.

Trong đầu lại bắt đầu hồi tưởng tới những ký ức đau thương, Mộ Dung Cơ Uyển khẽ lắc đầu, đôi mắt nhắm chặt dần bước xuống, thoáng chốc cả lòng nước ấm bao trọn lấy cả cơ thể bé nhỏ của nàng vào lòng.

Phía trên cao, một vài tia nắng chiếu rọi xuống, lan toả vài mảng hoa lá xung quanh, khiến cả mặt hồ hiện ra vài điểm lấp lánh như sao trời.

Mộ Dung Cơ Uyển cảm nhận nàng thực sự gần như sắp chết.

Đau đớn từ trong truyền ra ngoài, xông thẳng lên thái dương, bức nàng phải hô hấp. Thần trí mơ hồ đau đớn, nháy mắt lại truyền đến ấm áp quen thuộc, cứ lặp đi lặp lại đánh thức nàng tỉnh lại.

Lông mi nàng run rẫy. Tiếp theo, chậm rãi mở mắt.

Lại lần nữa Giản Thiên Huyền khinh bạc nàng!

Lần này Mộ Dung Cơ Uyển không kiềm chế, trực tiếp tán mạnh vào má phải của Giản Thiên Huyền. Làn da trắng trẻo chốc lát đã ửng hồng, ẩn hiện rõ dấu năm ngón tay.

"Thật đau". Giản Thiên Huyền vẫn ôm chặt lấy hông Mộ Dung Cơ Uyển, mỉm cười nói.

"Buông tay!". Mộ Dung Cơ Uyển lạnh nhạt lên tiếng, nàng không chịu nổi tính khí ngông cuồng, kiêu ngạo của Giản Thiên Huyền.

Đôi mắt Giản Thiên Huyền hơi khép khép, tầm mắt nhìn nử tử có dung mạo xinh đẹp đang nổi giận.

Trầm mặc một lúc. Giản Thiên Huyền bất mãn trề môi.

"Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

Mộ Dung Cơ Uyển không hiểu căn bản Giản Thiên Huyền có hiểu những lời nói trước đó của nàng hay không, hay là thực sự chẳng hoài để tâm đến.

"Giản Thiên Huyền. Mạng là của ta, ngươi lấy quyền hạn gì can thiệp?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Gương mặt dưới ánh nắng tà, bộ dạng ướt sũng cực câu nhân, Mộ Dung Cơ Uyển lúc này toàn thân vô cùng xuất chúng.

Giản Thiên Huyền chợt hơi ửng hồng hai tai, đôi tay nhẹ nhàng buông nàng ra. Giữ nàng đứng đối diện mình, sóng mắt di chuyển một chút. Giản Thiên Huyền rút trong tay áo một thanh chuỷ thủ sắc bén, đặt vào tay nàng.

Lại lần nữa cười lên. Tiến sát mặt Mộ Dung Cơ Uyển, cầm lấy tay nàng hướng mũi chuỷ thủ chạm thẳng tim mình nói: "Mộ Dung Cơ Uyển gϊếŧ ta đi. Chỉ cần đâm vào nơi này ta sẽ chết, khi đó ngươi sẽ được tự do!"

"Ngươi...."

Người này hết lần này tới lần khác đều bức ép nàng. Hơn cả hoàng đế, Mộ Dung Cơ Uyển cảm nhận bản thân luôn bị đặt dưới tầm mắt của Giản Thiên Huyền, từ suy nghĩ tới hành động đều không thoát được nàng.

"Giản Thiên Huyền, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?" Mộ Dung Cơ Uyển rũ mi thở nhẹ một hơi mềm giọng hỏi, cánh tay buông lơi chuỷ thủ, thẳng xuống khuấy động cả mặt hồ.

Bỗng nhiên, một bàn tay mát lạnh chạm đến cằm nàng. Khớp xương ngón tay rõ ràng xinh đẹp, hơi dùng sức nâng cằm nàng lên cao.

"Ta muốn ngươi, Mộ Dung Cơ Uyển".

Mộ Dung Cơ Uyển mím chặt cánh môi. Đầu quay sang trái né tránh, kiên định tỏ rõ lập trường.

Một tiếng thở dài vang lên.

"Cơ Uyển" Vẫn là âm thanh lạnh lùng nhưng có vài phần mềm mại hơn. Mộ Dung Cơ Uyển không nhớ rõ, đã bao lâu chưa từng nghe thấy ai gọi nàng cái tên này.

Ánh mắt Mộ Dung Cơ Uyển thoáng dao động.

"Ta vất vả mới cứu sống được ngươi. Cũng vì ngươi tìm trăm phương thuốc quý mang về suýt đã bỏ mạng, ngươi một chút cũng không quan tâm ta chút nào a?"

Thật ra....là có quan tâm chứ. Mộ Dung Cơ Uyển biết nàng và Giản Thiên Huyền như bèo nước gặp nhau. Đối phương nhiều lần cứu mạng nàng, đây là đại ân.

Đối với Giản Thiên Huyền nàng thật mang nợ rất nhiều, lời nói khó có thể diễn tả hết được.

Thật lâu sau, rốt cuộc Mộ Dung Cơ Uyển cũng chậm rãi bước lên bờ, hướng thẳng về nhà trúc mà quay lại.

Giản Thiên Huyền yên lặng quay mặt mỉm cười, trong đáy mắt có chút sáng ngời đặt lên tấm lưng mong manh kia.Hoàng Hậu Mộ Dung Cơ Uyển giá đáo =)))