Điện thoại còn đang tiếp tục phát video: “Tôi quyết định từ con người đã cống hiến sáu năm cho sự nghiệp diễn xuất, trở thành một con người bình thường. Đương nhiên tôi biết chắc chắn rằng mọi người sẽ rất nhớ tôi, hahaha. Nhưng mà cũng không còn cách nào cả, bởi vì gần đây tôi phát hiện ra trong cuộc đời của tôi còn có thứ quan trọng hơn…”
Nghe người kia nói không ngừng, sắc mặt của Lạc Cảnh Tu có vẻ như càng ngày càng lạnh hơn.
“A…Thật sự xin lỗi.” Tiểu Thẩm luống cuống tay chân mà tắt video đi. Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên, soái ca người phát ra sát khí khi nãy đã rời đi rồi.
Đôi mắt của cô ngày càng mở lớn hơn.
Tuy rằng mới vào nghề không lâu, nhưng cô đã sớm nghe người khác nói qua về tin đồn trong giới giải trí — — Lạc Cảnh Tu căm thù Mạc Khiêm đến tận xương tủy. Chán ghét tới mức chỉ cần Lạc Cảnh Tu nghe được “Mạc” cùng “Khiêm” thậm chí chỉ là âm tương đồng, đều sẽ trong phút chốc thay đổi sắc mặt ngay.
“Hóa ra tin đồn là sự thật….” Tiểu Thẩm lẩm bẩm nói. Đột nhiên nghe được bên cạnh mình có người đang gọi cô.
“Tiểu Thẩm.”
Cô ngẩng đầu lên. Nhìn thấy một gương mặt bụ bẫm dáng người cao to, trên mặt có đeo một cái mắt kính. Một bộ dáng hiền hòa mà gọi cô.
“Phó đạo diễn Hầu!” Cô lập tức chào hỏi. Vị này chính là phó đạo diễn Hầu Dịch.Tuy rằng độ nổi tiếng không tính là cao, nhưng trong ngành cũng có chút danh tiếng. Xuất thân từ biên kịch, sau đó đi từng bước từng bước đến vị trí hiện tại. Nhờ xuất thân từ biên kịch, cộng thêm những tác phẩm xuất sắc mà nhân duyên của anh ta cũng càng ngày càng tốt. Nhìn thấy anh ta, tiểu Thẫm nhịn không được sợ hãi mà xin giúp đỡ: “Tôi vừa rồi…giống như đã chọc tức thầy Lạc rồi… Tôi, tôi đáng lẽ ra không nên nghịch di động.”
“Haha, cô đừng nghĩ nhiều. Cậu ấy cũng không phải mất hứng vì cô.” Hầu Dịch cười tủm tỉm chỉ vào điện thoại của cô: “Cái vừa nãy là Mạc Khiêm nhỉ?”
“Đúng, đúng!” Tiểu Thẩm hơi xấu hổ gật đầu. “Tôi thực sự rất hâm mộ Thầy Mạc Khiêm, đặc biệt là tác phẩm 《 Nhân chứng ngoài ý muốn 》. Lần này đang quay phần tiếp theo, tôi mới lấy điện thoại ra xem Mạc Khiêm một chút. Nhưng lại không biết, thầy Lạc lại…”
“Tên nhóc kia…” Hầu Dịch nói thầm với bản thân một câu, sau đó vẻ mặt ôn hòa mà giải thích: “Phần quay tiếp theo có một chút áp lực. Vai diễn lần này của Lạc Cảnh Tu lại là vai diễn lúc trước của Mạc Khiêm. Diễn xong không thể né tránh được việc người hâm mộ sẽ đem ra so sánh. Cậu ấy áp lực cũng là chuyện bình thường.”
“A….” Tiểu Thẩm vô cùng áy náy mà liên tục xin lỗi. “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi. Đều là do tôi không suy nghĩ chu đáo.”
“Không sao, không sao. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể vì điều này mà làm cô xấu hổ được. Cô đợi tôi, tôi sẽ đi phê bình cậu ấy cho cô.” Nói xong, phó đạo diễn Hầu Dịch liền tốt bụng chạy nhanh để đuổi kịp được Lạc Cảnh Tu.