Thà Đừng Quen Nhau

Chương 7

10

Tôi cũng không đoán được phản ứng của Cố Húc như thế nào.

Hắn chỉ sửng sốt một lúc rồi bật cười thành tiếng, giống như vừa nghe được một câu chuyện khôi hài, tiếng cười của hắn rất sảng khoái.

"Đừng đùa giỡn như vậy."

Cố Húc 20 tuổi đã cười nói với tôi "Tại sao anh phải ly hôn với em?"

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh: “Không có bữa tiệc nào là không tàn, ngay cả anh và tôi cũng sẽ phải chia xa.”

"Không có chuyện đó."

Hắn nói chắc chắn như đinh đóng cột "Em nói chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng anh và em đã kết hôn rồi còn gì, tuyệt đối không thể có chuyện ly hôn."

Câu nói ấy đã khiến tôi bật cười.

Bởi vì Cố Húc thật sự đã quên rất nhiều chuyện trước đây.

Hắn đã quên sự tàn nhẫn, thậm chí là phũ phàng khi tranh giành tài sản với tôi. Hắn cũng đã quên vẻ mặt lạnh lùng, thái độ lãnh đạm khi đặt tờ đơn ly hôn ở trên bàn.

Cố Húc quên rằng hắn đã nói với tôi "Coi như chấm hết, chúng ta giải thoát cho nhau."

Cố Húc có trí nhớ ở tuổi 20 chính là như vậy.

Hắn cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, hắn mù quáng tin rằng sau này tôi và hắn sẽ ở bên nhau, cuối cùng là kết hôn, vĩnh viễn không chia lìa.

Thế là trong lòng tôi xuất hiện một tia ác ý.

Tại sao người bị tổn thương, người bị hãm hại đều luôn là tôi?

Không.

Tôi cũng muốn làm Cố Húc tổn thương, để cho hắn phải nếm mùi đau khổ.

Vậy nên tôi đã hỏi hắn "Tại sao?"

"Tại sao anh lại nghĩ chúng ta sẽ không chia tay?"

Cố Húc nhìn tôi.

Giờ khắc này, hình ảnh Cố Húc năm 20 tuổi và năm 30 tuổi giao thoa với nhau, gần như đã hòa làm một.

Nhưng đôi mắt hắn vẫn tập trung và nghiêm túc.

Hắn nói với tôi: "Bởi vì anh đã yêu em nhiều năm như vậy.

"Cuối cùng anh mới có được em, sao có thể buông tay dễ dàng?"

11

Ngay khi hắn nói xong thì căn phòng trở nên im lặng.

Vẻ mặt thư ký càng thêm bàng hoàng, hắn không biết ông chủ của mình sau khi mất trí nhớ lại biến thành kẻ yêu đương não tàn, điên cuồng theo đuổi người vợ cũ đã ly hôn.

Còn tôi thì không nói gì cả.

Bởi vì Cố Húc năm 20 tuổi đã thực sự thích tôi như lời hắn nói.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, câu nói ấy lại chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Sau khi nói xong thì Cố Húc cũng không chịu được nữa, hắn tùy tiện tìm một cái cớ rồi đi vào phòng bếp.

Ban công chỉ còn lại tôi và thư ký.

Thư ký nhìn tôi không dám nói gì.

Hừ, còn nói gì được nữa đây?

Nói "Chúc mừng nhé, ông chủ của tôi lại thích cô." hay là "Xin lỗi, ông chủ của tôi không bình thường, thủ tục ly hôn vẫn tiến hành như trước."?

Cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không phù hợp

Bởi vì Cố Húc chỉ tạm thời quên đi mâu thuẫn giữa chúng tôi.

Giấc mơ dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ là bọt nước.

Khi hắn nhớ ra, mọi thứ sẽ trở lại như lúc ban đầu.

Cố Húc 20 tuổi liều lĩnh vì yêu tôi, nhưng Cố Húc 30 tuổi thì tình yêu đã chẳng còn, thậm chí đôi bên còn ghét bỏ nhau đến mức không muốn nhìn mặt đối phương.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng là bát nước đã hất đi, dù muốn hốt lại cũng không hốt được nữa.

Nhưng khi tôi nhìn thấy Cố Húc đang quanh quẩn trong phòng bếp, trên môi tôi chợt nở nụ cười.

Nụ cười nhẹ và dịu dàng như gió xuân, dường như tôi trở lại thời yêu đương nồng nhiệt. Lúc ấy tôi chẳng phải suy nghĩ điều gì, chỉ có tôi và Cố Húc, với lòng nhiệt huyết tràn đầy của năm 20 tuổi.

Tôi chẳng những không dọn nhà đi mà còn giữ hắn lại ăn tối, rồi mang theo vẻ mặt tươi cười để xuống bếp nấu ăn.

Phải.

Cách tôi nhìn hắn cũng rất dịu dàng, giống như nhìn người mà tôi yêu nhất trên đời vậy.

Ban đầu Cố Húc có chút hoang mang.

Nhưng chẳng mấy chốc thì hắn đã cũng quen dần.

Bây giờ đã là 10 năm sau, tôi và hắn kết hôn được 5 năm.

Chúng tôi đều là vợ chồng.

Chỉ là ngồi xuống và cùng nhau ăn bữa cơm thôi, có gì không được?

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, nụ cười trên môi tôi càng trở nên nồng đậm hơn.

Cố Húc mất trí nhớ thì cũng là Cố Húc, Cố Húc với ký ức 20 tuổi thì vẫn là Cố Húc.

Nếu là Cố Húc thì có thể thay đổi văn kiện pháp lý, cũng có thể tự nguyện tặng cổ phần trong tay.

Tuyệt vời, quá tuyệt.

Tôi âm thầm suy nghĩ một lúc.

Hừ, tưởng ăn được 50 triệu của bà mày mà dễ à?