Chương 3: Dập lửa, chiến đấu và hi sinh
Ngày 20 tháng 06, vào lúc 6 giờ 50 phút sáng.
Tòa nhà Ký túc xá Vu Xuyên của đội cứu hỏa Tự Thành khắp nơi là tiếng nói rôm rả và tiếng nước rửa mặt, giúp cho Cơ quan phòng cháy chữa cháy trang nghiêm ngày thường nay đã có hơi người hơn.
Trên ban công phòng 305 có giọng nói ngạc nhiên: “Anh Ngật, hôm nay anh nghỉ phép hả?”
Trang Tử Hiền lấy khăn lau mặt xong, vỗ vào lưng La Chấn đứng sau Thạch Ngật: “Khó lắm anh Ngật của em mới nghỉ phép, đương nhiên phải ra ngoài thả lỏng rồi, em hỏi thừa quá Chấn Chấn.”
Diện tích ban công chỉ rộng vừa đủ, ba nữ sinh đứng còn chen chúc huống chi là ba người đàn ông cường tráng cao to.
La Chấn vì để né khăn mặt đánh tới nên vô thức lùi về sau một bước, vấp phải đồ trên sàn suýt tí nữa là mông chạm đất, may mà được Thạch Ngật vừa rửa mặt xong thuận tay kéo lại.
Thạch Ngật vừa mới tắm xong nên để trần nửa thân trên, nước trên mặt chưa kịp lau khô chảy dọc xuống xương quai hàm góc cạnh, rồi lướt qua phần cơ bụng và tuyến nhân ngư thấm vào trong chiếc quần quân đội, từ từ biến mất. [1]
Vẫy hết nước trên mặt, Thạch Ngật nghiêng đầu trầm ổn nhìn La Chấn, nhắc nhở: “Cẩn thận.”
La Chấn vào đội chưa đến một năm, vì còn trẻ nên tính tình nóng nảy không đủ chững chạc, được Thạch Ngật và Trung đội trưởng dạy bảo bao nhiêu lần, La Chấn xoa đầu xấu hổ nói: “Biết rồi anh Ngật, em sẽ sửa đổi.”
Sau đó cậu chuyển đề tài lảng sang chuyện khác: “Tại bình thường em thấy trừ lúc anh Ngật đi tảo mộ chú và dì ra, ngày nghỉ cũng ở lại trong đội nên quen rồi. Anh Ngật, lần này anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe nha, chẳng ai giống anh ở lì trong đội một năm 360 ngày cả, vừa có báo động đã đi ngay, Iron-man cũng chịu không nổi.”
Thạch Ngật quay về phòng, ngồi bên mép giường cúi người cột dây giày, nhét xong ống quần vào giày bốt quân đội mới trả lời: “Ra ngoài cũng không có việc gì làm.”
“À…” La Chấn hỏi tiếp: “Vậy sao lần này anh lại chịu nghỉ phép?” Lần này Thạch Ngật không để ý cậu nữa, anh tới trước bàn kiểm tra xem đã mang đủ đồ chưa.
La Chấn là một đứa trẻ thiếu tinh tế, tưởng Thạch Ngật không nghe thấy lời cậu hỏi, lúc định hỏi lại lần nữa thì bị Trang Tử Hiền cắt ngang.
“Ngu ngốc, ra căn-tin thôi Chấn Chấn, sắp trễ giờ huấn luyện rồi.”
Sau đó quay sang nói với Thạch Ngật: “Bye anh Ngật, ra ngoài chú ý an toàn nha. Lúc về nhớ mua giúp em mấy túi thịt bò sấy khô, thèm quá mà.”
Thạch Ngật cười đồng ý: “Được.”
Vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn, Thạch Ngật tính ăn sáng chung với thầy rồi mới đi, đang định nhắn tin hỏi thì nghĩ có khi thầy sẽ không đọc được tin nhắn nên anh đi tìm người luôn, dù sao cả đội cũng chẳng lớn lắm.
Vừa muốn đóng cửa ký túc xá thì ‘Reng…’ tiếng chuông báo động chói tai vang lên, nhân viên trực ban lập tức báo cáo tình hình cụ thể ở hiện trường hỏa hoạn, “Báo động cấp một báo động cấp một! Chung cư Quần Sơn, đường số 4, lầu 6 block 3 xảy ra hỏa hoạn, đám cháy đã lan rộng, người trong chung cư rất nhiều, mời tất cả chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đến hiện trường hỗ trợ ngay lập tức! Mời tất cả chiến sĩ phòng cháy chữa cháy hiện trường hỗ trợ ngay lập tức!”
“Báo động cấp một báo động cấp một…” Giây đầu tiên còi báo động vang lên, Thạch Ngật lập tức ném chiếc balo đang cầm trên tay vào phòng rồi khóa cửa lại chạy nhanh xuống lầu, mở cánh cửa có ống inox nối thẳng tới nhà xe ra trượt xuống.
Loạt động tác này họ đã làm hàng trăm hàng ngàn lần, chẳng cần thời gian để phản ứng hay khả năng suy nghĩ gì nữa, vì trước khi kịp nhận ra thì anh đã hành động theo quán tính rồi, bởi đây là động tác đã nằm lòng từ lâu.
Trong vòng một phút, toàn thể nhân viên cứu hỏa đã mặc xong cảnh phục, ai vào chỗ nấy, xe chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất để đến được hiện trường hỏa hoạn, nếu không hậu quả không thể lường trước được.
7 giờ sáng, Tự Thành còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc đã nghe tiếng xe cứu hỏa làm việc, còi báo động inh ỏi suốt dọc đường, năm sáu chiếc xe cứu hỏa lao ra cửa lớn Trung đội Cứu hỏa Phòng cháy Chữa cháy Vu Xuyên. Dòng xe trên đường đều tự giác tránh ra, người đi đường thấy xe cứu hỏa thì muốn thắt tim, cầu nguyện cho mỗi chiến sĩ bình an trở về.
Mỗi lần chuông báo cháy vang lên là lính cứu hỏa chúng tôi lại bắt đầu bước lên hành trình không biết ngày về, phấn đấu quên mình xông về phía trước, biến mất trong ngọn lửa cuồn cuộn và khói đen dày đặc, cướp lại người từ tay Thần Chết hết lần này tới lần khác.
Buổi tối tan học về, Thư Việt vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng phóng viên nữ đưa tin từ TV truyền ra: “7 giờ sáng ngày 20 tháng 06 năm 9102, chung cư Quần Sơn khu Vu Xuyên ở đường số 4 xảy ra trận hỏa hoạn lớn, nguyên nhân là do hộ dân nào đó ở Block 3 bị xì gas, gây ra cháy nổ. Bởi vì thiết bị an toàn ở chung cư đã cũ nên không thể thực hiện tự cứu, khiến đám cháy lan nhanh.” [2]
“Bốn phút sau, toàn thể nhân viên cứu hỏa của Trung đội PCCC Vu Xuyên Tự Thành đã có mặt tại hiện trường, nhanh chóng chỉ dẫn và sơ tán người dân rời khỏi đó, lính cứu hỏa đã xông vào Block 3 khu chung cư để giải cứu người dân bị mắc kẹt.”
“Sau hai mươi phút đám cháy đã được dập tắt, số người chết ở hiện trường là bốn người, trong đó có hai lính cứu hỏa là đồng chí Lưu Đoan – Trung đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Vu Xuyên Tự Thành và một lính cứu hỏa tuyến đầu, đồng chí Trang Tử Hiền.”
“Cảm ơn họ đã dùng máu thịt của chính mình để giải cứu những người dân bị mắc kẹt, để cuối cùng họ lại lạc đường trong biển lửa… Xin hãy khắc ghi hai vị anh hùng của chúng ta!” Nữ phóng viên đưa tin xong, trên màn hình bắt đầu phát lại hiện trường hỏa hoạn buổi sáng, tiếng còi báo cháy cứ văng vẳng bên tai, dưới đám khói cuồn cuộn dày đặc là một biển lửa, có một đội chiến sĩ áo cam dũng cảm quên mình chạy ngược vào trong.
[2] Năm 9102 thật đó mọi người, không phải Đậu nhầm raw đâu. Chắc tác giả sợ ghi số năm gần lỡ cháy thật nên ko để.
Không ai là không sợ chết, nhưng thân là lính cứu hỏa, cứu người là chức trách của họ, là trách nhiệm và là lời thề của hàng trăm người cùng nhau tuyên thệ: “Tôi xin thề, tôi tự nguyện gia nhập đội cứu viện Phòng cháy Chữa cháy của Quốc gia. Trung thành với Đảng, kỷ luật nghiêm minh, xông pha khói lửa, hết lòng vì nhân dân. Kiên quyết thực thi: Tuân theo mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, hoàn thành tốt nhiệm vụ, rèn luyện kỹ năng, không ngại gian khó, không sợ hi sinh. Bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, giữ gìn trật tự xã hội, cống hiến hết mình!”
Hình ảnh dừng lại cuối bản tin là toàn thể nhân viên cứu hỏa và người dân đang mặc niệm cho hai vị liệt sĩ đã hi sinh, những cảm xúc bi thương bị kìm nén tại hiện trường đã xuyên qua màn hình thổi vào phòng khách nhà Thư Việt. Nhiễm Tâm không kìm được lau đi những giọt nước mắt đầy xúc động, nói với Thư Việt bên cạnh: “Người tốt như thế mà trong nháy mắt đã không còn… Còn trẻ thế này thì người nhà biết sống làm sao đây…”
Thư Việt nhìn thấy một người lính cứu hỏa vẫn luôn quỳ trước thi thể của hai chiến sĩ, quần áo của anh bị lửa cháy xém tàn tạ dơ bẩn, thậm chí có chỗ còn lộ ra những vết phỏng có nặng có nhẹ. Anh không chịu cho nhân viên y tế giúp đỡ, cứ gục đầu hai tay nắm thành đấm, chống xuống đất, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Không hiểu vì sao, rõ ràng so với người xung quanh khóc nức nở thì anh là người yên tĩnh nhất nhưng Thư Việt lại cảm thấy anh đau khổ hơn bất kỳ ai… Thư Việt thương tiếc cho hai người lính cứu hỏa đã hi sinh, tại sao người ta lại dùng sinh mệnh của chiến sĩ PCCC để bù đắp sai lầm của người khác chứ?
“Mẹ, mẹ và ba nhất định phải thường xuyên kiểm tra an toàn nhà bếp của tiệm, tránh tai xảy ra tai nạn, chuẩn bị thêm mấy bình chữa cháy nữa, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Nhiễm Tâm xoa tóc Thư Việt, đáp lại: “Được, được.”
Trong khoảng thời gian này ba mẹ Thư lo việc sửa sang lại cửa tiệm, còn phải tuyển thêm người, bận đến chân không chạm đất, cuối tuần Thư Việt cũng sẽ đến tiệm hỗ trợ, chậm nhất là nửa tháng sau có thể khai trương rồi.
Công việc của ba mẹ thuận lợi, tình hình ở trường học của Thư Việt cũng như mong đợi, thời gian qua lâu, số người trong trường tò mò về Thư Việt càng lúc càng ít đi. Có thể là sau khi hiếu kỳ quan sát một tháng, họ cảm thấy cậu chẳng có gì khác với mọi người nên dần dần không còn hứng thú tìm hiểu nữa.
Ôn Tửu Thanh cũng đã yên phận, không còn lắc lư trước mặt Thư Việt suốt ngày nhưng khi gặp nhau trong sân trường vẫn sẽ liếc nhìn cậu, Thư Việt chỉ cảm thấy buồn cười, đúng là trẻ con mà.
Bạn cùng bàn Chu Mục Thâm từ lần trước nói với cậu vài câu trong giờ học cũng không còn sợ cậu nữa, nói chuyện cũng nhiều hơn, dần dà hai người thân với nhau. Có thể nói Chu Mục Thâm là người bạn đầu tiên cậu quen ở Trường Phổ thông Số 3.
Nói tóm lại trong khoảng thời gian này, Thư Việt sống rất thoải mái và hài lòng, tâm trạng luôn vui vẻ, nhưng tin tức về đám cháy hôm nay lại khiến cho lòng Thư Việt nặng trĩu, hiếm khi mất ngủ.
Cậu nhớ lúc mình còn nhỏ cũng từng thấy một tin tức giống vậy, trận hỏa hoạn lần đó rất lớn, số người chết rất nhiều. Một đội trưởng của đội cứu hỏa hi sinh, những chiến sĩ còn sống thì suy sụp nhưng đám cháy vẫn chưa được dập tắt, rất nhiều người dân bị kẹt trong biển lửa, đang chờ các chiến sĩ đến cứu.
Chỉ huy trưởng chỉ vào biển lửa gần ngay trước mắt, cố ra vẻ bình tĩnh, nói: “Đội trưởng hi sinh là chuyện chúng ta hoàn toàn không muốn. Thế nhưng! Dập lửa chiến đấu sớm muộn cũng sẽ có người hi sinh! Chúng ta phải kế thừa di nguyện của đội trưởng, hoàn thành chức trách của chúng ta! Bây giờ đám cháy chưa tắt, người dân vẫn đang chờ chúng ta đến cứu viện, chúng ta không thể suy sụp thế này mãi được! Trung đội trưởng, xin anh hãy ra lệnh đi!” Có một câu nói rất đúng, ở đâu có thái bình thịnh thế, là ở đó đã có người thay ta gánh vác trọng trách nặng nề, xông pha về phía trước.
Tâm trạng Thư Việt nặng trĩu, trằn trọc cả tối mới ngủ được.