Trời chưa sáng, trước cửa phòng đã có người gọi: “Thiếu gia, xe đã chờ bên ngoài.”
Du Miểu mở mắt tưởng như chỉ là một giấc mộng, hắn mơ mơ màng màng đứng dậy, hai chân vừa đặt xuống đất thì phát run, đưa tay mò mẫm, hậu đình vừa rát lại vừa đau.
Lý Trị Phong đã thu thập xong hành lí, bắt đầu mặc quần áo vào cho hắn. Du Miểu còn buồn ngủ, ôm lấy thắt lưng Lý Trị Phong, đem mặt chôn trước ngực hắn. Lý Trị Phong mặc cho hắn áo đơn qυầи ɭóŧ, lại đem điêu nhung đáp tử cột lại, phủ thêm áo lông lớn, mang thêm mũ.
Nha hoàn cùng tiểu tư tới hầu hạ giúp Du Miểu dùng nha thạch súc miệng rửa mặt, có chút tinh thần, ra khỏi phòng thì thấy Lý Trị Phong mang một bọc hành lý dắt sau lưng, nhận lấy thực hạp nha hoàn đưa tới.
Mới sang canh năm, bên ngoài trời tối đen, hoàn toàn không nghe thấy tiếng người. Du Đức Hữu và phu nhân còn chưa dậy, xe ngựa dừng ở cổng sau, Thạch Kì đang cùng xa phu trò chuyện, quản gia đưa Du Miểu lên xe, hướng Lý Trị Phong nói: “Ngươi ở đây, đi theo phía dưới đi.”
Du Miểu vẫy vẫy, nói: “Lý Trị Phong vào đây, Thạch Kì nhân huynh về đi, trời lạnh thế này không cần đi theo ta, có Lý Trị Phong hầu hạ là được rồi.”
Quản gia muốn nói lại thôi, Du Miểu tiếp: “Cứ quyết định thế đi, chớ cướp lời ta, đều là người nhà ngươi còn ngại gì?”
“Ta đây có thể không đi sao thiếu gia.” Thạch Kì lòng đầy vui mừng, mùa đông khắc nghiệt ai mà lại muốn ra ngoài đâu, cuối cùng lại hướng Lý Trị Phong giáo huấn: “Mạng ngươi là do thiếu gia cứu, phải chiếu cố thiếu gia cho tốt.”
“Được rồi, được rồi.” Du Miểu để bọn họ quay về, chỉ còn một người là xa phu từ thương đội tới đón. Xa phu nheo mắt nhìn hắn: “Thiếu gia sớm a.”
Du Miểu lấy ra ít bạc vụn thưởng cho hắn, xa phu khom lưng cúi đầu nhận lấy, bắt đầu khởi hành.
Du Miểu mơ màng, ở trên xe tiếp tục ngủ. Đây là mã xa Du Đức Hữu dùng khi đi xa, vốn là của bè phái kinh sư cấp cho, bên trong xe chia làm hai gian, từ cửa xe vào là băng ghế để hạ nhân hầu hạ ngồi, lại có vách ngăn giả tủ hành lí, đó là gian ngoài. Gian trong được một bức mành che khuất, sau tấm mành là giường nhỏ, có thể ngồi cũng có thể dùng để nghỉ ngơi, hai bên sườn là màn xe bằng gấm, bên ngoài còn có vách ngăn khắc hoa cản gió.
Lúc bước vào lò sưởi ấm áp đang hừng hực cháy, Du Miểu nằm lên trên giường nhỏ tiếp tục giấc ngủ, Lý Trị Phong ngồi ở gian ngoài dành cho hạ nhân, sắp xếp này nọ cho tốt, nói: “Thiếu gia, ăn điểm tâm.”
Du Miểu lười biếng không muốn ăn, nói: “Như thế này được rồi, ngươi tiến vào đi.”
Lý Trị Phong vén mành bước vào, Du Miểu để hắn ngồi lên giường, kéo tay hắn qua dựa vào lòng hắn, từ từ nhắm mắt ngủ.
Không biết bao lâu, tiếng động từ phía xa ngày càng lớn, chó sủa ngựa hí, Du Miểu ngáp một cái, mở mắt hỏi: “Bên ngoài sao vậy?”
Lý Trị Phong nói: “Cổng thành.”
Du Miểu kéo mành nhìn ra ngoài, trời đã sáng, đêm qua tuyết rơi suốt nhưng hôm nay bầu trời đã quang đãng hơn, cửa Bắc kinh thành nhộn nhjp nhốn nháo, xa phu hét to.
“Khí trời tốt! Hai người đi đâu——“
“Vân du bốn phương thần linh che chở cho người cơ khổ chúng ta, vượt núi bái sơn, qua sông lạy hà², các nương nương đều phù hộ kiếm chút tiền sinh sống, sớm về nhà——”
“Cha! Mang ta theo chơi nha!”
Thương đội đứng dậy tập kết, xa phu đánh xe của Du Miểu vội vàng lớn tiếng nói: “Tiểu thiếu gia của Du gia đến——”
Theo sau dẫn đầu thương đội là người của Ngự lâm quân lần lượt đếm xe, hành trang, ghi lại hàng hoá, nhìn thấy Du Miểu nhân tiện chào hỏi: “Thiếu gia khoẻ.”
Du Miểu đã gặp qua người này, bình thường hay tới phủ của Du Đức Hữu, tên gọi là Hác Tam Tiền, cúi đầu khom lưng, vì thế hướng hắn gật đầu, Lý Trị Phong đang mở thực hạp, đem món ăn bên trong từng thứ từng thứ bày ra, để bên lò lửa cho ấm.
Hác Tam Tiền hướng vị thống lĩnh Ngự lâm quân nói: “Vị này chính là tiểu thiếu gia của Du gia chúng ta.”
Thống lĩnh: “Còn người này?”
Lý Trị Phong giương mắt cùng vị thống lĩnh đối mặt, thống lĩnh có điểm nghi hoặc, nói: “Ngươi không phải người trung thổ?”
Du Miểu: “Đây là gia nô nhà ta, tên gọi Lý Trị Phong, hỏi nhiều vậy làm gì.” Nói xong buông màn xe xuống.
Thống lĩnh kia dùng giáo vén màn xe lên, nói: “Du thiếu gia, thất lễ, gia nô nhà ngươi là người Hồ? Biên cương Trung Nguyên giao chiến liên tục đã mấy năm, các ngươi đọc sách tâm cùng thiên hạ, hẳn là cũng hiểu nhất thanh nhị sở, sợ là thám tử người Hồ trà trộn, phải thỉnh hắn đi một chuyến với mạt tướng.”
Du Miểu không nghĩ tới ngay cả một tướng lĩnh tra phòng thủ thành nhỏ lại lớn lối như vậy, nổi giận nhíu mày nói: “Làm càn! Ngươi tên gì?”
Thống lĩnh kia không nhượng bộ chút nào, đáp: “Mạt tướng là Niếp Đan, là giáo uý thành vệ quân, ngược lại ngươi thân không quan chức, vốn nghĩ ngươi nhỏ tuổi không cùng ngươi chấp nhặt, nhưng sao lại không biết quy củ như thế?!”
Hác Tam Tiền thấy bất thường, vội nhận lỗi với Niếp Đan: “Niếp tướng quân bớt giận, bớt giận. Thiếu gia nhà chúng ta…”
Xưa nay tốt xấu gì Du Miểu cũng cùng đám cháu trai của tướng quân hay khuyển tử của thượng thư và nhi tử nhà thừa tướng xưng huynh gọi đệ, làm sao lại để một giáo uý nho nhỏ vào mắt? Lập tức cơm cũng không dùng, khoác áo muốn xuống xe, nói: “Nô này là nhà Lý Duyên đưa ta, ngươi nói thế chúng ta cùng vào thành một chuyến, mới sáng sớm gọi hắn dậy, giải thích cho ngươi?”
Đang giằng co thì một gã gia đinh cưỡi ngựa từ xa chạy tới.
“Du công tử——”
Du Miểu trong xe nhìn ra, gia đinh xoay người xuống ngựa, dâng lên một chiếc hộp, nói: “Là thiếu gia chúng ta chuẩn bị, nghe nói ngài hôm nay phải về nhà, trả lại cho công tử ngài, còn có đạo văn thư phía trên là ấn kí của hữu thừa tướng đại nhân, sợ ngài mang theo Lý Trị Phong xuất môn bị truy hỏi. Bên trong còn có thanh chuỷ thủ tặng ngài phòng thân trên đường.”
Du Miểu nhận lấy hộp, bên trong là hai mươi lượng bạc, hiển nhiên là có chút ý tứ, còn có công văn. Du Miểu lấy công văn hướng Niếp Đan giơ lên, Niếp Đan hừ lạnh một tiếng, đành phải phất tay cho đi.
Đoàn xe đến lúc này mới khởi hành, trên trăm trượng là thương đội trùng trùng điệp điệp hướng về quan đạo, đại lục vào đông, tùng bách dọc đường treo đầy băng tuyết, thiên tình khí sảng.
Du Miểu thấy đội quan binh dần biến mất khỏi tầm nhìn, cười lạnh nói: “Một giáo uý nho nhỏ, yêu tiền quá nên lá gan cũng phì ra.”
“Hắn cũng là tận trung với cương vị công tác thôi.” Lý Trị Phong từ dưới giường kéo ra cái bàn nhỏ, giữ chắc, đem cháo đã được hâm nóng lên đặt trên bàn.
Du Miểu nói: “Hắc, là ngươi không hiểu, những… quan binh này, nhất định là vì có thể vơ vét được thì cứ vơ vét, kiếm chút tiền thôi.”
Lý Trị Phong không nói, Du Miểu vừa ăn cháo vừa nói: “Ngươi cũng ăn chút đi.”
Lý Trị Phong đem cháo cùng bữa sáng lần lượt đặt lên, nói: “Ta ăn chút bánh là được.”
Du Miểu thấy Lý Trị Phong hôm nay nói nhiều hơn mọi ngày, hơn phân nửa là vì ly khai kinh thành đi, không phải ở trong phủ của Du Đức Hữu tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Tối hôm qua ngươi đúng là giỏi.”
Lý Trị Phong ngồi một bên nhìn Du Miểu.
Du Miểu nhìn hắn, nói: “Sao trên giường dưới giường lại thay đổi như người khác vậy?”
Mặt Lý Trị Phong không nhìn ra biểu tình gì, tựa như khúc gỗ, Du Miểu nói: “Ngày hôm qua trên giường ngươi nói gì đó với ta nhỉ? Khó trách Lý Duyên lại đánh ngươi.”
Lý Duyên bạo tính, nếu có người nói với hắn chuyện gì phóng túng, gọi ca gì đó, bị lột một tầng da đầu là nhẹ ấy, Du Miểu nghĩ vậy thập phần buồn cười, lại hỏi: “Ở đâu học được?"
“Giao phường ti.” Lý Trị Phong đáp.
Du Miểu gật đầu, thầm nghĩ Lý Trị Phong lúc này mới thật là Lý Trị Phong, ngày hôm qua cư nhiên lại nói những lời kia, muốn hùa theo trêu đùa. Nghĩ lại nói: “Ăn đi, trù phòng làm nhiều lắm, trong một chốc ăn cũng không hết một nửa.”
Lý Trị Phong lắc đầu, Du Miểu biết đây là cô nương thân mật với Thạch Kì làm cho, lo Thạch Kì bị đói nên làm nhiều hơn, cũng không phải là tiện nghi cho Lý Trị Phong. Du Miểu vốn ăn qua loa cho xong, lại kêu chó gọi mèo ý bảo hắn ăn nhiều chút, lúc này Lý Trị Phong không ăn, hắn liền đem cháo đã lạnh phân nửa uống hết.
Ánh nắng từ ngoài màn xe chiếu vào, Du Miểu nói: “Con đường này dẫn đến Dương Khẩu Sơn, dọc dưới Trường thành một đường kéo tới biên thành, bên trong là chợ mua bán, đi qua nữa là địa bàn của Khuyển Nhung nhân các ngươi.”
Lý Trị Phong chậm rãi gật đầu, Du Miểu kìm không được dùng lời thử hắn: “Ngươi đừng nửa đường thì chạy a, theo ta về nhà đi.”
Lý Trị Phong nói: “Sẽ không chạy, theo ngươi.”
Du Miểu: “Kì thực nếu ngươi chạy, ta cũng không có biện pháp.”
Lý Trị Phong không nói, chỉ ngồi trầm mặc, bỗng nhiên Du Miểu lại có chút luyến tiếc hắn, ngoắc ngoắc nói: “Lại đây.”
Lý Trị Phong ngồi xích lại, Du Miểu để hắn ngồi xong, ở trong lòng hắn sờ tới sờ lui.
Vẻ mặt Lý Trị Phong vẫn trầm mặc như trước, nhìn cảnh sắc xa xa bên ngoài, Du Miểu không nhịn được đoán già đoán non, người này tột cùng là nghĩ cái gì? Nghĩ về bộ tộc của hắn? Nghĩ về quá khứ? Ngoài xe ngày ấm áp, lười biếng phơi nắng, tuyết đọng hai bên đường như điêu lan ngọc thế, thế giới tựa một mảnh ngọc lưu ly.
Bình nguyên xa xôi bên ngoài, đồng tuyết nối nhau vô bờ, một mảnh quang luân khai sơ rực sáng, rời khỏi kinh thành, ven đường là cảnh bình nguyên đầy trống trải.
Du Miểu ăn xong điểm tâm lại lim dim ngủ, Lý Trị Phong từ dưới chỗ ngồi lấy ra cái hộp gỗ sơn, ngón tay nhón lấy lá trà hong trên lò, đổ nước, đun quá ba lần sủi, hương trà toả ra bốn phía, đưa cho Du Miểu vừa tỉnh uống. Du Miểu từ trong bao quần áo kiếm ra một quyển sách, dựa vào trên người Lý Trị Phong lười biếng mở ra, khế bán thân của Lý Trị Phong từ trong sách rơi xuống.
Lý Trị Phong: “…”
Du Miểu cười cười, hướng hắn giơ quyển sách lên.
Đó là Khảo tái ngoại phong tình cảnh vật của tiền triều Lương quốc đại nho Vương Chí viết, bản thứ ba, 《Khuyển Nhung thông sử》.
Mấy ngày trước Du Miểu tới nhà Lý Duyên mượn về nhà xem, hắn đem khế ước bán mình của Lý Trị Phong kẹp ở cuối sách, mở ra trang đầu, thì thào: “Tái ngoại có một bộ tộc thờ thú thành thần, tựa sói nhưng không phải sói, tựa chó nhưng không phải chó, âm tự ‘Khuyển tộc’, nam tử dũng mãnh thiện chiến, chịu khó khổ, thân trên mang da sói, hạ thân mặc tinh thiết chiến váy (quần), người Hán ở biên ngoại gọi là ‘Khuyển nhung’.”
Note:
1. Điêu nhung đáp tử: Áo ngắn làm từ lông chồn.
2. Vượt núi bái sơn, qua sông bái hà: Vượt núi thi bái sơn thần, qua sông thì lạy hà bá (thần).
3. Tra phòng thủ thành: Kiểm tra, phòng thủ thành trì.
4. Thiên tình khí sảng: Trời trong tình thần tốt.
5. Tinh thiết chiến váy (quần): Váy (quần) chiến là bằng sắt tinh.