Tóc Lý Trị Phong vẫn còn ướt, trên mặt rốt cuộc đã có chút khí sắc, hắn so với Du Miểu còn đen hơn, gầy đến không thành nhân hình, xương gò má nhô cao, trên mi cốt[1] có một vết thương còn chưa hoàn toàn khép miệng, quá nửa là do lần đó bị đánh mà ra, bị Lý Duyên dùng bình hoa đập, vết thương kia dài chừng hai tấc, từ lông mày kéo dài thẳng đến mang tai, đáng tiếc cho một tuấn nam lại bị một vết sẹo như vậy làm hỏng.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, đôi mày rậm tựa hai thanh kiếm rất đẹp, mũi cũng rất cao, ngón tay thon dài, nhưng sắc mặt lại xám xịt như người chết, Du Miểu gọi hắn: “Này.”
Lý Trị Phong suy yếu mở mắt, con ngươi mang theo sắc nâu nhạt, hắn há miệng thở dốc, nói không ra hơi.
Du Miểu móc lấy khối ngọc trên cổ, khom người đeo lên cổ Lý Trị Phong, nói: “Đây là bảo mệnh phù nương cho ta, giờ cho ngươi mượn dùng tạm. Ngồi dậy ăn chút gì đi.”Du Miểu đặt bát cháo vào trong chậu nước ấm, lật tiểu ngọc tiếu(?) ra một phen, đến khi Thạch Kì trở về, hai người ôm Lý Trị Phong dựng hắn ngồi dậy. Du Miểu năm rồi mới tròn mười lăm, Thạch Kì mười bốn, hai thiếu niên còn chưa trổ mã phải bài bố cho một đại nam nhân như vậy quả thực là mệt rã rời, vất vả lắm mới cho hắn ăn hết một chén cháo ấm áp.
Ăn xong Du Miểu phái Thạch Kì đi mời đại phu, coi bộ hôm nay không thể ra ngoài, chỉ đơn giản là ngồi trong phòng, lật lật sách, ngẩn người.
Lý Trị Phong nằm sau bình phong ho khụ khụ, Du Miểu vội chạy qua xem. Lý Trị Phong sau khi có ít cháo vào người, trên mặt rốt cuộc đã có chút hồng hào, sắc da hắn tương đối xám, không nhẵn nhụi như Du Miểu. Mu bàn tay nổi cả gân xanh, lúc ho khan hơi nghiêng người, gắt gao che miệng lại.
Du Miểu giúp hắn vỗ vỗ lưng thuận khí, chẳng yên lòng nhìn hắn một hồi, nghĩ thầm chờ đại phu đến đây, nếu nói trị không được, liền…… ném ra ngoài. Nhưng mà một người lớn như vậy, bên ngoài gió to tuyết dày, ném ở đầu ngõ còn không được huống chi ném xa một chút cũng tiếc. Hai trăm lượng bạc…… sớm biết thế này đã không chơi dại. Du Miểu chỉ nghĩ không thôi cũng cảm thấy đau lòng rồi, âm thầm nhắc nhở bản thân phải nhớ rõ, khi nào ném hắn phải lấy lại ngọc bội nương tặng mình, miễn cho bị ném cùng.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Du Miểu đồng tình hỏi.
Lý Trị Phong: “Khánh Sóc năm thứ mười một.”
Du Miểu gật gật đầu, năm nay là Khánh Sóc năm thứ ba mươi ba, nói cách khác hắn đã hai mươi hai.
Du Miểu trở lại trước bàn ngồi xuống hơ tay trên lò sưởi, suy nghĩ một hồi lại chạy qua đặt ấm lô vào trong lòng Lý Trị Phong, ngồi xuống cạnh hắn sau bình phong, hỏi :“Năm nào thì bị bán đến kinh thành?”
Lý Trị Phong: “Bảy năm trước.”
Mười lăm tuổi bị bán vào Giáo Phường Tư, Du Miểu mơ hồ hiểu được nơi đó là địa phương nào – tịch thu tài sản sung quân từ các thế gia, nữ nhân thì bị bán đến giáo phường tư làm kĩ nữ, bên trong cũng không thiếu nam nhân, nhưng Khuyển Nhung nô loại này ngược lại là lần đầu tiên Du Miểu nghe nói, chỉ không biết người này có lai lịch gì, nhìn bộ dáng hắn cũng không giống tiểu quan.
“Thiếu gia.”
Bên ngoài truyền đến thanh âm Thạch Kì, Du Miểu lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Lão đại phu một thân gió tuyết ôm theo hòm thuốc, Du Miểu đưa đại phu vào phòng mặt đầy lo lắng đứng bên cạnh xem. Thạch Kì nháy nháy mắt ra hiệu, Du Miểu lông mi khẽ động ý hỏi ‘làm sao?’
Thạch Kì nhỏ giọng nói: “Lão gia trở lại.”
Du Miểu tròng mắt đảo quanh, hỏi: “Có gọi ta không?”
Thạch Kì lắc đầu, Du Miểu nói: “Vậy mặc kệ người.”
Đại phu không hỏi lai lịch Lý Trị Phong, cũng không hỏi vì sao trong phòng Du thiếu gia lại có nam nhân, chỉ nhíu chặt mày nghiêm túc bắt mạch.
Thạch Kì nói với Lý Trị Phong: “Thiếu gia nhà ta vì ngươi mà tốn bạc, mời đại phu tốt nhất toàn kinh thành hết mười lượng bạc đấy.”
Cái gì…… Cái gì?! Du Miểu giống như bị sét đánh giữa trời quang, trợn mắt nhìn Thạch Kì, nghiến răng nghiến lợi ghé vào tai gã nói thầm: “Ngươi mời đại phu mắc như vậy?”
Thạch Kì lý giải: “Thiếu gia, ngài đã mất hai trăm lượng bạc mua hắn, mất thêm mười lượng là có thể trị khỏi, không phải rất thỏa đáng sao?”
Du Miểu cạn tiền rồi, một bụng hỏa khí, còn có thể nói gì ngoài: “Được rồi.”
“Lão gia hồi phủ –”
“Lão gia!”
Từ Du phủ tiến vào tứ viện, ngoài trời bông tuyết rơi xuống, xe ngựa dừng ở phủ ngoại, Du lão gia ngồi trong kiệu tiến vào nhị môn, lắc lư lắc lư đứng ở ngoài từ đường, Du Đức Hữu vừa vén màn lên cả người liền một trận run run, hô vài tiếng, kiệu phu ứng tiếng trả lời, nâng kiệu đi vào đại môn.
Du Đức Hữu đến tận cửa mới cho hạ kiệu. Du Đức Hữu bước vào thời kỳ trung niên thì phát tướng, ăn đến tai to mặt lớn, nhà ở kinh thành, chuyên làm sinh ý chung quanh vùng Giang Nam, cũng thường làm một chân báo tin cho Du gia, hỏi thăm động tĩnh trong triều, ngày ngày trân tu mỹ vị, hồ ăn hải nhét, ăn thành bộ dáng này. Lão vừa đi vào phòng là mệt đến không chịu được, tiểu thϊếp bước lên phía trước hầu hạ đưa khăn mặt nóng qua, gẩy gẩy chậu than, Du Đức Hữu thế này mới dễ chịu hơn chút, một bên hỏi: “Du Miểu đâu?”
Du Đức Hữu phải chiếu cố chất nhi[2] phiền toái này; thứ nhất, Du Miểu là trưởng tử đích tôn của Du Đức Xuyên, địa vị chung quy không phải kẻ tầm thường. Thứ hai, Du gia cuối cùng cũng phải có người chăm nom, theo như ý Du Đức Xuyên, rõ ràng chính là muốn nhi tử đi làm quan, ngẫm cũng có lí. Ngày thường Du Miểu hỗn ăn hồ nháo, Du Đức Hữu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Quản gia đáp: “Chất thiếu gia đang ở trong phòng. Lão gia có muốn gọi thiếu gia lại đây không?”
Một câu vừa nói ra, Du Đức Hữu trợn mắt lẩm bẩm: “Mặt trời mọc tận đằng tây rồi, ban ngày ban mặt mà tiểu tử kia cư nhiên còn ở nhà an phận ngây ngốc?”
Tiểu thϊếp cười cười giúp Du Đức Hữu bóp vai, giải thích: “Hôm nay tuyết lớn, cũng không có đường mà đi.”
Du Đức Hữu xua tay: “Thôi thôi thôi, gọi nó lại đây, kêu trù phòng làm chút đồ lót dạ, ăn cơm trưa xong lại nói.”
***
Khi nói chuyện, trong lòng Du Miểu vẫn thấy bất ổn, nhìn chằm chằm đại phu, đại phu chỉ híp mắt, trong khoảng thời gian chừng một nén nhang không hề lên tiếng giống như đang nhập định, bên ngoài thanh âm quản gia vang lên: “Thiếu gia, lão gia mời ngài đến ăn cơm, trò chuyện.”
Du Miểu đành phải đi qua, lúc sắp đi vẫn không yên lòng, móc mười lượng bạc đưa cho Thạch Kì, lấy thêm chút bạc vụn thưởng cho gã, nhỏ giọng phân phó Thạch Kì nhớ nhìn ngó rồi vội vàng chạy đến chỗ Du Đức Hữu. Du Đức Hữu cũng không nói chuyện gì khác, chỉ hỏi hắn công khóa học đến đâu rồi, ngày thường hay chơi cùng một chỗ với ai, vân vân. Du Miểu nhớ trong phòng còn chứa một người nữa, lại vừa mới ăn nên giờ cũng ăn không vô, chỉ ăn qua loa rồi vội vàng về phòng, nói là đọc sách.
Du Đức Hữu kinh ngạc, nghĩ thầm hay là chất nhi chuyển tính, gọi hắn một tiếng: “Đứng lại!”
Du Miểu: “Còn gì nữa?”
Du Đức Hữu nói: “Ta muốn hỏi chất nhi, tháng trước có người trong cung đến đưa tin……”
Du Miểu nhớ tới chuyện đó, vội hỏi: “Tam điện hạ muốn ta làm thư đồng?”
Du Đức Hữu cười lạnh, nói: “Ngươi có đồng ý không?”
Du Miểu có điểm chần chờ, Du Đức Hữu lại giáo huấn: “Không phải thúc đã nói với ngươi rồi sao, ngươi sao vẫn cứ mộng mị như vậy? Tam điện hạ người này không tệ, nhưng chung quy không phải thái tử……”
Du Miểu vì chuyện của Khuyển Nhung nô mà nháo với Lý Duyên, giờ nghĩ đến chuyện này liền có điểm không yên, thiếu niên trong kinh thành cũng không nhiều, nhưng trong nhà đám hoàn khố này có ai là đèn cạn dầu đâu? Tất nhiên là mưa dầm thấm đất, đã sớm biết triều đình chia thành nhiều phe phái đấu nhau một đoàn. Phần hắn đều đã sớm chọn phe, nghiêng về một phía theo Lý Duyên quậy phá.
Nhưng kỳ thật đi theo tam hoàng tử cũng không hẳn là không tốt, mai này thái tử đăng cơ, nếu không diệt trừ vây cánh của đám huynh đệ thì phàm là có chút cốt nhục chi tình, tam hoàng tử hẳn là sẽ được phong vương. Du Miểu hắn hiện tại mà đầu quân cho tam hoàng tử, về sau khi y được phong vương, hắn cũng có thể hưởng lợi phú giáp một phương.
Du Miểu xưa nay chí hướng không quá trèo cao, an an ổn ổn một chỗ là đủ, nếu có thể thuận theo ý mình, chi bằng hiện tại đầu quân cho tam hoàng tử, chỉ cần “Lão Tam” không mưu phản, không đối nghịch thì vinh hoa phú quý so với làm quan chỉ nhiều hơn chứ không kém. Nhưng Du Miểu cũng biết, cha hắn hiện tại còn hi vọng hắn làm quan kìa, còn có thể thế nào?
Du Miểu cười nói: “Chất nhi vốn không muốn tiến cung.”
Du Đức Hữu gật đầu: “Hiểu là tốt rồi, tháng trước đã giúp ngươi trở về báo.”
Ai, người ở kinh thành, thân bất do kỷ. Du Miểu vừa muốn đi, bên ngoài lại có người đến truyền tin: “Chất thiếu gia, công tử phủ Thừa Tướng phái người đưa đồ này nọ lại đây.”
Du Đức Hữu vểnh râu, lông mi dựng thẳng. Du Miểu nhận đồ, thấy một miếng da trâu, là khế bán mình của Lý Trị Phong.
Du Đức Hữu: “Cái gì kia?”
“Không.” Du Miểu nói: “Không có gì.”
Note:
Mi cốt: phần giữa hai lông mày.
Chất nhi: cháu trai