Mấy ngày sau là ngày thọ tinh[1] của Lý Duyên, buổi tối khi đến nhà hắn uống rượu, trước cửa người chen lấn chật như nêm cối, Du Miểu vẫn như trước nghênh ngang từ hậu viện phủ thừa tướng đi vào, nhìn thấy vài gia đinh đang dùng gậy gộc đánh lên bao tải, từ bao tải có máu chảy ra nhiễm đỏ một mảng tuyết trong viện, trong bao tải phát ra âm thanh rống giận thống khổ.
Khi đó trời rất lạnh, Du Miểu phất tay áo dừng cước bộ lại xem, tiểu tư chỉ muốn trở về uống một ngụm rượu trắng, không ngừng thúc giục thiếu gia vào trong, bên ngoài lạnh quá.
Du Miểu hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi làm gì thế?”
Một gã gia đinh cười đáp: “Thiếu gia phân phó hôm nay phải đánh chết gã này.”
Trong bao tải yên lặng hẳn.
Du Miểu lại hỏi: “Vì sao phải đánh chết hắn?”
Gia đinh đáp: “Hắn đắc tội thiếu gia.”
Lý thừa tướng quyền thế khuynh đảo triều đình, có đánh chết một người cũng là chuyện bình thường, không ai quản được hai phụ tử nhà này huống hồ đây chỉ là một gã nô ɭệ. Du Miểu có chút hiếu kì, Lý Duyên không giống kẻ bụng dạ hẹp hòi, Khuyển Nhung nô kia dùng tiền mua về, chơi chán có thể tặng người khác hoặc là bán trao tay, tội gì mà phải đánh chết?
Du Miểu vào phòng, Lý Duyên đang bày rượu chúc mừng, cả phòng chật kín người ồn ào, còn dựng cả sân khấu kịch, không ít người nhìn thấy Du Miểu, ngươi một câu ta một câu trêu chọc hắn. Du Miểu đặt hạ lễ xuống, hỏi: “Đánh chết người bên ngoài làm gì?”
Lý Duyên đang uống rượu, lạnh nhạt trả lời: “Bản công tử thích.”
Du Miểu không biết vì sao đối với bao tải kia có chút để bụng, thuận miệng nói: “Ngày thọ tinh còn đánh chết người, điềm xấu đấy.”
Lý Duyên: “Ta kêu bọn chúng đánh kiềm chế chút, ngày mai gϊếŧ sau, ném ra ngoại thành là được.”
Du Miểu giáo huấn hắn: “Ngươi xem ngươi kìa, làm gì phiền toái như vậy, nhìn không vừa mắt bộ không tha hắn được sao?”
Lý Duyên sắc mặt có chút khó coi, cả giận nói: “Ta thích!”
“Rồi rồi rồi.” Du Miểu đầu hàng, vốn cũng không có ý định nói gì, Lý Duyên trừng hắn, hỏi: “Tên đó nói với ngươi cái gì rồi?”
Du Miểu: “Không nói gì?!”
Hai người khác lại gần nói: “Du Miểu ngươi muốn sao? Lần sau huynh đệ mang ngươi đến Giáo Phường Tư mua một tên.”
Lý Duyên nói: “Hắn? Hắn bị bán ở Giáo Phường Tư, không sai.”
Du Miểu: “Gã kia rốt cuộc đã làm gì?”
Lý Duyên vươn ngón tay ngoắc ngoắc, đến gần bên tai Di Miểu nói: “Người kia dùng để bồi giường.”
Du Miểu chớp mắt đỏ mặt, cũng không biết là do tác dụng của rượu hay vì trong đại sảnh hơi nóng, mặt hồng đến tận mang tai, tất cả công tử thế gia ở đây đều cười hắn da mặt mỏng. Du Miểu không chút thiện ý mà đánh giá Lý Duyên, nói: “Ngươi cư nhiên thích dạng này.”
Lý Duyên: “Thích dạng này? Tiểu gia hôm nay là thọ tinh, ngươi muốn tới bồi giường không?”
Mọi người trên bàn tiệc cười ha ha, có người tâm tư vốn xấu xa, xưa nay ghen ghét Du Miểu, ngại hắn giao hảo tốt với Lý Duyên, bèn nói châm ngòi.
“Còn không biết ai bồi giường ai đâu!”
Một câu nói ra, mọi người lại cười ầm lên. Lý Duyên mặt đỏ, Du Miểu cười ha hả đắc ý. Rượu quá tam tuần, Du Miểu bên cạnh nghe hí [2], nhìn một võ sinh, một tiểu sinh bên trên y y nha nha xướng xoay vòng vòng, lại nghĩ tới lời Lý Duyên vừa mới nói, bèn tựa gần vào bả vai Lý Duyên, hiếu kì ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Nữ nhân ta biết, nam nhân bồi giường như thế nào?”
Lý Duyên không kiên nhẫn.
“Còn chưa xong hả, ngươi thật đúng là muốn bồi giường?” Lý Duyên mắng.
Du Miểu: “Ngươi cho ta mượn chơi đùa đi, ta cũng muốn nếm thử chút.”
Lý Duyên: “Khuyển Nhung nô bị ta đánh mặt mày biến dạng, lần sau dẫn ngươi đi mua kẻ có tinh thần một chút.”
Du Miểu: “Vì sao gọi là Khuyển Nhung nô?”
Lý Duyên: “Người Khuyển Nhung, từ phương Bắc bắt về.”
Du Miểu lại hỏi: “Vì sao mặt mày biến dạng?”
Lý Duyên: “Bị ta đánh.”
Du Miểu: “Vì sao đánh hắn?”
Lý Duyên trừng mắt, Du Miểu chỉ cười. Mỗi lần hắn giỏi nhất là chiêu này, bộ dáng cười rộ lên không thấy mắt mũi đâu, quả thật ai cũng hết cách với hắn.
Lý Duyên: “Hắn không nói câu nào, ta muốn hắn nói chuyện, hắn không nói, tiểu gia nhét giầy vào miệng hắn, bắt hắn vểnh cái mông nằm úp sấp trên mặt đất ăn bùn, hắn cư nhiên dám đánh trả, tiểu gia lấy bình hoa đập vài cái, nhốt hắn lại.”
Du Miểu hiểu ý, gã kia đả thương Lý Duyên, chỉ sợ Khuyển Nhung nô kia bị đánh không nhẹ. Nghe hí xướng nửa ngày, Du Miểu chỉ hiếu kì chuyện Lý Duyên cùng Khuyển Nhung nô kia đùa giỡn như thế nào, nam nhân cũng có thể làm việc ấy? Hắn nổi lòng tò mò, muốn mượn tên kia một chút, phải hỏi cặn kẽ xem Lý Duyên với gã hiến kê hành sự như thế nào.
Kịch trên sân khấu, người này hát xong người kia lên, ước chừng sau nửa canh giờ Du Miểu mới nói: “Ai, Lý Duyên, ngươi đem Khuyển Nhung nô kia cho bạn hữu mượn nghịch nghịch đi.”
Lý Duyên: “Chết cũng đã chết rồi, mấy ngày nữa mang ngươi đi mua người mới.”
Du Miểu: “Có khi còn chưa chết đâu? Ngươi không phải mới nói sáng sớm mai mới đánh chết mang ra ngoài chôn sao.”
Lý Duyên: “Không chết cũng không cho.”
Du Miểu: “Mua người mới làm cái gì? Lãng phí, ta chỉ tùy tiện nghịch thôi mà, chơi đùa chán rồi trả lại ngươi, ngươi thích đánh thì đánh thích chôn thì chôn.”
Lý Duyên: “Không cho.”
Du Miểu: “Mượn vài ngày nha.”
Lý Duyên: “Ngươi thật đúng là muốn lão tử điên lên phải không?”
Một người ngồi cạnh nghe nói như thế liền trêu chọc: “Du thiếu gia nhà sinh ý lớn, tùy tiện đến Giáo Phường Tư mua hàng trăm hàng ngàn người cũng được, muốn một tiểu nô rách nát làm chi?”
Du Miểu bất quá cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, nhưng Lý Duyên nghe lại không vừa lòng, nói: “Hắn? Hắn cũng mua không nổi!”
Du Miểu: “Như thế nào lại mua không nổi? Đến Dương Phong lâu một đêm cũng chỉ chút tiền này……”
Lý Duyên: “Hai trăm lượng bạc đấy! Ngươi mua được sao? Lấy ra được hai trăm lượng bạc tiểu gia ta để lại cho ngươi.”
Các vị công tử khác thấy Du Miểu thường ngày luôn cùng Lý Duyên khua môi múa mép, bèn nhao nhao ồn ào, Du Miểu nói: “Không phải chỉ hai trăm lượng bạc thôi sao, ngươi nghĩ tiểu gia ta không trả nổi hả?”
Lý Duyên liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm sớm biết vậy ra giá nhiều chút.
Du Miểu nói tới nói lui, lại nghĩ thầm thật đúng là ra cái giá cắt cổ, năm nay hắn chỉ còn lại ba trăm lượng bạc, đây là số tiền tiêu xài đến cuối năm đó, vốn chỉ thuận miệng nói nói một chút lên mặt thôi, nhưng bị Lý Duyên nhìn như vậy, tức giận nổi lên, nói: “Ngươi đánh hắn rớt nửa cái mạng, hiện tại nhiều lắm là một trăm lượng thôi.”
Mọi người cười to, Lý Duyên đùa cợt: “Mua không nổi thì đừng mặc cả, nhìn bộ dạng tiếc nuối của của ngươi kìa, trong lòng hẳn là như đang nghẹn cả quả trứng đi.”
Du Miểu chung quy chịu không nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rút ngân phiếu trong người ra đập lên bàn, nói: “Mua!”
Lý Duyên không ngờ được hắn sẽ có hành động này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nổi giận.
“Tiểu gia ta nói bán cho ngươi sao?!”
Lặng ngắt như tờ, mọi người thấy Du Miểu quả thật là có tiền, hai trăm lượng ngân phiếu có thể mua một tòa trạch khí phái ở kinh thành, hoặc là mua trên trăm mẫu ruộng tốt, hay kỹ nữ hoa khôi nổi tiếng ở Dương Phong lâu, chuộc thân bất quá cũng chỉ hết một trăm hai mươi lượng bạc thôi, hai trăm lượng mua nam nô? Nào có chuyện này?
Lý Duyên cau mày, dường như đang trừng mắt Du Miểu.
Mọi người thấy tình thế không hay, chỉ sợ sẽ cãi nhau, vội vàng nhao nhao hòa giải, luôn nói cần gì chứ cần gì chứ, trong Giáo Phường Tư một nam nô cũng chỉ hết năm lượng bạc thôi, lại có người nói hôm nay là ngày thọ tinh, mọi chuyện phải suôn sẻ……
Du Miểu nhất thời xúc động, tự biết là quăng ngân phiếu ra không thể lấy trở về, thứ nhất là mất mặt, thứ hai là đâm lao phải theo lao, chỉ chốc lát sau liền khôi phục vẻ mặt vô lại thường ngày, cười dài, nói: “Sao? Luyến tiếc?”
Lý Duyên: “Ngươi mang về đi, ta xem ngươi để chỗ nào, không bị đường thúc ngươi đánh chết mới lạ? Còn tốn hai trăm lượng bạc, coi tiền như rác.”
Du Miểu cũng lười nói với hắn, mắt thấy thọ yến sẽ phải tan rã trong không vui, lại có người thừa cơ nịnh bợ Lý Duyên, Du Miểu không thèm lên tiếng, chỉ ngồi yên phần mình, không khí thật sự căng thẳng.
Du Miểu về sớm trước thời gian, chào cũng chẳng để Lý Duyên chào, mang theo tiểu tư đi ra, nhìn thấy bao tải kia vẫn không nhúc nhích nằm im trong tuyết, không biết đã chết hay chưa.
Du Miểu lúc này mới khẩn trương, trăm ngàn lần không thể để hai trăm lượng trôi đi như nước được.
Du Miểu: “Chưa chết chứ! Nếu chết các ngươi phải bồi thường ta hai trăm lượng bạc! Tiểu gia ta bạc trắng vàng thật mua về từ thiếu gia nhà các ngươi đó!”
Bọn gia đinh ai mà có thể đền được? Đều sợ tới mức lạnh run.
Du Miểu phân phó: “Gỡ miệng bao tải ra ta xem xem!”
Một gã gia đinh vô danh lớn gan chạy tới tháo dây thừng, luôn miệng giải thích.
“Du công tử minh giám, không nên trách tiểu nhân, cũng không có ai nói, chúng tiểu nhân không biết……”
Du Miểu: “Thôi quên đi, nhìn xem chết chưa, chết rồi thì không cần, con bà nó, ta lại đi tìm Lý Duyên đòi tiền về.”
Gia đinh đốt đèn l*иg, gỡ bỏ bao tải chậm rãi kéo, đầu tiên là lộ ra một cái đầu, người nọ bị đánh đến thất khướu chảy máu, toàn thân cơ bắp ngược lại cứng rắn cường tráng, tay chân thon dài. Từ lúc chui ra khỏi bao tải, dưới thân người nọ máu tươi đã hóa thành màu đen, bị đánh đến phân tiểu đều ra.
Tiểu tư khom người dò xét hơi thở của hắn, Du Miểu hỏi: “Chết sao?”
Du Miểu lại nghĩ tới một chuyện — Lý Duyên bán người cho hắn cũng không nói rõ là sống hay chết, nếu quay lại đòi nợ mà nói có khác nào khiến Lý Duyên chê cười, hai trăm lượng bạc chung quy không thể đòi lại rồi. Người dù sống hay chết vẫn phải mang về toàn bộ.
Khó giải quyết a khó giải quyết…… Du Miểu thở dài, quỳ một chân xuống áp sát l*иg ngực người nọ, lỗ tai dán trước ngực hắn nghe nhịp tim đập, thân thể còn mang theo độ ấm, chưa đông cứng.
Còn sống.
Du Miểu nói: “Người tới, lấy bông vải ở ghế dựa trên xe bọc lấy hắn mang về nhà, hắn tên là gì?”
Một gia đinh thấy Du Miểu hỏi, không muốn lại tìm thêm phiền toái, vội vàng đáp không ngừng: “Gọi là Lý Trị Phong, là Khuyển Nhung nô.”
Du Miểu ra hiệu khởi hành, đám tiểu tư tiền hô hậu ủng rời đi.
Note:
Thọ tinh: Sinh nhật
Hí: hát, xướng: cũng là hát