Cố Minh Tiêu vội chạy vào phòng vệ sinh, mở vòi ra rồi hứng lấy nước sau đó là hất thẳng vào mặt mình.
Dòng nước trong suốt được nhuộm đỏ bởi máu mũi, uốn lượn uốn lượn rồi biến mất theo dòng chảy. Hắn hắt nước vào mặt mình một lúc, cho đến khi nước lạnh khiến đầu óc tỉnh táo lại mới đóng vòi vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mình trong gương.
Cố Minh Tiêu nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của bản thân.
Không biết là bởi dòng nước lạnh, hay là vì nguyên nhân lúc ta lung tung nào khác mà máu mũi cũng đã ngừng chảy. Hắn rút tờ giấy xuống để lau mặt, đang muốn thở hắt ra thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền ra từ phòng ngủ.
Cố Minh Tiêu quay đầu lại nhìn qua đó, ban nãy khi mới đi ra hắn đã quên đóng cửa. Bây giờ cánh cửa kia đang mở toang, tiếng chuông vang lên được một lúc mới nghe thấy giọng nói không rõ ràng của Đường Lễ Âm truyền ra: “Kỳ Kỳ?”
Cố Minh Tiêu không muốn để Đường Lễ Âm biết được mình đã đi vào phòng ngủ của anh, cho nên hắn cứ im lặng đứng đó. Âm thanh trong phòng ngủ yên tĩnh trong chốc lát, tiếp theo sau là tiếng dép lê loẹt quẹt trên sàn nhà.
Thấy Đường Lễ Âm dậy rồi, nên hắn đành phải đi ra.
Dây áo ngủ trên eo anh đã được buộc chặt lại, mới vừa đi đến cửa phòng đã bị một bóng người cao to làm giật mình.
“Chào buổi sáng.” Trên khuôn mặt Cố Minh Tiêu đã không còn nhìn ra sự khác thường, thay vào đó là một nụ cười đầy rạng rỡ.
Nụ cười này nếu như ở trong tình huống bình thường, hẳn là rất dễ chịu. Cố tình là Đường Lễ Âm mới vừa ngủ dậy, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có độc một cái quần trong cộng thêm một cái áo ngủ với dây buộc lỏng lẻo, không chỉ có đôi mắt là đang mơ màng chưa tỉnh mà đầu tóc cũng rối chổng ngược chổng xuôi, trạng thái như bây giờ dù thế nào cũng đều không thích hợp để người ngoài nhìn thấy.
Cố Minh Tiêu thấy đôi mắt của anh trợn tròn lên, ngay cả chào hỏi cũng không nói được tiếng nào đã vội lui về sau hai bước, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Anh trai họ Cố rất muốn cười, nhưng lại sợ mình mà cười thật sẽ khiến người kia tức giận, chỉ đành dùng sức ho khan một tiếng rồi đi đến phòng bếp xem có cần phải chuẩn bị bữa sáng cho hai bố con không.
Đường Lễ Âm đứng dựa vào tường, nhìn toàn thân quần áo xộc xệch của mình trong gương, khuôn mặt cũng từ từ nóng lên.
Anh chưa từng bị người đàn ông nào khác ngoài Trác Trí Viễn nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của mình, nghĩ tới Cố Minh Tiêu ban nãy bình tĩnh như vậy, lại nghĩ đến cửa phòng ngủ lúc mình tỉnh giấc đã được mở sẵn.
Nếu như không phải con gái anh mở cửa, vậy chẳng lẽ là Cố Minh Tiêu? Nếu như là người phía sau, vậy thì chẳng phải tên này đã tranh thủ lúc mình còn đang ngủ mà vào phòng hay sao?!
Nghĩ đến bộ dáng khi mới ngủ dậy của bản thân là cái vẻ gì, Đường Lễ Âm không có cách nào bình tĩnh lại được.
Lần trước lúc anh đang tắm, Đường Tuyết Kỳ cũng để Cố Minh Tiêu vào nhà, lúc đó anh đã muốn dạy con bé không được để người nọ vào nhà như thế, nhưng mà những lời tối hôm ấy Cố Minh Tiêu đã nói lại khiến anh quên béng mất việc này.
Đường Lễ Âm hiện tại vô cùng ảo não, tự trách mình tham ngủ mà hẹn bảy giờ ba mươi phút mới dậy. Sớm biết Cố Minh Tiêu tinh mơ đã đến thế này, anh nên hẹn bảy giờ mới phải!
Anh ở trong phòng chần chừ hồi lâu, mà chẳng hề biết cái người nọ lúc này đang ở trong bếp, tâm trạng cực kỳ vui vẻ mà ngân nga cả làn điệu dân gian.
Sáng sớm trước khi dì Phân đi đã làm sẵn hai chiếc bánh sandwich, sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc lại đặt ở trong phòng có nhiệt độ bình thường.
Cố Minh Tiêu lấy ra đặt vào lò vi sóng để quay nóng, làm thêm hai bát sữa tươi ngũ cốc, tiếp theo là thái bắp cải tím và dưa chuột đã được rửa sạch đặt ở trong giỏ ra, đổ thêm ít nước sốt rồi bưng lên bàn.
Khi hắn đang chuẩn bị được một nửa thì Đường Tuyết Kỳ đã từ trong phòng chạy ra, con bé rất nghe lời mà ngồi vào bàn chờ đợi, thỉnh thoảng còn rướn cổ lên ngó Cố Minh Tiêu đang bận rộn trong bếp.
Đợi đến sau khi bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, hắn liền đưa thìa dĩa qua để cô bé ăn trước.
“Chú Cố không ăn ạ?” Đường Tuyết Kỳ cắn một miếng xúc xích thật to, miệng nhỏ cực kỳ sung sướиɠ mà nhai nhồm nhoàm. Cố Minh Tiêu rút giấy ăn ra lau cái miệng bóng loáng cho con bé: “Chú Cố ăn rồi, con ăn từ từ thôi, không vội đâu.”
Đường Tuyết Kỳ gật đầu một cái, lại quay người về phía phòng ngủ: “Sao Daddy vẫn chưa ra nhỉ?”
“Để chú đi xem thế nào.” Cố Minh Tiêu cởi tạp dề ra vắt lên trên ghế, còn chưa nhúc nhích đã thấy cửa phòng ngủ được mở ra, Đường Lễ Âm vội vàng bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh con gái: “Kỳ Kỳ, có phải con bị chảy máu ở đâu không?”
Đường Tuyết Kỳ đang gặm miếng sandwich, nghe thấy vậy thì dứt khoát lắc đầu: “Không ạ, sao Daddy lại hỏi thế?”
Lời con bé nói khiến Đường Lễ Âm yên tâm: “Thế sao trên nền nhà phòng của Daddy lại có máu? Không phải con thì là Đoàn Đoàn sao?”
Anh nói xong liền xoay người lại đi tìm chú chó Samoyed dưới chân bàn. Đoàn Đoàn cũng đang ăn phần của mình, sau khi được Đường Lễ Âm bế lên còn giãy giụa muốn xuống.
Cố Minh Tiêu lúc này mới chợt nhớ đến vết máu kia là từ đâu mà ra, thấy người kia cứ sờ khắp người Đoàn Đoàn xem nó có chỗ nào bị thương không, thế là hắn chỉ đành thẳng thắn: “Đó là máu của tôi.”
Động tác của Đường Lễ Âm ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt: “Cậu bị thương sao?”
Cố Minh Tiêu nói: “Tôi gần đây hay nóng trong, thường xuyên bị chảy máu mũi. Trong phòng anh mở điều hoà ấm nên khô quá, tôi mới đi vào đã bị chảy máu mũi luôn rồi.”
Câu này của Cố Minh Tiêu nửa thật nửa giả, lý do tương đối gượng ép nhưng dẫu sao vẫn còn tốt hơn là để Đường Lễ Âm phát hiện ra sự thật.
Trong đôi mắt anh quả nhiên viết rõ hai chữ không tin, nhưng đúng lúc này Đường Tuyết Kỳ lại nhảy xuống khỏi ghế, chạy qua kéo quần của hắn, nói: “Chú Cố bị chảy máu mũi ạ? Bây giờ đã đỡ chưa?”
Cố Minh Tiêu bế con bé lên, đáp: “Đỡ rồi con, máu ngừng chảy rồi. Cảm ơn Kỳ Kỳ đã quan tâm đến chú nhé.”
Đường Tuyết Kỳ thật sự rất yêu quý Cố Minh Tiêu, ngay cả miếng sandwich đang cầm trong tay cũng nhét vào miệng hắn : “Vậy chú Cố cũng ăn đi, chảy máu mũi thì phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng nha.”
Cố Minh Tiêu cười, nói: “Ngoan quá, nhưng mà con ăn đi cho mau lớn.” Dứt lời liền nhìn sang Đường Lễ Âm: “Anh cũng ngồi xuống ăn sáng đi, không phải tám giờ đã phải xuất phát rồi sao? Bây giờ đã là tám giờ rồi đó.”
Đường Lễ Âm lúc này mới nhớ đến việc chính, anh bèn đi rửa tay rồi mới dùng bữa sáng. Cho dù trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng biểu hiện của Cố Minh Tiêu thực tự nhiên khiến anh cũng cảm thấy có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều mà thôi. Dù sao hắn cũng không thích đàn ông, cho dù có thấy được cái gì đó chắc cũng không có vấn đề gì.
Anh tự an ủi chính mình như vậy, mà không biết rằng người ngồi ở ghế phó lái bên cạnh, cả chặng đường đi đều thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc không khống chế được mà nhớ đến hình ảnh sáng sớm nay mình mới nhìn thấy.
Công viên Lục Kỳ nằm ở ngoại ô thành phố, là khu tổ hợp vui chơi giải trí lớn nhất thành phố Võ Ninh, không chỉ thích hợp với các bạn nhỏ mà cũng là địa điểm để người lớn thư giãn.
Mỗi một cuối tuần hoặc vào kỳ nghỉ lễ, dòng người tề tựu về đây đông hơn rất nhiều so với ngày thường. Đường Lễ Âm đã mua vé trên mạng từ trước, sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, Đường Tuyết Kỳ hệt như biến thành cánh chim nhỏ sắp cất cánh đến nơi mà thoát ra khỏi vòng tay của anh, vui mừng hớn hở chạy về phía trước.
“Kỳ Kỳ đừng chạy nữa, cẩn thận con!” Đường Lễ Âm đuổi theo con gái, Cố Minh Tiêu ở phía sau nhìn thấy tình cảnh này, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.
Người trước mặt mặc một thân quần áo thể thao, tóc tai giấu kín trong chiếc mũ bóng chày, đeo một cái balo cỡ lớn chạy đuổi theo một cô bé, dáng vẻ tối qua mặc vest cùng với tư thái tao nhã của anh đã chẳng còn tăm hơi.
Mỗi lần trên người Đường Lễ Âm xuất hiện sự tương phản mãnh liệt như thế này, đều sẽ khiến Cố Minh Tiêu phải cảm thán không ngừng, hắn không làm thế nào hiểu nổi sao mà người này lại có nhiều bộ dáng không giống nhau như vậy, hơn nữa mỗi một dáng vẻ đều là hấp dẫn người khác.
Lúc này Đường Lễ Âm đã đuổi kịp con gái, anh quay đầu lại nhận ra Cố Minh Tiêu hai tay đút quần, vừa đi vừa nhìn mình cười bèn cho là hắn đang muốn chế giễu bản thân cho nên mới không thèm để ý đến nữa. Anh liền kéo con gái đi qua cánh cổng lớn của công viên.
Bên cạnh cửa có mấy nhân viên mặc mascot nhân vật hoạt hình bán bóng bay, Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy là lại muốn vùng ra, Đường Lễ Âm chỉ đành đưa con gái qua đó đứng trước mặt một người, nhìn cô bé hứng khởi chọn hai quả bóng.
Đợi đến khi thanh toán, từ phía sau lại vang lên “tích” một tiếng, là âm thanh của tiếng quét mã. Đường Lễ Âm quay đầu lại trông thấy Cố Minh Tiêu đang hỏi nhân viên “Bao nhiêu tiền”.
Đối phương đáp lại là năm mươi tệ một quả, Cố Minh Tiêu liền thanh toán luôn một trăm tệ. Đường Lễ Âm cũng không kịp cản hắn, chỉ đành nói: “Để lát nữa tôi chuyển lại cho cậu.”
Cố Minh Tiêu cất điện thoại vào trong túi, đáp: “Sao vậy? Tôi mua cho Kỳ Kỳ hai quả bóng bay thôi mà anh còn muốn khách sáo với tôi à?”
“Ý tôi không phải như vậy.” Anh muốn giải thích, nhưng đang nói được một nửa thì lại bị con gái kéo chạy về phía trước.
Cố Minh Tiêu đi theo đằng sau, hắn lấy tấm bản đồ của khu vui chơi ra nhìn một lượt, rồi hỏi: “Chơi trò nào trước đây?”
“Không biết, tôi chưa từng đến khu vui chơi như thế này bao giờ. Cậu nhìn qua xem có gợi ý được trò nào thích hợp với trẻ con không.” Đường Lễ Âm lại một lần giữ chặt lấy Đường Tuyết Kỳ, dứt lời bèn khom lưng xuống, buộc lại mái tóc bị bù tại lúc nãy đi mua bóng cho con bé.
Cố Minh Tiêu nghiêm túc nhìn tấm bản đồ.
Bản đồ trong tay hắn được chia làm bốn phần chính, phần lớn trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều tập trung ở hai khu vực lớn là vũ trụ gió bão và rừng mưa nhiệt đới. Ngoài ra thế giới băng và khu trò chơi điện tử thì nhẹ nhàng hơn một chút, Cố Minh Tiêu ngồi xổm xuống, chỉ vào khu vực thế giới băng đó hỏi cô bé: “Kỳ Kỳ có muốn nghịch tuyết không?”
Đường Tuyết Kỳ vừa nghe thấy có tuyết là đã vui ơi là vui, mỗi khi mùa Đông đến ở Na Uy con bé đều có thể được nghịch tuyết nhưng từ khi về nước cho đến nay lại chưa từng được thấy.
Cô bé ầm ĩ lền đòi đến chỗ này, Đường Lễ Âm lo lắng nói: “Con bé không mặc nhiều đồ lắm, có sợ bị cảm không.”
“Yên tâm, bình thường đều không phải tuyết thật đâu nên sẽ không lạnh, mà có lạnh thì chúng ta cũng có thể thuê đồ chống rét trong đó mà.” Cố Minh Tiêu giải thích.
Biểu tình của Đường Lễ Âm có hơi mất tự nhiên: “Quần áo kiểu vậy chắc không được sạch sẽ nhỉ.”
Cố Minh Tiêu đáp: “Chúng ta qua đó xem thế nào đã, thế giới băng tuyết gần chỗ này nhất, nếu như phải thuê đồ mới vào được bên trong thì chúng ta sẽ đổi sang chỗ khác.”
“Được rồi.” Đường Lễ Âm đồng ý, Cố Minh Tiêu còn đang muốn nhìn xem đường đi thế nào thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh bảo hắn cứ nghe máy trước đã còn lấy tờ bản đồ qua tự mình nghiên cứu.
Trên màn hình điện thoại của Cố Minh Tiêu nhấp nháy hai chữ Đường Vi
Hắn không muốn nhận điện thoại của cô gái này trước mặt Đường Lễ Âm, bèn ấn vào nút yên lặng rồi cất điện thoại lại vào trong chỗ cũ. Không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là người kia gọi đến.
Thấy Cố Minh Tiêu một mực không nhận điện thoại, Đường Lễ Âm nghĩ là do ngại mình nên anh liền bảo hắn mau chóng nghe máy còn dẫn con gái đi ra xa một chút.
Hắn đành phải nghe điện thoại, tiếng nói ở đầu dây bên kia mang theo chút giọng mũi hống hách: “Cố Minh Tiêu sao mà gửi tin nhắn wechat cậu cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe thế hả.”
“Tôi đang bận, không để ý đến điện thoại. Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Hôm nay là Chủ nhật, cậu còn bận cái gì?” Đường Vi không hài lòng nói.
“Tôi đang ở bên ngoài cùng bạn bè, nếu cậu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước nhé, bây giờ cũng không tiện lắm.” Cố Minh Tiêu dứt lời, đang muốn cúp máy thì lại nghe thấy người ở đầu dây bên kia “Haizz” một tiếng: “Cậu còn đi với bạn bè làm gì nữa? Mau qua đây đi, bạn mình nói bản thiết kế cần phải thay đổi một chút, anh ấy muốn trực tiếp bàn bạc với cậu.”
“Bây giờ sao?” Cố Minh Tiêu nhíu mày.
“Phải đó, anh ấy còn định trưa nay mời cơm cậu nữa. Cậu nhanh qua đây đi, chờ ở cửa hàng nhé.” Đường Vi nói.
Cố Minh Tiêu liếc nhìn về người đứng ở phía trước cách đó không xa, Đường Lễ Âm đang ngồi xổm xuống phía sau Đường Tuyết Kỳ, buộc hai quả bóng vừa mới mua lên hai cái tai thỏ trên mũ của con bé.
Hình ảnh này thật sự rất ấm áp, ít nhất cảm giác so với cuộc điện thoại với người bạn học tính khí không tốt kia ra thì thoải mái hơn nhiều. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý tưởng, nói: “Được rồi, lát gặp ở đó.”
Đường Vi rất hài lòng cúp máy, rồi ngả người vào trong ghế sofa. Cô bạn gái Chu Lê ngồi bên cạnh, đang xắn một miếng bánh kem sinh nhật lên ăn, nhìn thấy cô ta vui vẻ bấm điện thoại, không giấu được sự ghét bỏ, nói: “Cố Minh Tiêu kia có gì tốt đâu. Không phải kiểu đẹp trai cũng chẳng phải có nhiều tiền, cũng đáng để cậu phải tốn công tốn sức như vậy à.”
Đường Vi lườm Chu Lê một cái: “Cậu thì biết cái gì, cậu ta không giống như những người đàn ông khác.”
Chu Lê “xuỳ” một tiếng, lơ đễnh nói: “Có cái gì không giống như thế, cũng chẳng phải là mọc thêm một cậu em.”
“Ôi dời cậu không hiểu đâu! Cậu ta chính là không giống như những người khác đấy. Cậu xem đi, trước đây đã từng có người đàn ông nào từ chối tôi chưa?”
Đường Vi ngồi xuống, giành lấy cái dĩa trong tay Chu Lê, xắn một miếng kem lên bỏ vào miệng mình, mặt đầy vẻ say mê: “Cậu ta ấy hả, giống như hạt vừng đen trên đống kem bánh này vậy, khi ăn vào có cảm giác đặc biệt.”
Chu Lê thực sự không chịu được cái bộ dáng trông như thần kinh này của cô bạn, bèn cầm lên một cái dĩa sạch, đáp: “Thôi đi, theo cái thái độ này của cậu ta với cậu ấy mà, tôi thấy là cậu chẳng có cách nào cưa đổ cậu ta được đâu.”
Sắc mặt Đường Vi tối lại: “Sao mà không được? Cậu ta không có bạn gái, tôi lại xinh đẹp thế này, đến lúc đó chuốc người say khướt rồi tôi không tin rằng cậu ta còn khống chế được bản thân mình.”
Chu Lê nhàn nhạt nói: “Nói tới nói lui còn không phải xài lại chiêu cũ sao, nếu cậu ta không mắc bẫy thì sao?”
“Sẽ không đâu.” Đường Vi nhíu mày lại, đắc ý nói: “Tôi đã nghe ngóng hết rồi, tửu lượng Cố Minh Tiêu bình thường lại ở một mình. Đợi đến khi ván đã đóng thuyền, nếu cậu ta dám không nhận, tôi sẽ rêu rao chuyện này khắp công ty Cố Minh Tiêu cho ai cũng biết.”
“Không phải cậu nói Cố Minh Tiêu là phó tổng giám đốc sao? Cho dù có vụ bê bối thế này cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến người ta cả.” Cô bạn của Đường Vi vẫn cảm thấy điểm mấu chốt này không đáng tin như trước.
Đường Vi cầm chiếc túi da trên bàn qua, sau đó đứng lên chỉnh lại bộ váy bó sát trên người mình: “Đúng là chẳng ảnh hưởng gì, nhưng bạn học trước đây của chúng tôi đã nói rồi, Cố Minh Tiêu là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Hai năm trước đã chia tay với bạn gái cũ, năm ngoái nhà cô gái kia có chuyện cậu ta vẫn đến giúp đỡ, còn cho thêm tiền. Cậu nói xem, loại đàn ông như vậy nếu ngủ với tôi rồi, sẽ phủi mông một cái rồi bỏ đi sao?”
Đường Lễ Âm buộc bóng cho Đường Tuyết Kỳ xong, lúc ngẩng đầu lên liền trông thấy Cố Minh Tiêu đã cúp điện thoại đang đi đến đây, bèn hỏi hắn có phải là có việc gì hay không?
“Có một cái khách hàng đột nhiên muốn thay đổi phương án, tôi đã nhờ trợ lý đưa nhà thiết kế qua rồi.”
Đường Lễ Âm nói: “Cậu không cần đi sao?”
“Tôi đã qua cái tuổi đến cuối tuân là phải làm thêm rồi.” Cố Minh Tiêu cứ há miệng ra là lại luyên thuyên, hắn giật giật dây bóng của Kỳ Kỳ, nói: “Thế nào rồi, đã đi được chưa nè?”
“Chú Cố, con và Daddy đợi chú lâu ơi là lâu.” Đường Tuyết Kỳ ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên nói.
Cố Minh Tiêu nở nụ cười, nhéo cái mũi nhỏ xinh của con bé một cái, đáp lại: “Vậy thì mau đi thôi, chú Cố để con và Daddy phải chờ lâu nên trưa nay chú mời hai bố con ăn một bữa thịt nướng thịnh soạn nhé.”