Cực Quang Chi Nguyện

Chương 3: Không phải daddy ruột

Cố Minh Tiêu lái xe đến dưới nhà của Đường Lễ Âm, liếc nhìn ra xung quanh từ cửa sổ xe.

Toà chung cư này có hơn hai mươi tầng, Đường Lễ Âm chưa nói cho hắn biết nhà mình ở tầng bao nhiêu, vì vậy lúc này Cố Minh Tiêu đang gọi điện cho người kia.

Nghe thấy hắn nói là mình đã đến, Đường chủ nhà nói chờ mình một chút rồi sẽ lập tức xuống ngay.

Cố thiết kế nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong điện thoại, liền chủ động nói: “Anh nói cho tôi biết nhà anh ở tầng mấy đi, tôi mang lên cho, con bé đang khóc như vậy mà, với anh cũng đỡ phải đi xuống.”

Đường chủ nhà chỉ có thể đồng ý, cũng nói cho hắn biết mật mã cửa lớn dưới tầng.

Cố Minh Tiêu cầm túi giấy đi lên, khi đến cửa phòng 1618 thì ấn chuông điện một cái, đợi trong thoáng chốc thì có người ra mở cửa.

Hắn muốn nói lời chào hỏi, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã ngây ngẩn cả người.

Người trước mắt đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len dệt hở cổ màu xám nhạt, dưới chân là đôi dép lê bằng lông xù lên. Tóc tai thì buộc túm tụm, tóc mái có hơi loạn rơi xuống hai bên má. Nếu như gương mặt này không phải vẫn hệt như tối hôm đó, Cố Minh Tiêu nhất định sẽ nghĩ rằng mình gõ cửa nhầm nhà rồi.

Đường Lễ Âm vừa nhìn biểu tình là biết ngay người kia đang nghĩ gì, anh lúng túng cười nói: “Tiểu Cố, làm phiền cậu phải đến đây một chuyến rồi.” Nói xong cũng vươn tay ra muốn nhận lấy cái túi giấy kia. Nhưng Cố Minh Tiêu lại không động đậy, mà là đang nhìn về căn phòng phía sau anh.

Sàn nhà phòng khách như là vừa được vội vàng dọn dẹp qua, nhưng bên góc tường vẫn còn một đống đồ chơi ngổn ngang, trên bàn đặt thức ăn chín mua về từ siêu thị cùng với chén đĩa, đệm ngồi đặt trên cửa sổ cùng thảm trải trên nền nhà cũng không được chỉnh tề ngay ngắn. Mấy gian phòng đều đóng kín cửa, một trong số đó còn truyền ra tiếng trẻ con khóc.

Cố thiết kế không nghĩ mình sẽ nhìn thấy một quang cảnh như thế này, không khỏi nói: “Đây là làm sao vậy?”

Bị hắn nhìn thấy nhà mình loạn tùng phèo như vậy, Đường chủ nhà cũng chẳng thể nói khác được, đành thành thật khai báo: “Trong nhà bảo mẫu có việc, hai ngày rồi không qua đây.”

Anh nói ngắn gọn nhưng cũng đủ để Cố Minh Tiêu hiểu rõ, hắn đưa túi giấy qua, nói: “Có cần tôi giúp gì không?”

Đường Lễ Âm vội nói: “Không cần đâu, cậu đặc biệt đến đưa cái này tôi đã rất cảm ơn rồi, thật sự là phiền cậu quá!”

Cố Minh Tiêu nói: “Không cần khách sáo như thế. Đúng rồi, bản thiết kế này chỉ là phác thảo, rất nhiều chi tiết nhỏ còn chưa được thể hiện ra. Bởi vì anh nói với tôi muốn thêm một căn phòng làm việc bên ngoài, cho nên tôi mới có một ý tưởng mới. Anh chừng nào thì rảnh, tôi và anh lại đi qua bên kia một chuyến, giải thích với anh ở hiện trường luôn.”

Đường Lễ Âm đang muốn trả lời, trong một gian phòng đột nhiên phát ra tiếng vang trầm, anh ngay cả bảo Cố Minh Tiêu chờ mình chút cũng không kịp nói, đã xoay người chạy vào.

Cố Minh Tiêu lo lắng có chuyện gì xảy ra, nên cũng cởi giày đi theo vào xem thế nào. Đó là một gian phòng của trẻ con, trên chiếc giường công chúa màu vàng nhạt có một bé gái đang khóc nấc lên. Đường Lễ Âm ngồi ở mạn giường, lấy giấy ăn lau mặt cho con bé, trong miệng lại nói những lời dỗ dành.

Cố Minh Tiêu đứng ở cửa, nghe vài câu liền hiểu ngay là đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra con chuột đồng mà cô bé nuôi chết rồi, nên con bé mới đau buồn không thôi cứ khóc suốt như vậy.

Trông thấy Đường Lễ Âm dỗ một lúc mà không có tác dụng, Cố Minh Tiêu liền biết anh không xử lý được vụ này, vì vậy tự mình đi đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn vào cô bé.

Đường Tuyết Kỳ khóc nhiều đến mức giọng đều khàn cả đi, hai tay bám chặt vào vạt áo ngủ, chỉ liếc mắt thấy Cố Minh Tiêu một cái lại gào lên, vùi mặt vào trong lòng Đường Lễ Âm.

Anh bị con bé khóc cả một buổi sáng, đau đầu vô cùng, trước mắt lại để người ngoài thấy được bộ dáng thê thảm của mình liền sốt ruột, muốn bảo Cố Minh Tiêu về trước.

Nhưng hắn lại đi trước một bước, kéo ống tay áo con bé: “Kỳ Kỳ ơi!”

Vừa nãy nghe Đường Lễ Âm dỗ con gái, Cố Minh Tiêu đã biết tên con bé, quả nhiên vừa gọi xong, cô bé liền ngẩng đầu lên.

“Kỳ Kỳ có phải con rất thích chú chuột đồng nhỏ của mình không?” Cố Minh Tiêu ôn nhu hỏi.

Đường Tuyết Kỳ không có tính sợ người lạ, bị hắn hỏi như vậy liền gật đầu, ấm ức nhìn Cố Minh Tiêu.

Hắn nói: “Chú chuột đồng nhỏ đó đã chơi với Kỳ Kỳ lâu như vậy rồi, chú ta chỉ là mệt mỏi quá nên muốn ngủ một giấc thôi.

Nếu như chú chuột đồng kia mà biết Kỳ Kỳ buồn như vậy, nhất định chú ta sẽ không được ngủ yên ổn đâu. Lúc con ngủ không đủ cũng cảm thấy khó chịu, có đúng không?”

Đường Tuyết Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn, nước mắt lưng tròng, mãi lâu sau mới nói: “Đúng ạ.”

Tiếng nói của con bé nhỏ nhẹ, dáng dấp dựa vào lòng cha mình trông lại càng vô lực, Cố Minh Tiêu không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé:

“Con không ngủ đủ sẽ cảm thấy khó chịu, chú chuột đồng nhỏ kia cũng sẽ như vậy. Kỳ Kỳ, con để cho chú ta được ngủ yên nhé, đừng quầy rầy nó nữa.”

Đường Tuyết Kỳ khụt khịt cái mũi, ngoác miệng ra lại muốn khóc lên: “Nhưng mà con không nỡ rời xa Đu Đu đâu!”

Con gái vừa khóc, Đường Lễ Âm liền nhanh chóng vỗ vào sau lưng con bé, nói lời dỗ dành, Cố Minh Tiêu tiếp tục:

“Chú có một người bạn mở cửa hàng bán thú cưng, bên đó có rất nhiều anh chị em của Đu Đu, các bạn ấy đều đang chờ một chủ nhân bé xinh tốt bụng như con.

Nếu con không nỡ rời xa Đu Đu, vậy thì Kỳ Kỳ cũng có thể chăm sóc cho người nhà của Đu Đu mà, như thế chú ta nhất định sẽ yên tâm lắm.”

Giọng nói của Cố Minh Tiêu rất có từ tính, đặc biệt là ngữ điệu chậm lại lúc dỗ dành sẽ khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.

Đường Lễ Âm không khỏi liếc mắt nhìn hắn.

Nghe nói còn có người nhà của Đu Đu đang đợi mình chăm sóc, Đường Tuyết Kỳ nhất thời không để ý tới việc khóc lóc nữa, con bé lau nước mắt hỏi: “Có thật không ạ? Đu Đu thật sự có người nhà sao?”

Cố Minh Tiêu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con bé, cười nói: “Kỳ Kỳ có daddy ở bên cạnh này, Đu Đu sao có thể không có người thân được. Nhưng chú ta là vì phải ở bên con nên mới không được sống cùng gia đình, bây giờ con lớn rồi, nên thay Đu Đu chăm sóc cho người nhà của nó, có đúng không?”

Tâm trạng của Đường Tuyết Kỳ bởi vì những lời nói này mà triệt để bình tĩnh lại. Con bé chui ra từ trong lòng Đường Lễ Âm, vội vàng nhìn Cố Minh Tiêu: “Vậy chú ơi lúc nào chú mới mang con đi xem người nhà của Đu Đu được?”

Cố Minh Tiêu nói: “Kỳ Kỳ muốn đi lúc nào?”

Cô bé lập tức quay đầu nhìn Đường Lễ Âm, nói: “Daddy, chúng ta bây giờ đi luôn có được không?”

Trông thấy con bé không còn buồn nữa, Đường Lễ Âm cuối cùng cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm: “Con còn chưa ăn sáng mà, chú Cố cũng còn phải bận những việc khác, đến cuối tuần chúng ta sẽ đi, có được không con?”

Đường Tuyết Kỳ mím môi, khuôn mặt nhỏ xinh mới vừa giãn ra được một tý lại ủ dột.

Cố Minh Tiêu nói: “Không sao đâu hôm nay tôi cũng rảnh, đi cùng con bé được.”

Đường Lễ Âm không đồng ý: “Sao mà thế được, như vậy thì làm phiền đến cậu quá rồi.”

Cố Minh Tiêu đứng lên, giẫm giẫm đôi chân tê, cười nói: “Không phiền đâu, chỉ là đến cửa hàng thú cưng một chuyến thôi mà. Tôi cũng đã lâu chưa gặp người bạn kia, vừa khéo qua đó hỏi thăm một chút.”

Đường Lễ Âm còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị con gái mình kéo cổ tay lắc lắc, trong đôi mắt to tràn đầy mong đợi, nhìn anh nói: “Daddy, đi đi mà.”

Con bé vừa làm nũng là Đường Lễ Âm liền bó tay, đành phải nhìn qua Cố Minh Tiêu, nói: “Vậy Tiểu Cố, cậu đến phòng khách ngồi đợi chút nhé, tôi thay quần áo cho con bé với cho Kỳ Kỳ ăn sáng xong rồi đi luôn.”

Cố Minh Tiêu trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sopha, lấy điện thoại ra bắt đầu xem những tin nhắn trên wechat, không bao lâu lại ngửi thấy một mùi hương nồng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, Đường Lễ Âm bưng cốc cà phê đi tới trước mặt, nói: “Cậu đã đến rồi lâu như vậy rồi mà tôi cũng chưa rót được nước mời cậu nữa, thực sự là ngại quá.”

Cố Minh Tiêu nhận lấy, cười nói: “Đường tiên sinh, anh không cần khách sáo như vậy.”

Đường Lễ Âm nói: “Cậu lại ngồi chờ thêm lát nhé, tôi xong ngay thôi.”

Cố Minh Tiêu gật đầu: “Cứ từ từ, không cần vội đâu.”

Đường Lễ Âm quay người lại tiến vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau lại truyền đến tiếng dầu xèo xèo. Cố Minh Tiêu tiếp tục xem điện thoại, rất nhanh lại ngửi thấy được mùi khét.

Hắn vừa đi tới liền nhìn thấy tay chân Đường Lễ Âm đang luống cuống lật lên miếng trứng rán đã cháy, một bình dầu đầy mới được mở nắp còn để bên cạnh bếp gas. Cố Minh Tiêu lập tức đi đến tắt bếp, để dầu ra xa một chút, rồi cầm cái muôi trong tay Đường Lễ Âm qua, lật qua lật lại.

Trứng trong chảo tuy rằng đã cháy nhưng chưa đến mức đen thui, có thể là vì Đường Lễ Âm đổ nhiều dầu quá nên cái này không ăn được nữa.

Cố Minh Tiêu cũng không trưng cầu sự đồng ý của anh, mà bỏ thẳng miếng trứng kia đi, rồi liếc nhìn sang cái đĩa bên cạnh.

Bên trong có vài miếng xúc xích được cắt không đồng đều, cái dầy cái mỏng đang được chuẩn bị cho vào chảo.

Trên cái thớt để ở một bên khác còn có nửa quả dưa chuột, lại gọt kiểu miếng to miếng bé cùng mấy quả cà chua bi đang bơi trong nước.

Cố Minh Tiêu lúc này mới nhìn đến Đường Lễ Âm.

Sự lúng túng ngượng ngùng đã được thể hiện rõ ra trên gương mặt đẹp đẽ kia, nhưng anh vẫn giả vờ trấn định nhìn hắn.

Cố Minh Tiêu nói: “Để tôi làm cho.”

Đường Lễ Âm nói không được, hắn là khách, không thể làm phiền như vậy được. Nhưng Cố Minh Tiêu đã tự mình cầm lấy tạp dề treo trên tường buộc chặt vào, rửa tay xong liền bắt đầu chuẩn bị.

Đường Lễ Âm lại muốn nói điều gì nữa, nhưng lúc này con gái ở trong phòng ngủ đang gọi, cho nên chỉ có thể qua đó trước.

Mười phút sau, Cố Minh Tiêu đã rán xong trứng cùng xúc xích, trang trí thành hình ông mặt trời còn cắt thêm cà chua bi và dưa chuột tô điểm thêm. Hắn còn dùng lò nướng để nướng bánh mỳ nóng lên rồi bưng tất cả ra ngoài.

Bát đĩa vốn có trên bàn được hắn dọn dẹp rửa sạch, đồ ăn chín trong túi cũng được lấy ra, dùng màng bọc thức ăn bọc vào cất trong tủ lạnh.

Đợi đến khi Đường Lễ Âm dẫn Kỳ Kỳ đã thay quần áo xong đi ra, Cố Minh Tiêu đến sữa cũng đun nóng xong rồi.

Nhìn một bàn bữa sáng nóng hổi này, Đường chủ nhà lại muốn cảm ơn hắn, nhưng chỉ thấy người kia chăm chú nhìn vào quần áo trên người con bé con.

“Có phải là quần áo của con bé bị mặc ngược rồi không?”

Đường daddy chuẩn bị cho con gái một chiếc áo len cổ tròn màu đỏ bên trong phối với sơ mi trắng, ở dưới thì mặc quần bò yếm màu xanh.

Vừa nghe thấy Cố Minh Tiêu nói như vậy, anh liền nói: “Không có, trước khi mặc cho con bé, tôi đã cẩn thận nhìn lại rồi mà, đâu có mặc ngược áo trong với áo ngoài đâu.”

“Ý tôi là trước sau.” Cố Minh Tiêu chỉ vào cổ của cô bé, Đường daddy nhìn kỹ lại, phát hiện ra đúng là mặc ngược đằng sau với đằng trước, thế là lại vội vàng mang con gái về phòng đổi lại.

Đợi đến khi Đường Tuyết Kỳ rốt cuộc cũng bắt đầu ăn sáng, anh mới nói với Cố Minh Tiêu: “Cậu ăn rồi à? Cùng ngồi xuống ăn chút gì đi.”

Vừa dứt lời thì điện thoại của Cố Minh Tiêu liền vang lên, hắn nói: “Tôi ăn rồi, anh cũng mau ăn đi. Tôi đi nghe điện thoại đã.”

Đường chủ nhà mời hắn cứ tự nhiên.

Người gọi tới là một khách hàng, Cố Minh Tiêu đi đến ban công nghe điện thoại, rất nhanh đã nói chuyện xong. Mới vừa cúp máy, lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ bàn ăn bên kia.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, cốc sữa bị Đường Tuyết Kỳ làm đổ, nhưng miệng cốc lại đổ về phía Đường Lễ Âm nên sữa đều đổ tràn ra người anh.

Chiếc áo len dệt màu xám nhạt kia bị ướt một mảng trước ngực, Đường Lễ Âm nhanh chóng rút giấy ăn trên bàn ra lau.

Cố Minh Tiêu đi tới bên cạnh anh, nói: “Đường tiên sinh đi thay đồ đi, rồi dùng nước giặt quần áo mà ngâm nếu không sẽ khó giặt lắm.”

Đường Lễ Âm lại lần nữa để hắn thấy được dáng vẻ chật vật của mình, nhưng lúc này đã chẳng còn để ý đến lúng túng với chả mất mặt nữa, chỉ có thể nhờ hắn chờ mình thêm một chút rồi trở về phòng thay quần áo.

Cố Minh Tiêu đi vào nhà bếp lấy khăn ra lau dọn, còn rót cốc sữa mới cho Kỳ Kỳ. Con bé cầm bánh mỳ nướng trong tay, vừa ăn vừa nhìn hắn chăm chú, đợi hắn hết bận mới cười nói: “Chú ơi, chú còn giỏi hơn cả dì Phân.”

Cố Minh Tiêu hỏi: “Dì Phân là ai?”

Đường Tuyết Kỳ xiên một miếng trứng hình ông mặt trời nhét vào trong miệng: “Là bảo mẫu daddy mời về làm ạ.”

Cố Minh Tiêu đã rõ liền gật đầu: “Vậy trong nhà chỉ có con, daddy và dì Phân, ba người thôi sao?”

Đường Tuyết Kỳ bưng cốc sữa lên uống: “Còn có ông nội và bà nội, nhưng mà ông bà ở tận bên Na Uy cơ.”

Nghe đến đó, Cố Minh Tiêu đã hiểu, nhân tiện nói: “Vậy daddy của con phải một mình chăm sóc con hẳn là rất vất vả, con nhất định phải nghe lời daddy mình nhiều hơn đấy nhé.”

Đường Tuyết Kỳ đặt bánh mỳ xuống, trên gương mặt non nớt hiện lên sự nghiêm túc hiếm có của những đứa trẻ ở độ tuổi này: “Tuy daddy không phải daddy ruột của con, nhưng daddy đối với con rất tốt, con nhất định sẽ nghe lời mà.”

Cố Minh Tiêu nghe thấy vậy liền ngây ra.

Không phải là daddy ruột? Ý là Đường Tuyết Kỳ không phải do Đường Lễ Âm sinh ra sao?

Hắn đang nghĩ xem chuyện này có những khả năng nào thì cửa phòng ngủ lại được mở ra.

Đường Lễ Âm mặc một bộ thể thao màu tím trầm, còn đội mũ bóng chày lên, gương mặt kia được giấu dưới vành mũ trông lại càng nhỏ nhắn, nhưng so với vừa nãy có tinh thần hơn nhiều.

Trông thấy anh lại xuất hiện với một diện mạo khác, Cố Minh Tiêu không khỏi híp mắt lại, bắt đầu tò mò không biết cái người mà hắn đã nhìn quen mắt này còn có bao nhiêu dáng vẻ không giống nhau nữa đây.

Đường Lễ Âm không phát hiện ra tầm mắt của Cố Minh Tiêu, anh thấy con gái đã ăn xong rồi, liền dắt tay con bé nói: “Tiểu Cố, có thể đi được rồi.”