Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 74: Ước hẹn mười sáu


Lục Y cứ thế đứng yên tại chỗ, mới vừa rồi nếu không phải Hoàng hậu nương nương cảm ứng được công chúa gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ không mệt mỏi vất vả chạy đến như vậy. Nếu là cùng Thiên Lang thế tử ở chung một chỗ, thì cũng không cần lo lắng quá mức.

Trời xanh không mây, một vòng sắc tím sậm trên bầu trời thoáng một cái đã qua, áo đen của yêu nghiệt tung bay, Hoàng Khinh Vãn trong ngực khóe môi mỉm cười, "Thiếu niên, ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?"

"Tiểu bảo bối, kiêu ngạo như ngươi, như thế nào lại cam tâm biến thành phế vật." Khóe môi Đế Thiên Thí thoáng mở nụ cười ôn nhu, "Còn nhớ rõ ta đã từng nói không? Chờ ngươi mười sáu tuổi, ta sẽ đến cưới ngươi."

Đầu Hoàng Khinh Vãn đầy hắc tuyến, "Thiếu niên, ăn đậu hũ thì ăn đậu hũ, ta cũng không muốn chịu trách nhiệm với ngươi."

"Tiểu bảo bối đáng giận." Đế Thiên Thí nhẹ nhàng sờ sờ chiếc mũi tinh tế tỉ mỉ của nàng, "Ta muốn vì ngươi khởi động lại mệnh tinh, tiểu bảo bối, ngươi phải đủ lớn mạnh, lúc ta không có ở đây không cho phép chịu nửa phần tổn thương, có biết không?"

"Thiếu niên, vậy còn ngươi? Sẽ không luôn ở bên cạnh ta sao?"

"Từ Nam Hoang đến Thương Di cách đến ngàn vạn dặm, Hoành Độ Hư Không*, không phải chuyện dễ dàng." Đế Thiên Thí có chút suy nghĩ, "Tiểu bảo bối, nhớ kỹ lời ta từng nói , chờ ngươi mười sáu tuổi, ta sẽ đến cưới ngươi. Trước đó không cho phép ngươi động tâm với sinh vật giống đực khác, có biết không?"

*Băng qua hư không, có thể hiểu là Đế Thiên Thí đang sống ở Nam Hoang, muốn đi đến Thương Di phải vượt qua một không gian nào đó.

Hoàng Khinh Vãn im lặng, đột nhiên xuất hiện yêu nghiệt, ngay cả lai lịch nàng đều không làm rõ ràng, lại nói chuyện cưới gả, cái này không phải nói chuyện vớ vẩn sao? Nhìn phản ứng của Lục Y cũng đoán được Cơ Vãn Nguyệt trước đây đối với tên yêu nghiệt trước mắt này có lẽ cũng không chú ý. Ở giữa chốn thần tiên, Đế Thiên Thí đã mang theo nàng hạ xuống một chỗ trong sơn cốc. Mây mù lượn lờ lại tràn ngập chướng khí, các loại thú gào chim hót, vô tận uy áp từ sâu trong thung lũng phát ra , khiến cho người ta phải rùng mình. Đế Thiên Thí ôm Hoàng Khinh Vãn, đôi mắt màu tím sẫm khẽ híp, bước vào trong sơn cốc.

Bên trong một trượng quanh thân, chướng khí tan hết, một vài loại thú gặp đượcbọn hắn, xa xa liền bỏ chạy, tung lên một đường bụi đất. Khắp nơi trên mặt đất dưới chân là thi cốt, hướng ra phía ngoài bốc lên từng sợi khói đen. Trên đường ngẫu nhiên đυ.ng phải vài con vật to lớn, con trâu điên to bằng nửa tòa cung điện, hồ ly năm đuôi, cá sấu đen lớn, những vật này tùy tiện bước ra một con, đẳng cấp đều cao hơn so cới con cự mãng màu đen đυ.ng phải tại Lục Lâm. Mà lúc những sinh vật này nhìn thấy Đế Thiên Thí, chỉ là liếc qua sau đó cấp tốc bó chạy.

"Đây là nơi nào?" Hoàng Khinh Vãn ôm cổ Đế Thiên Thí hỏi.

"Huyễn Linh cốc." Đế Thiên Thí nhẹ nhàng nói, "Tiểu bảo bối, một năm trước đó, ngươi đã đi qua nơi này."

Hoàng Khinh Vãn hơi híp mắt lại, trong đầu hiện lên mấy đoạn ngắn lẻ tẻ, giống như cùng yêu nghiệt trước mắt có quan hệ, nhưng cũng không rõ rệt. Trong thân thể của nàng, tựa như là một người khác, thỉnh thoảng liền sẽ hiện ra một vài hình ảnh vụn vặt. Đế Thiên Thí mang nàng càng chạy càng sâu, mà chướng khí lại càng ngày càng mỏng manh, thời điểm bọn họ dừng lại, trước mắt lại là một nơi trống trải. Nơi đây chim hót hoa nở, cây cối xanh biếc, phảng phất như tiên cảnh ở nhân gian. Dưới chân bọn hắn, một chỗ đầm lầy xanh biếc giống như đá quý, tản ra ánh sáng mê người. Ở chung quanh bích đầm, có vài bụi cỏ nho nhỏ dài, trong đó chỉ có bên trên một gốc cây nhỏ, kết mấy trái đỏ rực. Chính là trái cây kia lại tản mát ra mùi thơm khiến cho người ta thèm nhỏ.

"Soạt…"

Trong lúc đó, đầm lầy xanh biếc kia phun trào, hai cái đầu rắn to lớn từ trong đầm lầy nhô ra. Hai cặp mắt rắn thăm thẳm chăm chú nhìn chằm chằm Đế Thiên Thí cùng Hoàng Khinh Vãn.