Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 73: Thiên Lang thế tử


"Còn chưa cút?" Yêu nghiệt lạnh lùng mở miệng, toàn thân sát khí dần hiện.

Đám đông chỉ cảm thấy một luồng hàn ý vô tận ập tới, giống như là từng chủy thủ băng lãnh, cắt toàn thân bọn hắn đau nhức.

"Còn không đi, chờ cho người ta chế giễu sao?" Cơ Bích Cầm giận dữ, đem một thân nộ khí toàn bộ trút lên người những nam tử theo đuổi nàng kia.

Yêu nghiệt khuynh quốc trước mắt cái này hiển nhiên không phải cái loại lương thiện gì, uy lực ẩn giấu kia khiến nàng không dám động thủ. Phải nói rằng luận dung mạo, luận khí chất, nàng tốt hơn cái tên phế vật kia rất nhiều, tiếc nuối duy nhất chính là nàng không phải đích công chúa mà thôi. Bây giờ tốt rồi, Cơ Vãn Nguyệt rốt cục biến thành đồ bỏ, xem như là đích công chúa, trở thành phế vật không thể tu linh, làm sao có thể so sánh với nàng?

Thế nhưng tên yêu nghiệt lãnh diễm kia, lại nhìn cũng không chịu liếc nhìn nàng một cái.

Cơ Bích Cầm bóp bóp nắm tay, trút xuống một hơi, ánh mắt bên trong lục quang nhàn nhạt lạnh lùng hơi lướt qua Hoàng Khinh Vãn.

Đã là phế vật, vậy thì đi chết đi…

. .

Hồi lâu sau khi nhóm người kia biến mất, cuối cùng sắc mặt Đế Thiên Thí mới nhu hòa mấy phần.

Hắn ôm Hoàng Khinh Vãn, ánh mắt tím sẫm rơi trên người nàng, mấy sợi tóc đảo qua khuôn mặt nhỏ trắng noãn, khiến nàng một trận lòng ngứa ngáy tê dại.

"Tiểu bảo bối, một năm qua này người có nhớ ta không?" Âm thanh yêu nghiệt êm dịu, rất có sức quyến rũ, khiến người ta không khỏi có cảm giác xúc động muốn đắm chìm vào trong đó.

Hoàng Khinh Vãn cười khuynh quốc khuynh thành, ôm cổ hắn nhắm ngay tấm môi anh đào kia, nhanh chóng cắn lên một ngụm.

Ái chà… Lành lạnh như băng, mềm nhũn, còn có mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Mỹ nam ở đây, ngu sao mà không ăn đậu hũ.

Yêu nghiệt khẽ giật mình, qua hồi lâu mới cười đẩy ra nàng, ngón tay mịn màng như khối ngọc, nhẹ nhàng quét qua mũi nàng, "Một năm không thấy, ngươi lại học được tài nghệ của một con chó."

"Thiếu niên, dáng dấp thần thánh như thế còn căm phẫn không cho người ta ăn đậu hũ, đây không phải là muốn để người khác nghẹn đến nội thương sao?"

Hoàng Khinh Vãn trừng mắt đôi mắt to, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

"Ha ha ha, tiểu bảo bối, một năm không gặp ngươi thay đổi rất nhiều."

Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt mũi ngọc tinh xảo, "Đúng là thay đổi rất nhiều cũng mất luôn trí nhớ."

"Mất trí nhớ rồi?" Trong tích tắc Đế Thiên Thí thất thần, cánh tay ôm nàng nắm thật chặt, cuối cùng khóe môi lại giương lên mỉm cười, "Khó trách…"

"Công chúa điện hạ…”

Bỗng nhiên, một tiếng thở nhẹ truyền đến, nữ tử quần áo màu lục chống thuyền mà đến, chính là thϊếp thân thị nữ của Khương Văn Tĩnh, Lục Y.

"Lục Y Cô Cô… "

"Công chúa điện hạ, ngài không sao chứ?" Ánh mắt Lục Y có mấy phần cấp bách rơi trên người nàng, sau đó lại rơi trên người Đế Thiên Thí, sắc mặt nàng cứng đờ, "Công chúa điện hạ, ngài sao lại… "

"Thế nào?" Hoàng Khinh Vãn nhìn lại nàng, ánh mắt có vài phần hiếu kỳ.

"Ngài làm sao lại cùng thế tử điện hạ Thiên Lang tộc ở chung một chỗ?"

"Thiên Lang tộc?" Hoàng Khinh Vãn trừng mắt nhìn, nguyên lai yêu nghiệt khuynh quốc trước mắt này, quả nhiên là tên yêu nghiệt mà.

Nàng vươn tay ra, gẩy gẩy sợi tóc của Đế Thiên Thí, "Kỳ quái, tại sao không thấy lỗ tai chó ở đâu?"

Mặt Đế Thiên Thí đen lại, ánh mắt lại hướng về phía Lục Y, "Ta cùng tiểu bảo bối này còn có ít lời cần nói, ngươi rời đi trước đi."

"Chuyện này… "

Ánh mắt Đế Thiên Thí lạnh lẽo, trong nháy mắt trong lòng Lục Y run lên bân bật, trước kia công chúa điện hạ tuyệt đối sẽ không để Thiên Lang thế tử điện hạ yêu nghiệt này xuất hiện trong phạm vi một trượng ở chung quanh nàng, bây gi, lại cùng hắn thân mật như vậy.

Quả là thế sự khó liệu, đây quả thực là chuyện lạ như nhìn thấy mặt trời mọc ở hướng tây.

Yêu nghiệt không nói nhiều, ôm Hoàng Khinh Vãn thân hình lóe lên, hóa thành một luồng sáng, xông thẳng tới chân trời mà đi.