Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 72: Nửa thần nửa ma


"Hừ, phế vật chính là phế vật, một đầu ngón tay của ông cũng đủ cho ngươi chết!"

Nam tử kia kêu gào, hai bên bả vai máu tươi ào ào chảy ròng, cả nửa người của hắn đều sắp bị nhuộm đỏ.

Sóng nước bốn phía chậm rãi tản đi, cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng, lúc nhìn đến một màn màu tím đen kia, tất cả mọi người cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh. Người kia một thân áo màu tím sẫm lười biếng, lộ ra hơn phân nửa l*иg ngực rắn chắc gợi cảm, mái tóc đen nhánh thật dài, theo gió mà bay, giống như bức tranh hoa mỹ. Một nửa dung nhan bị che khuất bởi nửa tấm mặt quỷ hung tợn, một nửa dung nhan khác lộ ra, lại cực độ mỹ lệ, một nửa thần, một nửa ma. Cặp mắt màu tím sẫm xuôi theo khuynh thế hào quang, tại đuôi lông mày lại có một đóa hoa văn đồ đằng(*) màu đen sậm. Lúc này ánh mắt nhu hòa của hắn rơi vào trên người có bộ dáng nho nhỏ trong ngực.

Hoàng Khinh Vãn mở to hai mắt, thiếu niên này đột nhiên xuất hiện trước mắt, đưa nàng ôm vào trong ngực, nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại đẹp mơ hồ giống như từ trong thần thoại đi ra, so với yêu nghiệt Mặc Cửu trong thần điện Thương Di kia, càng có một phen thước tha hơn. Nàng cứ thất thần như vậy một lát, tay nhỏ duỗi ra theo bản năng, ấn một cái trên mặt hắn.

"Thiếu niên, bộ dạng của ngươi đẹp như thế, sẽ bị thiên lôi đáng chết." Nàng nhịn không được thực tình ca ngợi.

Tập thể hóa đá, đặc biệt sắc mặt Cơ Bích Cầm khó coi nhất. Mà yêu nghiệt khuynh quốc kia lại chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt màu tím đen cực kỳ nhu hòa.

"Tiểu bảo bối, chỉ mới một năm không gặp, thấy ta, đều ngốc rồi hả?" Yêu nghiệt nhàn nhạt mở miệng, ngôn ngữ sủng ái cực độ.

Toàn thân Hoàng Khinh Vãn nổi da gà lên một chỗ lại một chỗ.

Tiểu bảo bối… Lại nói vị yêu nghiệt khuynh quốc trước mắt này, hắn là ai?

"Ngươi là ai?" Cuối cùng là Cơ Bích Cầm mở miệng, ánh mắt ả nhìn yêu nghiệt trước mắt này, rốt cục không còn băng lãnh, mà ẩn giấu vài phần sốt ruột.

Ánh mắt Đế Thiên Thí lạnh lùng hơi lườm bọn họ, "Ta là ai có liên quan gì đến các ngươi sao?"

Cơ Bích Cầm xấu hổ vô cùng, cũng không có tức giận, mà tiếp tục nói, "Thánh Nguyệt Thần thú đã khẳng định nàng là phế vật, chúng ta giáo huấn một phế vật, không tới phiên các hạ xuất thủ quản?"

"Đúng vậy, bất quá là một phế vật mà thôi, chúng ta muốn giáo huấn thế nào thì giáo huấn thế đó." Sau lưng nàng, mấy người nam tử cũng bắt đầu kêu gào.

Yêu nghiệt như hắn, trong nháy mắt một đôi mắt màu tím sẫm lạnh như băng. Đế Thiên Thí ôm Hoàng Khinh Vãn vào trong ngực, lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám đông, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, tất cả mọi người cùng nhau rùng mình một cái, không kiềm hãm được lùi về phía sau mấy bước.

"Người của bản vương, ai cho các ngươi lá gan dám động đến?" Thanh âm hắn băng lãnh, phảng phất giống như xuyên thấu băng sơn mà qua.

"Nàng bây giờ chỉ là một phế vật mà thôi." Cơ Bích Cầm hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Đế Thiên Thí nói ra.

"Phế vật sao?" Đế Thiên Thí hừ lạnh một tiếng, "Từ nay về sau, tiểu bảo bối này có bản vương che chở, ai lại dám nói nàng nửa chữ không, bản vương quả quyết diệt hắn ngay cả củi cũng không bằng!"

Trong nháy mắt thời gian tựa hồ như đọng lại, ánh mắt Cơ Bích Cầm rơi vào thân thể Hoàng Khinh Vãn trong ngực hắn, nhan sắc nhiễm lấy mấy phần ghen tỵ, trước mắt tên yêu nghiệt này, quá mức tuyệt sắc, quả thực là để cho người ta mấy giây đều tâm động không ngừng.

Phế vật Cơ Vãn Nguyệt kia, lúc nào câu dẫn được một thiên nhân như thế này!

Hoàng Khinh Vãn bị hắn một tay ôm vào trong ngực, bên mặt yêu nghiệt mười phần tinh xảo, một môi mỏng như hoa anh đào mười phần mê người, nàng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng lại là cảm khái không thôi, đáng tiếc Cơ Vãn Nguyệt rời đi như thế, để lại một yêu nghiệt bá khí như thế này, thật sự là đáng tiếc.

----------

Chú thích:

(*)Đồ đằng: đó là vật tổ (totem), được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.

“Các công trình nghiên cứu về nhân loại học cho chúng ta biết rằng khi một xã hội thị tộc phát triển đến một giai đoạn nhất định nào đó, thì người nguyên thủy bắt đầu tìm hiểu về cội nguồn thị tộc của họ. ở thời kỳ tri thức loài người còn ở mức độ nhất định thì chưa phân biệt được ranh giới giữa xã hội loài người và thiên nhiên, họ cho thiên nhiên với những sức mạnh kỳ bí, nên họ thường cho rằng thị tộc có một quan hệ huyết thống mật thiết với một động vật nào đó.

Từ ý niệm ban sơ này, họ coi động vật mang ý nghĩa thần linh như vật tổ thiêng liêng để che chở bảo vệ họ trong cuộc đấu tranh sinh tồn với thiên nhiên và các bộ tộc khác. Từ đó người cổ đại sung bái vật tổ thần linh và coi đó là biểu tượng, là tiêu chí của thị tộc và ý niệm này được các nhà nhân loại học gọi là TOTEM. Totem là dịch âm chữ toten trong ngôn ngữ Indian nghĩa là tông tộc.

Thật vậy, các di chỉ đào được ở Hà Mẫu Độ có khắc hình tượng con chim, điều này có ý nghĩa là Việt tộc đã sùng bái Totem chim như vật tổ thiêng liêng của họ. Sách Tả Truyện có nói: “Họ Hoàng đế lấy mây để làm dấu, họ Viêm Đế lấy lửa, họ Công Công lấy nước, họ Thái Hảo lấy Rồng, họ Thiếu Hảo lấy chim.” Điều này có ý nghĩa là họ Thái Hảo lấy Rồng là Totem, Thiếu Hảo coi chim là Totem. Sách Thái Văn giải tự viết: “Man di phương Nam theo côn trùng, Địch ở phương Bắc theo Khuyển, Lạc ở phương Đông theo Trĩ, Khương ở phương Tây theo Dương”.

Từ di chỉ khảo cổ đến nguồn sử liệu minh văn, gợi cho chúng ta biết về Totem vật tổ của Việt tộc là Rồng và Chim. Vì vật ý nghĩa đằng sau của việc người đẻ ra trứng, để thế hệ cháu con biết về cội nguồn tông tộc thuở khai nguyên để nhận biết nhau. Hình ảnh những vũ nhân hóa trang thành chim, đầu dắt lông chim trên mặt trống đồng thể hiện Totem vật tổ chim của Việt tộc. Các tài liệu dân tộc học và những người bản địa ở Tây Bắc Việt Nam cùng một Totem “Chim” đã góp phần xác minh cùng một cội nguồn dân tộc.

Tộc xá người Khmer, còn gọi là Xá cẩu, đến ngày nay vẫn duy trì việc sùng bái vật tổ Chim. Trong các tộc Khmer có đến 24 họ mang tên các loài chim nhưng quan trọng nhất là chim Phượng Hoàng đất vì nó là chúa tể loài chim. Ngôn ngữ dân tộc học gọi là “THRÀNG” mang một ý nghĩa óng ánh, nhấp nháy tương tự như “Mling” chỉ một loài chim trong tiếng Việt cổ.

Người Miêu (Miao) mà dân gian ta vẫn thường gọi là Mèo, họ là cư dân bản địa ở Trung Nguyên trước khi Hán tộc xâm lấn. Người Miêu có truyền thuyết về cuộc di tản của họ, một số người vượt qua bờ nước, một số người lên miền cao giống như truyền thuyết Rồng Tiên của Việt và hiện còn thấy ở Quý Châu. Họ cũng thờ vật tổ Chim, thiếu nữ Miêu trang điểm tóc của họ giống như đuôi chim công. Người Mang Ư, người Xing Minh tức Xá Puộc cũng có nhiều họ chim nhưng toàn bộ thì thờ chim Đa Đa.

Người Thái có họ Lò là họ gốc và cũng từ họ lò này chuyển hóa ra nhiều họ khác. Hiện giờ người Thái vẫn còn giữ tục thờ vật tổ Chim. Đó là chim Phượng Hoàng đất.

Trên khắp địa bàn cư trú của Âu Việt đều thờ vật tổ là Chim. Chim là biểu tượng của mẹ Âu nên hình tượng Mẹ Âu đẻ ra trứng là điều dễ hiểu.

Tầm nguyên từ Phụng còn đọc là Phượng là chim Phượng, chúa tể của các loài chim. Theo dân gian thì mỗi khi chim Phượng Hoàng xuất hiện thì có thánh nhân ra đời. Phụng là chim trống. Hoàng là chim mái. Thời kỳ Quang Trung hoàng đế có xuất hiện chim Phượng nên dân gian tin vua Quang Trung là thánh nhân xuất hiện cứu dân giúp đời, do đó Hoàng Đế Quang Trung đã cho xây dựng Phượng Hoàng Tây đô.

Nhà điểu học Pháp Jabouills trong tạp chí BANH thì cho rằng những con chim quý này là đặc chủng của rừng đông Trường Sơn, vì trên thực tế người ta đã tìm thấy những loài chim này trong những khu rừng ở đầu nguồn sông Hương. Tên của núi Kim Phụng và núi Cẩm Kê (Huế) ngày xưa là nơi cư ngụ của đôi chim Loan – Phụng trong truyền thuyết Đông Phương. (Loan-Phụng hoài minh nghĩa là Loan Phụng cùng hót, mang ý nghĩa hạnh phúc lứa đôi).

Việc tôn thờ vật tổ (Totem) Phượng Hoàng đất, chúa các loài chim, ngôn ngữ các tộc người Nam Á gọi giống chim này là “Thràng” và địa danh Mê Linh của quốc gia Văn Lang xuất phát từ Miling, Ma Ling, Minh Linh có nghĩa là lấp lánh, tương tự như “Thràng” (Phượng Hoàng đất), vật tổ linh thiêng của người Việt cổ xưa.

(Theo Trần Quốc Vượng: từ truyền thuyết, ngôn ngữ đến lịch sử).

---

PS: Đoán xem nam chính, nam chính là ai? Đoán đúng ban thưởng Thần thú Thảo Nê Mã một cái, đi ngang đừng bỏ qua.