Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 71: Đâm ngươi hai đao


Dáng nàng đứng thẳng, áo đỏ tung bay, như một tiểu tiên nữ từ thời xa xưa, lạnh lùng thờ ơ nhìn mọi vật. Nhóm người khẽ giật mình, không nghĩ đến phế vật này cuồng vọng như vậy, hoàn toàn không để bọn hắn ở trong mắt, lại ngại thân phận đích công chúa của nàng mà không dám tùy tiện ra tay.

"Thập Thất, ngươi đã biến thành phế vật, còn không biết sống yên ổn sao?" Lúc thuyền con đi đến bên cạnh Cơ Bích Cầm, một luồng khí tức lấn át đột nhiên giáng lâm.

Nữ tử kia từ trên thuyền nhỏ đứng thẳng lên, một đôi mắt giống như băng lạnh, chăm chú nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn.

"Ta ở chỗ này mà bị các ngươi quấy rầy, là người nào không biết sống yên ổn?" Hoàng Khinh Vãn nhìn chằm chằm nàng, ngôn ngữ băng lãnh.

Sắc mặt Cơ Bích Cầm khó coi, "Thập Thất, ngươi quá phách lối."

"Phải không? Sao ta lại cảm giác các ngươi càng hơn một bậc thế?"

"Cửu công chúa, nói lời vô dụng với phế vật này làm gì, ta giúp ngươi ném ả đi!" Một người nam tử sau lưng Cơ Bích Cầm vẻ mặt ân cần nói.

Cơ Bích Cầm thản nhiên nhẹ gật đầu, sau đó nói, “Chớ nên vận dụng thuật pháp."

Nam tử kia hiểu rõ vận dụng thuật pháp ở đây một cái sẽ bị người khác phát hiện. Hắn gật đầu, một cước vượt đi qua, giẫm bên trên mạn thuyền của Hoàng Khinh Vãn, hắn nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn như nhìn con kiến.

"Tiểu phế vật, từ thiên tài biến thành phế vật cảm giác dễ chịu không? Nửa năm trước mắt chó của ngươi còn coi thường người khác, hoàn toàn không để những người chúng ta vào mắt, hôm nay ta sẽ để ngươi từ từ trải nghiệm một chút, người ngày đó bị ngươi khinh thị, bây giờ lại là sao trời mà ngươi không thể chạm tới!"

Nam tử kia dứt lời, một tay đưa tới, muốn nhấc toàn thân Hoàng Khinh Vãn lên.

Thân hình Hoàng Khinh Vãn không nhúc nhích, hừ một tiếng, hàn quang trong tay vừa hiện.

"Phốc …" Một đóa hoa máu phun ra từ bả vai nam tử kia.

"A…" Hắn kêu to một tiếng, còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

Vai trái của hắn đã bị người khác xuyên thủng!

Tất cả mọi người là sững sờ, ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Hoàng Khinh Vãn.

"Ngươi làm cái gì?" Nam tử bị nàng xuyên thủng vai trái lớn tiếng gầm rú.

"A? Có vẻ như không cẩn thận vừa mới đâm ngươi một đao ấy." Hoàng Khinh Vãn có chút vô tội nói, thân hình lóe lên, hàn quang vừa hiện, một đao lại đâm vào vai phải nam tử kia.

Đi ra bên ngoài, không mang theo chủy thủ phòng thân thì không tốt.

"Phốc …" Huyết hoa toát ra, nam tử lại kêu lên một tiếng.

Hoàng Khinh Vãn hững hờ xoa xoa dao găm trong tay, vẻ mặt thuần khiết hỏi, "Ta thả chậm lại tốc độ làm mẫu một lần, lần này thấy rõ chưa? Nếu không thấy rõ, ta không ngại làm mẫu nhiều thêm mấy lần."

Hiện tại Hoàng Khinh Vãn chính xác hoàn toàn không biết những cái thuật pháp loạn thất bát tao kia, nhưng đánh nhau tay đôi, ởthế kỷ hai mươi mốt, nàng nhận thiên hạ đệ nhị, tuyệt đối không dám có người nhận thiên hạ đệ nhất.

Cho dù hiện tại là thân thể tám tuổi, cũng không chỗ nào kém đi.

Một nhóm láu lỉnh, không dám sử dụng thuật pháp, đấu tay đôi với nàng, đúng ý muốn của nàng.

"Một phế vật, phách lối cái gì!" Nam tử kia ánh mắt hung ác nham hiểm, bị Thánh Nguyệt Thần thú đánh dấu là phế vật, cả một đời cảu nàng cũng đừng nghĩ đến việc trở mình. Hắn lại bị phế vật này đâm đao hai lần!

Một hơi khó nuốt, một luồng khói đen trong tay hắn ngưng tụ, lập tức muốn hướng phía Hoàng Khinh Vãn mà đi.

Ánh mắt Cơ Bích Cầm lạnh lẽo, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

"Oanh…”

Luồng khói đen kia giống như là một tòa nhà đè xuống, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọt nước nổi lên bốn phía chung quanh, đổ một mảng lớn lá sen, thuyền của Hoàng Khinh Vãn bị đánh rách tả tơi, thân nàng ở trung tâm công kích, tất nhiên không thể chạy thoát.