Mà vị ngút trời kiêu nữ như nàng bây giờ biến thành phế vật, ngay cả hoàng chủ Thánh Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến nàng, ngoại trừ hôm đó tại Sùng Hoa Bảo Điện gặp qua, Hoàng Khinh Vãn cũng không đi gặp vị phụ thân là hoàng chủ này.
Trong thời gian một tháng, vị "Phụ hoàng vĩ đại" này không gặp nàng còn chưa tính, ngay cả "Tiểu nương thân" của nàng cũng không hỏi đến, toàn bộ Thánh Nguyệt Hoàng Triều đều nói bởi vì Thập Thất công chúa biến thành phế vật, liên lụy đến hoàng hậu, bây giờ triệt để mất sủng.
Cho tới bây giờ Hoàng hậu vẫn ở bên trong lãnh cung "Tiêu Vân Điện", chính cung "Triêu Hoàng Điện" đã từng của hoàng hậu nghe nói lại tiến vào một vị người mới.
Nghe nói là vị quận chúa yêu tộc, chân dung của ả không có bao nhiêu người từng gặp qua, tất cả mọi người đều cho rằng ả quận chúa yêu tộc kia lớn lên khuynh quốc khuynh thành, so với hoàng hậu chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Khương Văn Tĩnh nghe hết thảy tin đồn, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, không vui không buồn, chỉ thản nhiên như con gió.
Hoàng Khinh Vãn hỏi, "Mẫu thân không tức giận sao?"
Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Khinh Vãn, hỏi ngược lại, "Vì sao mẫu thân phải tức giận? Đó là lấy sai lầm của người khác đến trừng phạt mình."
Trong nháy mắt Hoàng Khinh Vãn bật cười, gật đầu nói, “Đúng vậy, tức giận không đáng."
Chính vào hôm ấy, đám hoàng tộc từng gây khó dễ Hoàng Khinh Vãn hết hạn phạt quỳ, một tháng này, chút nữa chọc thủng đầu gối của bọn hắn, thời điểm đứng dậy, chỉ cảm thấy hai cái đùi đều đã không phải là của mình.
Liên tục quỳ một tháng, chưa từng đứng dậy tại cửa hoàng cung, dân chúng lui tới, gần như nhắm mắt lại đều có thể vẽ ra hình dạng của bọn hắn.
Lần này rớt hết thể diện, rớt đến toàn bộ mọi người Thánh Nguyệt Hoàng Triều đều biết.
Tất cả mọi người dằn oán khí sâu xuống đáy lòng, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ như hồng thủy mãnh thú phát tiết ra ngoài.
Một ngày này, thời tiết trong lành, trong hoàng cung Thánh Nguyệt Hoàng Triều, tại một chỗ ở hồ sen, sóng xanh dập dờn, sương mù lượn lờ, một mảnh hoa sen, một chỗ ở giữa đình nghỉ mát, áo đỏ tung bay.
Bên trong một mảnh màu xanh lá sen vô tận, một chiếc thuyền con nhẹ nhàng lay động, một quần áo đỏ tươi cực kỳ chói mắt.
Thiếu nữ nằm yên tĩnh phía trên thuyền, một thân áo đỏ như lửa, một đầu tóc đen như mực, như một đóa hoa cúc tản ra, mấy sợi tóc nhẹ rủ xuống trong nước, uyển chuyển như tảo biển.
Dung nhan đáng yêu lại xinh đẹp như tranh, một cái tay nhỏ che trên trán, ngăn lại ánh nắng đang tản mác, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài dày đặc mà uốn lượn, dưới ánh mặt trời thưa thớt, giống như bướm đen nhẹ nhàng.
Nơi xa trong đình, từng âm thanh tiếng cổ cầm vang lên không dứt, Hoàng Khinh Vãn yên lặng trên thuyền nhỏ, khóe môi kéo ra một nụ cười thản nhiên.
Chỗ hồ sen này là cực kỳ hiếm có, vài ngày trước đó trong lúc Hoàng Khinh Vãn vô tình phát hiện, nơi này lá sen hoa sen đều cao lớn như cây, nàng điều khiển một chiếc thuyền con, tùy ý phiêu đãng đến tận đây, cực kỳ hài lòng.
Âm thanh cổ cầm hòa nhập vào một mảnh thiên nhiên, phảng phất dễ nghe giống như tiên âm, Hôm đó Hoàng Khinh Vãn chính là nghe thấy tiên âm mà đến, không nghĩ rằng phát hiện một nơi giống như tiên cảnh này.
Mỗi ngày ở đây nghỉ ngơi một lát, chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng thư thái, giống như là đi qua một phen gột rửa, cực kỳ nhẹ nhõm.
Nàng bị công nhận là phế vật, ngược lại cũng không thích gây chuyện thị phi, những Hoàng tộc từng gây khó dễ cho nàng, bây giờ cũng không dám đến Tiêu Vân Điện gây chuyện.
Ngược lại Hoàng Khinh Vãn là một thân vui vẻ an nhàn, đoạn này thời gian này, không hiểu sao trong đầu dần hiện ra mấy cảnh tượng vụn vặt, cũng không rõ ràng, mỗi một cảnh tượng, lại tựa hồ như có quan hệ với Thập Thất công chúa.