Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 62: Nàng là giả


Thánh Nguyệt hoàng chủ ngữ khí không có nửa phần gợn sóng, nói ra từng chữ. Ngân sắc giao long hừ lạnh một tiếng, sau đó đôi mắt của nó nhìn vào Hoàng Khinh Vãn thật chăm chú. Hoàng Khinh Vãn lẳng lặng nhìn lại nó, trong đôi mắt màu đỏ sậm tràn đầy ra khuynh thế hào quang.

"Hô ---"

Thân thể khổng lồ của ngân sắc giao long xoay quanh trên trụ đá đột nhiên động, nó chăm chú nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn, bỗng nhiên đong đưa đuôi rồng, hướng nàng mà tới. Uy lực to lớn giống như núi nhào tới trước mặt, ngân sắc giao long giống như một tôn thần giáng lâm. Hoàng Khinh Vãn đứng tại chỗ, thân thể mảy may không động. Ngân sắc giao long dừng lại trước gót chân của nàng, râu rồng ngân sắc thật dài ở trên người nàng nhẹ nhàng đảo qua.

"Bé con này?" Nó chậm rãi mở miệng, bên trong đôi mắt màu trắng bạc hiện lên vẻ ngờ vực.

"Thế nào, Thần thú đại nhân, nàng đến tột cùng có phải là thật hay không?" Rất nhiều Hoàng tộcở một bên nhịn không được lên tiếng hỏi, nhìn thấy ngân sắc giao long chần chờ như vậy, cảm thấy nhao nhao lo lắng không thôi.

"Các ngươi im miệng cho ta!" Ngân sắc giao long quát lạnh một tiếng, chỉ một ánh mắt liền dọa đến nhóm Hoàng tộc kia không dám lại tùy tiện nói chuyện.

"Thần thú ơi Thần thú, ngươi còn phải xem bao lâu nữa?" Đối mặt với Thần thú này, Hoàng Khinh Vãn mở to một đôi mắt tinh khiết đỏ sậm, vươn tay ra dắt một sợi râu rồng của nó mà hỏi.

Hành động này của Hoàng Khinh Vãn lập tức lại làm kinh hãi đám đông hít một ngụm khí lạnh, Thánh Nguyệt Thần thú cảu bọn họ, lấy tính khí nóng nảy của nó, từ trước đến nay còn không có ai dám đường hoàng dám dắt râu rồng.

Tất cả mọi người suy đoán, rất có thể, sau một khắc, Thánh Nguyệt Thần thú sẽ đem Hoàng Khinh Vãn bóp thành cặn bã!

Ngay cả Khương Văn Tĩnh cùng Khương Văn Tuấn đều thi nhau chảy mồ hôi lạnh.

"Ái chà, nữ oa, lá gan không nhỏ." Ngân sắc giao long âm thanh trầm thấp, lại như kỳ tích không hề tức giận. Cuối cùng, một sợi râu rồng vừa chạm vào giữa lông mày của Hoàng Khinh Vãn, nhanh chóng có ngàn vạn tia sáng trắng bạc, giống như là một cỗ niệm lực, tràn vào trong cơ thể Hoàng Khinh Vãn. Sau một lát, vạn đạo ngân quang kia lại giống như là đá chìm đáy biển, không có nửa điểm phản ứng.

"Giả! Nàng là giả!" Trong nháy mắt, cơ hồ hơn phân nửa số Hoàng tộc đều kích động, chỉ vào Hoàng Khinh Vãn, từng người kích động đến mặt mày nở hoa.

Cơ Minh lạnh hừ một tiếng, nửa quỳ xuống, hai tay ôm quyền, hướng Thánh Nguyệt hoàng chủ đang ngồi đối diện trên long ỷ nói, “Phụ hoàng, bây giờ chân tướng đã sáng tỏ, ánh sáng giám định củaThánh Nguyệt Thần thú đi vào trong cơ thể nàng, không có nửa phần phản ứng đã đủ để chứng minh nàng là giả! Người này, căn bản không phải là Thập Thất!"

"Đúng vậy, phụ hoàng, nếu như nàng là thật, thân thể của nàng nhất định sẽ có phản ứng với ánh sáng của Thánh Nguyệt Thần thú!"

"Giả! Giả!"

"Mời hoàng chủ bệ hạ thi hành Thiên Phạt, người này rắp tâm dám giả mạo Thập Thất công chúa, nên nhận lấy cực hình!"

Cơ hồ hai phần ba Hoàng tộc cũng bắt đầu la ầm lên, muốn đưa Hoàng Khinh Vãn vào chỗ chết.

"Ai dám động một cọng tóc gáy của Tiểu Thập Thất, lão tử bóp chết hắn!" Khương Văn Tuấn đứng tại chỗ phát tác, từ trong thân thể của hắn xông ra một cây Lang Nha bổng to lớn, một gậy gõ ra, chấn động toàn bộ Sùng Hoa Bảo Điện đều lắc lư.

Khương Văn Tĩnh cũng lạnh lùng quan sát, lạnh giọng nói, "Ai dám thử động đến công chúa của bản cung?"

"Hoàng hậu nương nương, Tiêu Dao Hầu, các ngươi đều bị nàng lừa, nàng căn bản ckhông phải Thập Thất công chúa, ngay cả Thần thú đại nhân đều đã ấn chứng!"

"Chết tiệt! Người đừng nói nhảm!" Người kia vừa dứt lời, Khương Văn Tuấn một gậy liền đập tới, đem tên Hoàng tộc kia đập phun máu ba lần.