Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 45: Chờ đã! Đừng kéo!


Cơ Minh(*) thuận theo phương hướng của yêu nghiệt kia , nhưng cũng cảm nhận được một cỗ khí tức đặc biệt.

"Yêu quái kia luôn đuổi theo ta làm gì!" Tốc độ của Hỏa Vân Hoàng có thể nói là cực nhanh, lại bị Mặc Cửu như cũ từng bước ép sát.

"Oanh!"

Sau lưng lại là vô số tia sáng ngông cuồng bổ tới, Hỏa Vân Hoàng mang theo Hoàng Khinh Vãn, thân hình như tia chớp, vậy mà cuối cùng tránh không kịp.

Bả vai của Hỏa Vân Hoàng bị một đạo lôi quang bổ trúng, toát ra một luồng khói đen, khuôn mặt nhỏ của nó tái đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Tiểu Hồng!" Hoàng Khinh Vãn rõ ràng cảm giác được thân thể nho nhỏ của nó run lên.

Lôi quang của Mặc Cửu, ngay cả núi cũng bị chém thành đống đổ nát, Hỏa Vân Hoàng mạo hiểm dùng thân thể ngăn cản, không thể không bị thương được.

Hỏa Vân Hoàng nhíu mày, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì. Duỗi cái tay nhỏ nhắn ra kéo lấy tấm vải màu đỏ trên người nàng cùng giá nến.

Gió lạnh vù vù, một thân thể thanh khiết trắng như ngọc đột ngột bị phơi bài ra, ba ngàn sợi tóc tán loạn, bay phất phới trong gió.

Hoàng Khinh Vãn gắt gao giữ lấy tảng đá đỏ sậm lấy từ trong hố to. Cũng may nàng phản ứng cấp tốc, trong một chớp mắt, ôm bảo bối thật chặt vào trong ngực.

Hỏa Vân Hoàng một tay ôm lấy Hoàng Khinh Vãn thật chặt, một tay che lại bả vai bị đánh đến bốc khói đen, lông vũ dưới chân có mấy phần lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lúc này đã tái nhợt đến không có chút máu.

"Tiểu Hồng, chờ đã! Đừng kéo!"

Hoàng Khinh Vãn toàn thân không một mảnh vải che thân, trần như nhộng, bất quá chỉ là một thân thể tám tuổi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, toàn thân trên dưới, đều là một đường phẳng lì.

Lúc này giữa ban ngày chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng thật ra cũng không có cảm giác thẹn thùng cho lắm.

"Ngươi đi trước đi, ta sẽ đi tìm ngươi sau." Sau lưng lôi quang không ngừng, Hỏa Vân Hoàng lông mày nhíu chặt, Liệt Diễm Vũ Phiến đem Hoàng Khinh Vãn bao trùm, bàn tay nhỏ của nó duỗi ra một cái, một sức mạnh to lớn đem Hoàng Khinh Vãn đẩy ra xa mấy ngàn mét.

Lông vũ dưới chân chợt hiện ra, Hỏa Vân Hoàng ôm lấy mảnh vải cùng với giá nến lấy từ người Hoàng Khinh Vãn, hướng phía khác nhanh chóng bay đi.

"Lạc lạc đát..."

Trên bầu trời, Thất Đầu Thanh Điểu kêu lên một tiếng, hướng phía Hỏa Vân Hoàng điên cuồng đuổi theo.

Yêu nghiệt khóe môi cười lạnh, giống như một vị sát thần đoạt mệnh, băng lãnh đứng trên người Thất Đầu Thanh Điểu, ngón tay khẽ nhúc nhích, lôi quang rung trời lại hướng phía Hỏa Vân Hoàng bổ tới.

"Tiểu Hồng, ngươi yên tâm! Chờ ta cường đại, nhất định báo thù cho ngươi!" Hoàng Khinh Vãn song quyền nắm chặt, thốt lên lời thề son sắt.

Hỏa Vân Hoàng thiếu chút nữa lại hộc máu, nó còn chưa có chết đâu!

Liệt Diễm Vũ Phiến bao lấy toàn thân Hoàng Khinh Vãn, xẹt qua vùng trời Thủy Liêm động.

Phía trên con Kỳ lân màu tím, Thất hoàng tử Thánh Nguyệt Hoàng Triều ánh mắt lẫm liệt, chính xác bắt được khí tức của cây gậy kia chợt lóe lên trong không trung.

Bất quá trong chớp mắt, Mặc Cửu đã ngự lấy Thất Đầu Thanh Điểu đuổi theo ra bên ngoài mấy ngàn dặm. Đám đông cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm.

Một khắc vị điện hạ biếи ŧɦái kia có mặt ở đây , tất cả mọi người trong lòng đều muốn run đến lợi hại, đó là nhân vật cường đại tối cao, bọn họ không được phép có nửa phần phản kháng.

"Rống!"

Kỳ Lân màu tím dưới chân Thất hoàng tử gầm lên giận dữ, uy lực của Thất Đầu Thanh Điểu tiêu tán, nó rốt cục cũng có thể ngưng run rẩy.

"Đó là gì?"

Thất hoàng tử híp mắt, nhìn chằm chằm về phía Hoàng Khinh Vãn, ngay lập tức không do dự cưỡi lấy Kỳ Lân màu tím nhanh chóng đuổi theo.

Sau lưng hắn, người của Thánh Nguyệt Hoàng Triều cùng Thiên Cơ Các, toàn bộ đuổi theo.

Kết ấn trong tay Thất hoàng tử phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ sậm, nhanh chóng bay ra ngoài.

---

Chú thích:

(*) Cơ Minh là tên gọi của Thất hoàng tử Thánh Nguyệt Hoàng Triều