"Đại thúc chúng ta, từng người đều không phải là đèn đã cạn dầu a."
Hoàng Khinh Vãn âm thầm suy tính, kế hoạch đυ.c nước béo cò của nàng, bây giờ xem ra có mấy phần khó thực hiện.
"Các ngươi mới là kẻ lừa gạt!" Bên trong cổ xe ngựa, âm thanh lạnh lùng tràn ra, giống như là một bầu trời sụp xuống.
"Hừ, vậy liền nhìn xem các ngươi có bản lĩnh hay không!"
"Gϊếŧ --- "
Cường giả kia vừa dứt lời, đệ tử Thiên Cơ Các liền ào ào khống chế thanh mã xông tới.
(*) Ngựa màu xanh
"Phốc... "
Bất quá trong chớp mắt, một cảnh tượng đầy máu tràn ngập, đệ tử Thiên Cơ Các vừa mới chạm tới kết giới chuông lớn bày ra, còn không kịp kêu một tiếng, đều bị hóa thành vũng máu tươi, cả mảnh trời nhuốm máu, giống như ráng chiều huyết sắc.
"Lui!" Bên trong một cỗ xe ngựa, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Không nghĩ tới, các ngươi thậm chí ngay cả bảo vật trấn động đều đã đem ra sử dụng!"
"Nói khoác không biết ngượng! Hôm nay liền để cho các ngươi Thiên Cơ Các có đến mà không có về!"
"Hô..."
Trong thân thể một cường giả, xông ra một thanh kiếm lạnh lẽo, kiếm khí lăng liệt, ở trong kết giới hóa thành to lớn gấp nhiều lần như một nửa ngọn núi.
Hàn kiếm bay trong không trung, hướng thẳng đến mấy chiếc xe ngựa gần nhất chém tới.
"Oanh..."
Một trảm vung xuống, đất đai đều run lên vô số lần.
"Phá..."
Bên trong chiếc xe ngựa truyền ra một tiếng hét lớn.
Trong chốc lát, chỉ thấy một cánh tay lớn từ không trung, đó là một luồng ánh sáng ngưng kết thành cự thủ.
(*) Bàn tay to lớn
Cự thủ rõ ràng có thể ngăn cản được hàn kiếm của đối phương, hai phe chạm vào nhau, ma sát tạo ra những tia lửa rực rỡ.
"Vô dụng, Thủy Liêm động các ngươi mặc dù có Thiên Âm chuông, nhưng cuối cùng cũng sẽ không phải đối thủ của Thiên Cơ các chúng ta!"
"Hừ." Cường giả hừ lạnh, lại bổ xuống một kiếm.
"Không biết xấu hổ! Thiên Cơ Các thật vô sỉ!"
Các đệ tử thuộc thế hệ trẻ của Thủy Liêm động, lúc này cơ hồ đều đã bị kinh động xông ra, bọn hắn đứng trên những ngọn núi khác nhau, lớn tiếng quát.
"Kẻ yếu nên bị xóa bỏ!" đệ tử Thiên Cơ Các khống chế thanh mã, dừng lại trên không trung, khinh miệt nói.
"Bành..."
"Oanh..."
Trải qua một trận đánh nhau, mấy ngọn núi bên ngoài kết giới đều bị san thành đất bằng, thiên địa một mảnh biến sắc, doạ không ít người.
Thiên Cơ Các có hai chiếc xe ngựa bị đánh trở thành mảnh vụn, bên Thủy Liêm động tuy ở bên trong kết giới chiến đấu nhưng cũng bị đánh đến trọng thương hết ba người.
"Chết tiệt!"
Hoàng Khinh Vãn đã ở trong lòng âm thầm chửi bậy vô số lần, đánh nhau huyền huyễn đánh nhau, so với chiến đấu bằng vũ khí nóng thế kỷ hai mươi mốt, chiến lực kia chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh!
Muốn ở thế giới này lăn lộn, không cường đại liền sẽ bị giẫm đạp như con kiến !
"Ba..."
Bỗng nhiên, từ bên trong cự thạch màu đen lại phát ra một luồng hồng quang rực rỡ , đem cả mảnh không trung đều chôn vùi.
Toàn bộ đam người Thiên Cơ Các đều quay đầu, thẳng hướng cự thạch bay đi.
"Đuổi theo!"
Cường giả Thủy Liêm động hạ lệnh, lập tức mấy trăm người rời đi khỏi mấy ngọn núi, cũng thẳng hướng kia mà bay đi.
"Tiểu Hồng, nhanh!"
Hoàng Khinh Vãn trợn to đôi mắt lấp lánh ánh sáng, kéo tay áo Hỏa Vân Hoàng chạy về phía trước.
Càng lúc hồng quang càng xuống thấp, người của Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động không còn dám bay trên không, sợ bị hồng quang kia quét thành tro, ai nấy đều xuống đi bộ.
Hỏa Vân Hoàng mang theo Hoàng Khinh Vãn, như gió lướt qua mặt đất, tốc độ cực nhanh, so với những cường giả kia thắng một bậc.
Cách cự thạch kia càng ngày càng gần, uy áp lại giống như là vài toà núi, chèn ép người không thở nổi.
Bước chân tất cả mọi người đều chậm đi rất nhiều, mỗi người đều bước từng bước, khó khăn đi thẳng về phía trước.