Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 21: Là ngươi hoa mắt

Đánh mãi không xong, Chiến đao trong tay to thêm mấy lần, điều động lực lượng toàn thân, ngọn lửa màu vàng từ trên người nó chui vào trong đao.

Khí thế trong nháy mắt hùng vĩ gấp mấy lần.

Một đao chém gϊếŧ!

"Uỳnh” Quả Nhân Sâm to lớn còn chưa kịp kêu một tiếng, liền bị ngọn lửa màu vàng óng kia đốt cháy thành tro.

"Vụt "

Một viên ngọc màu đỏ tỏa ra hào quang chói sáng, từ đống kia tro tàn lăn ra.

Hỏa Vân Hoàng phun một ngụm máu, thu hồi chiến đao trong tay, xoay người đem hạt châu kia nhặt lên.

"Hô!" Vòng lửa chắn trước người Hoàng Khinh Vãn hoàn toàn tiêu tán.

Ngọn lửa trên người Hỏa Vân Hoàng rút đi, ống tay áo nhanh chóng lau khóe miệng, bị nhiễm một màu đỏ máu.

Ở trong hố, Hoàng Khinh Vãn lại ho hai tiếng, phun một ngụm máu, con chim này vậy mà nhẹ nhàng giải quyết Nhân Sâm Quả chết tiệt kia rồi?

Nàng bắt đầu hoài nghi, nàng có thể ký kết huyết khế với nó, đó là tám trăm năm chó ngáp phải ruồi!

Hỏa Vân Hoàng cưỡng ép nuốt xuống máu tươi muốn tràn ra khóe miệng, đen mặt đi đến trước mặt Hoàng Khinh Vãn, trong ánh mắt không hề che giấu khinh bỉ.

Không nói nhiều, ngón tay trắng nõn duỗi ra, liền đem hồng châu lúc nãy nhét vào trong miệng Hoàng Khinh Vãn.

Hoàng Khinh Vãn sững sờ, chỉ cảm thấy một dòng nước trong từ yết hầu chảy vào khắp thân thể, một khắc này, trong đầu lại hiện lên mấy cái kỳ quái hình tượng, lúc này, nàng cũng không làm suy nghĩ nhiều.

Cho đến sau một lát, mới cảm giác được gắn kết.

Hơi ấm trong bụng, một thân mỏi mệt được tiêu trừ hết, sức mạnh liên tục không ngừng tăng lên.

Vết thương trên người, đang từ từ khép lại, lục phủ ngũ tạng gần như bị ép nát cũng bắt đầu thần tốc khép lại.

Cảm giác càng lúc càng rõ ràng, lúc này Hoàng Khinh Vãn cảm giác mình có thể tay không nhấc một con trâu.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hỏa Vân Hoàng, xem ra nuôi một con chim, vẫn rất hữu dụng mà!

"Tiểu Hồng, khóe miệng ngươi chảy máu … "

Hỏa Vân Hoàng cấp tốc quay người, đưa lưng về phía Hoàng Khinh Vãn, đưa tay lau máu tươi tràn ra khóe miệng.

Kiêu ngạo nói, " Là ngươi hoa mắt."

"Oanh --- "

Đột nhiên, một đạo ngọn lửa không biết từ đâu tới bùng lên ở trên cây nhân sâm đứng thẳng sừng sững, ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt đem phương viên vài dặm chiếu sáng, ánh lửa chiếu rọi trên mặt Hoàng Khinh Vãn, in vào đôi mắt đỏ sậm, lúc sáng lúc tối.

Lửa trên cây Nhân Sâm kéo dài bất quá trong mười giây ngắn ngủi, trong nháy mắt liền từ từ tàn lụi, lửa tắt, vốn là một cây Nhân Sâm Quả Thụ bừng bừng sức sống, lại lập tức biến thành tro tàn.

Tro tàn rơi trên mặt đất, như lúc trước Nhân Sâm Quả rớt xuống, biến mất không thấy gì nữa.

Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt cái mũi, bất quá ngắn ngủi trong nháy mắt, vết thương trên người nàng hoàn toàn khỏi.

Đôi mắt đỏ sậm quét xung quanh, toàn bộ bên dưới hoang cốc, đã trở thành một mảnh hoang vu.

"Tiểu Hồng, đồ ăn ngươi tìm đâu?"

Hoàng Khinh Vãn chợt nhớ tới, hỏi.

Hỏa Vân Hoàng sắc mặt tối đen, không biết từ đâu lấy ra một bao lớn được bọc bằng lá cây ném ở trước chân nàng,

"Ặc."

Hoàng Khinh Vãn triệt để hóa đá.

"Tiểu Hồng, ta nói xem, ta là con người đó."

"Cho nên?"

"Ngươi gặp qua người ăn côn trùng sao?"

"..."

Hỏa Vân Hoàng dùng lá cây bao lấy đồ vật, côn trùng lớn màu trắng, màu đỏ, màu xanh lá.

Mẹ nó! Còn có trùng bảy màu…

Ngoại trừ côn trùng thì vẫn là côn trùng.

Mộ đám kia nhúc nhích cơ thể, khiến dạ dày Hoàng Khinh Vãn mười phần khó chịu.

Không phải danh xưng là thượng cổ Thần thú?

Thượng cổ Thần thú liền không thể ăn chút đồ vật cao cấp sao? Lật qua lật lại đều là côn trùng!