Mà nàng lại bị Hỏa Vân Hoàng vây khốn, treo ở giữa không trung.
"Ta hỏi một lần nữa, ngươi là ai?"
Chết tiệt ! Hoàng Khinh Vãn đột nhiên có suy nghĩ muốn đem Hỏa Vân Hoàng đánh cho một trận dữ dội.
Từ trong miệng một con chim, những lời này lặp đi lặp lại, là một chuyện quỷ dị cỡ nào đối với người chứng kiến sự tình.
Hoàng Khinh Vãn từ trước đến giờ làm theo nguyên tắc, địch bất động thì ta bất động, hôm nay bị Hỏa Vân Hoàng vây trên không trung, trong lòng nàng nhanh chóng nghĩ kế sách tác chiến.
"Trước khi hỏi tới lai lịch người khác, lễ nghi cơ bản nhất, ngươi có phải nên tự giới thiệu hay không?"
Cứng rắn không được, Hoàng Khinh Vãn lập tức chuyển thành mềm mỏng trước.
"Ngươi không biết ta?"
Hỏa Vân Hoàng có mấy phần kinh ngạc, người này mới vừa một kích kia, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, dám một mình xuất hiện ở trong thương di hoang cốc, nhưng ngay cả nó cũng không nhận ra.
"Ta hẳn phải biết ngươi sao?"
Hỏa Vân Hoàng đập cánh, ngọn lửa nóng rực, tựa hồ cũng phải đem mấy dặm không trung xung quanh cháy rụi.
Tư thái của nó cực kỳ cao ngạo, liếc nhìn Hoàng Khinh Vãn, "Ta là Hỏa Vân Hoàng đại nhân, ngươi lại không biết."
Chậc...
Một con chim vừa nói tiếng người, lúc này tự xưng đại nhân, thật là mạc danh kỳ diệu.
Mặc dù không phải là một con chim bình thường.
Hoàng Khinh Vãn sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, lại hỏi, "Ta không quan ngươi cái gì Hoàng, ngươi tại sao phải tập kích ta?"
Hỏa Vân Hoàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi lại dám dùng con mắt đỏ trần tục gian tà đó thăm dò ta, đối với ta bất kính như vậy, ta tự nhiên không thể nào bỏ qua ngươi."
Mục tiêu của Hỏa Vân Hoàng vốn là thương ưng, chọc giận nó lại là “con mắt đỏ trần tục gian tà thăm dò” của Hoàng Khinh Vãn.
Hoàng Khinh Vãn không còn gì để nói, con chim này thật là nghịch thiên.
Ngay cả ánh mắt của nàng, cũng có thể quan sát cẩn thận như vậy.
Nếu vậy, nàng sẽ dùng con mắt đỏ trần tục gian tà thăm dò nhìn ngươi, sao hả?
"Loại người không biết sống chết!" Hỏa Vân Hoàng bị nàng hoàn toàn chọc giận, gầm thét, thân thể to lớn trên không trung chợt lóe, biến bầu trời thành hừng hực ánh lửa, trùng trùng vây quanh Hoàng Khinh Vãn.
Đôi mắt đỏ thẳm Hoàng Khinh Vãn trùng xuống, lạnh lẽo , trong cơ thể lưu chuyển hơi thở xa lạ.
Nắm thật chặt giá nến trong tay, nâng lên mười vạn tinh thần, quan sát bốn phía.
Không trung thỉnh thoảng có mấy con chim khổng lồ vô tình bay ngang, từ xa xa lúc nhìn thấy trong không trung một hỏa diễm, không khỏi sợ tới mức tè ra quần, chạy trốn tứ phía.
Kết giới trong suốt trên người Hoàng Khinh Vãn bị ngọn lửa của Hỏa Vân Hoàng dính vào một tầng đỏ ửng, nhưng sinh sôi khôi phục đem lửa Hỏa Vân Hoàng ngăn cách bên ngoài , không gì phá nổi.
Nàng cũng không dám lơ là, con chim quái quỷ kia biết rõ ngọn lửa của nó không đả thương được nàng, tất nhiên sẽ tìm những biện pháp khác.
"Vù... Vù..."
Trong ánh lửa đầy trời, một mạt yêu hồng đột nhiên bay đến, Hoàng Khinh Vãn trợn to mắt, ánh lửa trước mắt đột nhiên chia ra hai bên, tạo ra một lối đi ở giữa.
Khi Hoàng Khinh Vãn nhìn thấy, từ trong ngọn lửa xuất hiện một tiểu hài tử tinh ranh mặc quần áo màu đỏ , nhất thời mặt nàng đen kịt.
Con chim quái quỷ kia quả nhiên là nghịch thiên nha, như thế nào còn có thể biến hóa thành người!
"Loại người hèn mọn, ánh mắt của ngươi tôn trọng ta một chút!"
Ánh mắt của Hoàng Khinh Vãn khiến cho Hỏa Vân Hoàng phải thận trọng.
Trên tay cầm một cái quạt lông hừng hực lửa, cao ngạo chỉ Hoàng Khinh Vãn, lạnh lùng nói.
Nhìn một tiểu hài tử tinh nghịch như vậy, miệng phun ra mấy lời như ông cụ non, Hoàng Khinh Vãn thật là không nói nổi nên lời.
"Này, gì đó ơi, ngươi là nam hay nữ?"
Khi biến hóa thành người, tiểu hài tử tinh nghịch như vậy, hay là không tranh tranh thắng bại, Hoàng Khinh Vãn tính toán bắt nó về làm lao động tay chân, ít nhất phải đem giới tính của nó xác định rõ ràng.