Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 5: Thái tử điện hạ

Thương Di thần điện nguy nga lộng lẫy, phồn hoa to lớn, hết thảy đều kim điêu ngọc thế, hoa mỹ sầm uất. Bên trong đại sảnh đặt một chiếc giương cổ bằng gỗ đàn hương, màn trướng bồng bềnh ấm áp, một nữ nhân nằm yên với đôi mắt nhắm hờ, lông mi dày như cánh bướm khẽ run.

"A...ừm....Thái tử điện hạ."

Thanh âm kiều mị của nữ tử vang lên, tràn đầy du͙© vọиɠ, khiến người khác không khỏi tê dại tận xương tủy. Hoàng Khinh Vãn đột nhiên mở hai mắt ra, trước mắt có mấy phần mơ hồ, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi xạ hương.

"Thái tử điện hạ, ta chịu không nổi."

Tiếng rêи ɾỉ của nữ tử không ngừng truyền tới tai nàng, Hoàng Khinh Vãn trợn mắt, đầu nàng trống rỗng, nàng hơi quay đầu lại, đập vào mắt là một màn khiến ngừời ta hộc máu.

Bên thủy trì màu tím, sa trướng phất phỏ rủ xuống đất, xung quanh là vô số những ngọn nến màu đỏ rực. Chính giữa đặt một quỳnh trì(*) lớn lộ ra một màu tím lẳиɠ ɭơ, diêm dúa, hơi sương lượn lờ, mùi rượu thơm nồng khắp nơi, giống như tiên trì. Làn nước gợn sóng, thoáng chốc hiện lên thân thể như ngọc. Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng vô cùng quyến rũ cùng đẹp đẽ.

(*) Quỳnh trì: hồ nước dùng để tắm

Người kia tóc dài màu bạc, như tảo biển đang lung lay trong nước. Phần lưng lộ ra đường nét cường tráng, da thịt không có tỳ vết, như được kết tinh từ ngọc cổ, mỗi một cái liếc mắt đều khiến người khác không kiềm chế được mà động lòng.

"Điện hạ, đừng..."

Nữ nhân vô cùng lẳиɠ ɭơ hầu hạ dưới thân hắn, thân thể hết sức nhu mì đang rêи ɾỉ không ngừng, nước trong ao không ngừng gợn sóng, nhiệt độ hết sức nóng bỏng. Ở chung quanh, có những tì nữ y phục mùa hồng, dung mạo xinh đẹp như hoa như trăng phục cụ ở hai bên.

Hoàng Khinh Vãn xoa xoa mi mắt, đầu nàng mù mịt, đây là đang diễn một vỡ kịch khỏa thân sống động ngay trước mắt sao? Nử tử rêи ɾỉ càng lúc càng kịch liệt, nàng nghe đến da đầu tê dại, da gà thi nhau nổi lên từng trận. Chỉ là vận động một chút mà thôi, có cần phải kịch liệt đến vậy sao?

"Thái tử điện hạ…"

Hoàng Khinh Vãn không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người đang dây dưa trong quỳnh trì, một trận vận động mãnh liệt được nàng theo dõi từ đầu đến đuôi.

"Á!!!..."

Nữ nhân đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, khiến nàng ơn lạnh tận xương tủy.

Một làn khói xanh bốc lên, nữ nhân này một khắc trước còn đang vô cùng vui vẻ hoan ái, không biết vì sau bây giờ liền hóa thành một bộ xương trắng. Ngay sau đó, những tỳ nữ hầu hạ bên cạnh cũng nhanh chóng biến thành những bộ xương trắng muốt, tiêu tán vào hư không.

Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, đôi mắt màu đỏ hơi nheo lại, đầu óc nàng cũng thanh tỉnh hơn mấy phần. Nàng theo phản xạ muốn từ trên giường ngồi dậy, lại phát hiện cả người mềm yếu, không có chút sức lực.

Hừ…

Bộ xương của nữ nhân xinh đẹp đó, nằm ở bên dưới tên nam nhân kia, phút chốc biến thành tro bụi. Bên trong quỳnh trì mặt nước phóng túng gợn sóng, mùi rượu lan tỏa càng nồng hơn. Dung nhan tựa như mỹ sắc như vừa được gột rửa, tỏa ra vô số những giọt nước màu tím, giống như những viên thủy tinh tím được sinh ra từ cổ ngọc, xinh đẹp vô cùng.

Bóng lưng của hắn tựa như tranh vẽ, màu tím thanh lãnh lượn lờ trong hơi nước, càng làm cho hắn trở nên thần bí. Đôi mắt đỏ của Hoàng Khinh Vãn híp lại, đây là hình ảnh sắc, sinh, hương của mỹ nam đang tắm thật sinh động, cực kỳ mê người.Chỉ là một bóng lưng mà thôi, nhưng lại kinh động lòng người đến vậy, không biết khi xoay người lại, sẽ tuyệt sắc phong hoa đến thế nào!

Mà đối với nàng thì chỉ cảm thấy rét lạnh như băng.

"Đẹp không?"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, hắn xoay người lại, từng bước từng bước từ trong hơi nước bước ra. Hơi nước màu tím mờ mịt, càng khiến hắn trở nên mơ hồ. Trên người không một mảnh vải che thân, đường nét rắn chắc trên thân thể càng hiện rõ, phía sau mái tóc dài màu bạc bị quỳnh tương làm ướt, mang theo màu tím mĩ miều, mị hoặc khuynh thành không thể nói hết bằng lời.

Con ngươi màu đỏ của nàng hơi nheo lại, nhìn hắn từng bước tiến lại gần. Dưới mỗi bước chân của hắn đều nở ra một đóa hoa sen màu tím, vừa xinh đẹp vừa thanh khiết!